Trọng Sinh Trở Về 70, Mỹ Nhân Kiều Diễm Có Một Gia Đình Sung Túc
Vừa Nhẹ, Vừa Mề...
2024-12-17 18:25:15
Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi nhưng đầy hồi hộp, một giọng nam trầm ấm vang lên chậm rãi.
“Là anh, Tần Liệt.”
Toàn thân Hứa Chi Miểu chấn động, tim đập thình thịch không ngừng. Cô mất một lúc mới trấn tĩnh lại, ngồi dậy, bước xuống giường, tháo chốt cửa và mở ra.
Cuộc gặp gỡ đầu tiên trong kiếp này đến một cách bất ngờ như vậy.
Dưới ánh trăng trong trẻo, người đàn ông trẻ tuổi cao lớn, rắn rỏi mặc một chiếc áo ba lỗ đã sờn cũ, thân hình cường tráng với cơ bắp săn chắc, khắp người tỏa ra hơi thở mạnh mẽ đầy hoang dã và tự do.
Hứa Chi Miểu ngỡ ngàng nhìn anh, trong khi ánh mắt của Tần Liệt cũng không giấu nổi sự bất ngờ.
Giờ đã rất khuya, sợ làm cô thức giấc, anh chỉ định đứng ngoài cửa sổ nhìn cô một chút rồi tìm chỗ tạm qua đêm. Không ngờ cô vẫn còn thức, là vì thương nhớ cha mẹ hay là có ai bắt nạt cô rồi?
“Em…”
Tần Liệt còn chưa kịp hỏi, thân hình mảnh mai của Hứa Chi Miểu đã lao vào vòng tay anh. Vừa nhẹ, vừa mềm, mang theo một hương thơm dễ chịu.
Trong chốc lát, cơ thể Tần Liệt cứng đờ, anh siết chặt tay phải đang cầm hộp bánh đậu xanh, còn bàn tay trái bất giác nắm chặt lại, cơ bắp trên cánh tay căng lên.
Cô… cô không phải vẫn luôn lạnh nhạt, chẳng thèm để ý đến anh sao, sao lại…
Hứa Chi Miểu ôm chặt eo Tần Liệt, vùi mặt vào lồng ngực rộng lớn, vững chãi của anh. Ký ức về kiếp trước không ngừng ùa về, lúc thì hình ảnh Tần Liệt bị vắt kiệt sức vì làm lụng, lúc thì Tần Liệt tóc bạc trắng ở tuổi ba mươi, và cuối cùng là Tần Liệt gục xuống trước mộ của cô.
Cô cay cay nơi sống mũi, cố nén nước mắt, giơ tay đấm nhẹ lên ngực anh: “Đồ xấu xa, bắt nạt người ta.”
Đôi mắt lạnh lùng của Tần Liệt bỗng trầm xuống. Quả nhiên, cô đang trách anh vì đã cứu cô, khiến cô phải miễn cưỡng gả cho anh.
“Anh… sao giờ anh mới về, em lo muốn chết rồi đấy.” Hứa Chi Miểu ngẩng lên, đôi mắt long lanh đầy trách móc nhìn anh.
Anh ngốc này, đi cả đêm về nhà, chắc chắn đã chạy đua không biết bao lâu rồi. Tần Liệt nhất thời không phản ứng kịp.
Từ sau khi kết hôn vài tháng trước, Hứa Chi Miểu vẫn luôn u sầu vì cái chết đột ngột của cha mẹ. Cho dù anh ra ngoài hay trở về, cô cũng không mấy quan tâm, như thể anh có tồn tại hay không cũng chẳng quan trọng. Họ gần như chưa từng nói chuyện nhiều, nói chi đến việc cô lo lắng anh có về hay không.
Nhưng giờ đây… cô đang làm nũng sao?
Người đàn ông cao lớn ấy đứng đó ngây ngốc như một đứa trẻ.
Hứa Chi Miểu bật cười, tự nhiên khoác tay anh, kéo vào phòng, rồi quẹt một que diêm để thắp ngọn đèn dầu trên bàn.
“Sao nào, không nhận ra em à?”
Tần Liệt cử động ngón tay, lúng túng nói: “Nhận ra chứ, là… vợ của anh.”
“Là anh, Tần Liệt.”
Toàn thân Hứa Chi Miểu chấn động, tim đập thình thịch không ngừng. Cô mất một lúc mới trấn tĩnh lại, ngồi dậy, bước xuống giường, tháo chốt cửa và mở ra.
Cuộc gặp gỡ đầu tiên trong kiếp này đến một cách bất ngờ như vậy.
Dưới ánh trăng trong trẻo, người đàn ông trẻ tuổi cao lớn, rắn rỏi mặc một chiếc áo ba lỗ đã sờn cũ, thân hình cường tráng với cơ bắp săn chắc, khắp người tỏa ra hơi thở mạnh mẽ đầy hoang dã và tự do.
Hứa Chi Miểu ngỡ ngàng nhìn anh, trong khi ánh mắt của Tần Liệt cũng không giấu nổi sự bất ngờ.
Giờ đã rất khuya, sợ làm cô thức giấc, anh chỉ định đứng ngoài cửa sổ nhìn cô một chút rồi tìm chỗ tạm qua đêm. Không ngờ cô vẫn còn thức, là vì thương nhớ cha mẹ hay là có ai bắt nạt cô rồi?
“Em…”
Tần Liệt còn chưa kịp hỏi, thân hình mảnh mai của Hứa Chi Miểu đã lao vào vòng tay anh. Vừa nhẹ, vừa mềm, mang theo một hương thơm dễ chịu.
Trong chốc lát, cơ thể Tần Liệt cứng đờ, anh siết chặt tay phải đang cầm hộp bánh đậu xanh, còn bàn tay trái bất giác nắm chặt lại, cơ bắp trên cánh tay căng lên.
Cô… cô không phải vẫn luôn lạnh nhạt, chẳng thèm để ý đến anh sao, sao lại…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Chi Miểu ôm chặt eo Tần Liệt, vùi mặt vào lồng ngực rộng lớn, vững chãi của anh. Ký ức về kiếp trước không ngừng ùa về, lúc thì hình ảnh Tần Liệt bị vắt kiệt sức vì làm lụng, lúc thì Tần Liệt tóc bạc trắng ở tuổi ba mươi, và cuối cùng là Tần Liệt gục xuống trước mộ của cô.
Cô cay cay nơi sống mũi, cố nén nước mắt, giơ tay đấm nhẹ lên ngực anh: “Đồ xấu xa, bắt nạt người ta.”
Đôi mắt lạnh lùng của Tần Liệt bỗng trầm xuống. Quả nhiên, cô đang trách anh vì đã cứu cô, khiến cô phải miễn cưỡng gả cho anh.
“Anh… sao giờ anh mới về, em lo muốn chết rồi đấy.” Hứa Chi Miểu ngẩng lên, đôi mắt long lanh đầy trách móc nhìn anh.
Anh ngốc này, đi cả đêm về nhà, chắc chắn đã chạy đua không biết bao lâu rồi. Tần Liệt nhất thời không phản ứng kịp.
Từ sau khi kết hôn vài tháng trước, Hứa Chi Miểu vẫn luôn u sầu vì cái chết đột ngột của cha mẹ. Cho dù anh ra ngoài hay trở về, cô cũng không mấy quan tâm, như thể anh có tồn tại hay không cũng chẳng quan trọng. Họ gần như chưa từng nói chuyện nhiều, nói chi đến việc cô lo lắng anh có về hay không.
Nhưng giờ đây… cô đang làm nũng sao?
Người đàn ông cao lớn ấy đứng đó ngây ngốc như một đứa trẻ.
Hứa Chi Miểu bật cười, tự nhiên khoác tay anh, kéo vào phòng, rồi quẹt một que diêm để thắp ngọn đèn dầu trên bàn.
“Sao nào, không nhận ra em à?”
Tần Liệt cử động ngón tay, lúng túng nói: “Nhận ra chứ, là… vợ của anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro