Trọng Sinh Trở Về 70, Mỹ Nhân Kiều Diễm Có Một Gia Đình Sung Túc
Chương 23
2024-12-17 18:25:15
Cách nói của Hứa Chi Miểu để lại dư địa cho mọi người suy nghĩ, như thể cô đang hỏi ý kiến, nhưng nếu ai ngẫm kỹ sẽ hiểu rõ điều cô ngầm ám chỉ.
Nhà họ Tần phân chia như vậy, thực chất là đẩy đi hai miệng ăn. Hai mươi cân lương thực tuy không phải là ít nhưng cũng không thấm vào đâu. Hơn nữa, bà cụ yếu ớt bệnh tật lại thuộc về cô cháu dâu, chi phí thuốc men không phải là một con số nhỏ, năm đồng thì làm sao đủ?
Nói rằng sống cùng để “chăm sóc,” thực chất chỉ muốn nuốt lại phần lương thực và tiền đã chia ra thôi!
“Vợ của Tần Liệt nói đúng đấy, bà cụ cũng theo cô ấy, chỉ cho năm đồng sao mà đủ, ít nhất cũng phải năm chục!”
“Đúng vậy, dù nói là không ăn chung bếp nữa nhưng thực tế vẫn phải nhìn sắc mặt người khác. Tốt hơn là nên ở riêng.”
“Phải đấy, cứ chuyển về nhà cha mẹ cô ấy đi, tự do sống cho thoải mái.”
Đàm Vĩnh Kiện nghe mọi người bàn tán, hai hàng lông mày vừa giãn ra giờ lại nhíu chặt lại – quả thực là vợ của Tần Liệt nói rất đúng, vợ chồng Tần Đại Thành quá ích kỷ!
Vương Xuân Phân nghe thấy Hứa Chi Miểu không chỉ đòi dọn đi mà còn đòi tiền phân nhà tới vài chục đồng, liền khóc lóc ngồi phịch xuống đất, la lối om sòm: “Ôi trời ơi, tôi lấy đâu ra nhiều tiền thế, con nhãi này muốn dồn chúng tôi vào đường cùng sao!”
Thấy mẹ ngồi bệt xuống khóc, Tần Kế Binh cũng bắt chước khóc theo. Cả nhà họ Tần lập tức loạn cả lên.
Đàm Vĩnh Kiện thấy cảnh này, cũng chẳng buồn để ý đến cảnh Vương Xuân Phân đang la lối và sắc mặt đen sì của Tần Đại Thành. Ông đập mạnh tay xuống bàn đứng dậy: “Quyết định vậy đi, các người đưa hai mươi cân lương thực và thêm bốn mươi tệ để vợ của Tần Liệt cùng bà cụ ra ngoài sống!”
…
Dưới sự chứng kiến của đội trưởng, việc phân nhà đã chính thức hoàn tất.
Đêm hôm đó, Vương Xuân Phân vừa mắng chửi vừa ném cho cô một bao lương thực, trong đó có một ít hạt bắp cùng đống khoai lang.
Hứa Chi Miểu chẳng hề để tâm, vốn dĩ cô cũng không trông mong Vương Xuân Phân sẽ cho thứ gì tốt. Chỉ cần làm bà ta phải bực mình thế này, lòng cô cũng thấy vui.
Ngoài bao lương thực ít ỏi kia, Hứa Chi Miểu còn nhận được hai mươi tệ từ tay Vương Xuân Phân. Số tiền thiếu lại hai mươi tệ, cô đã bắt họ viết giấy nợ, hẹn đến cuối năm sẽ trả đủ và còn đóng dấu bằng dấu tay đỏ chót.
Sau khi hoàn tất mọi việc, trời đã dần về khuya.
Giải quyết xong chuyện phân nhà quan trọng, Hứa Chi Miểu rửa ráy rồi yên tâm lên giường chuẩn bị ngủ.
Cô vừa lim dim thì bất chợt nghe thấy tiếng chó sủa xa xa, tựa như có ai đó đang tiến lại gần.
Hứa Chi Miểu lập tức tỉnh giấc, qua bức tường, cô cất giọng hỏi khẽ với chút lo lắng: “Ai đó?”
Nhà họ Tần phân chia như vậy, thực chất là đẩy đi hai miệng ăn. Hai mươi cân lương thực tuy không phải là ít nhưng cũng không thấm vào đâu. Hơn nữa, bà cụ yếu ớt bệnh tật lại thuộc về cô cháu dâu, chi phí thuốc men không phải là một con số nhỏ, năm đồng thì làm sao đủ?
Nói rằng sống cùng để “chăm sóc,” thực chất chỉ muốn nuốt lại phần lương thực và tiền đã chia ra thôi!
“Vợ của Tần Liệt nói đúng đấy, bà cụ cũng theo cô ấy, chỉ cho năm đồng sao mà đủ, ít nhất cũng phải năm chục!”
“Đúng vậy, dù nói là không ăn chung bếp nữa nhưng thực tế vẫn phải nhìn sắc mặt người khác. Tốt hơn là nên ở riêng.”
“Phải đấy, cứ chuyển về nhà cha mẹ cô ấy đi, tự do sống cho thoải mái.”
Đàm Vĩnh Kiện nghe mọi người bàn tán, hai hàng lông mày vừa giãn ra giờ lại nhíu chặt lại – quả thực là vợ của Tần Liệt nói rất đúng, vợ chồng Tần Đại Thành quá ích kỷ!
Vương Xuân Phân nghe thấy Hứa Chi Miểu không chỉ đòi dọn đi mà còn đòi tiền phân nhà tới vài chục đồng, liền khóc lóc ngồi phịch xuống đất, la lối om sòm: “Ôi trời ơi, tôi lấy đâu ra nhiều tiền thế, con nhãi này muốn dồn chúng tôi vào đường cùng sao!”
Thấy mẹ ngồi bệt xuống khóc, Tần Kế Binh cũng bắt chước khóc theo. Cả nhà họ Tần lập tức loạn cả lên.
Đàm Vĩnh Kiện thấy cảnh này, cũng chẳng buồn để ý đến cảnh Vương Xuân Phân đang la lối và sắc mặt đen sì của Tần Đại Thành. Ông đập mạnh tay xuống bàn đứng dậy: “Quyết định vậy đi, các người đưa hai mươi cân lương thực và thêm bốn mươi tệ để vợ của Tần Liệt cùng bà cụ ra ngoài sống!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
…
Dưới sự chứng kiến của đội trưởng, việc phân nhà đã chính thức hoàn tất.
Đêm hôm đó, Vương Xuân Phân vừa mắng chửi vừa ném cho cô một bao lương thực, trong đó có một ít hạt bắp cùng đống khoai lang.
Hứa Chi Miểu chẳng hề để tâm, vốn dĩ cô cũng không trông mong Vương Xuân Phân sẽ cho thứ gì tốt. Chỉ cần làm bà ta phải bực mình thế này, lòng cô cũng thấy vui.
Ngoài bao lương thực ít ỏi kia, Hứa Chi Miểu còn nhận được hai mươi tệ từ tay Vương Xuân Phân. Số tiền thiếu lại hai mươi tệ, cô đã bắt họ viết giấy nợ, hẹn đến cuối năm sẽ trả đủ và còn đóng dấu bằng dấu tay đỏ chót.
Sau khi hoàn tất mọi việc, trời đã dần về khuya.
Giải quyết xong chuyện phân nhà quan trọng, Hứa Chi Miểu rửa ráy rồi yên tâm lên giường chuẩn bị ngủ.
Cô vừa lim dim thì bất chợt nghe thấy tiếng chó sủa xa xa, tựa như có ai đó đang tiến lại gần.
Hứa Chi Miểu lập tức tỉnh giấc, qua bức tường, cô cất giọng hỏi khẽ với chút lo lắng: “Ai đó?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro