Trọng Sinh Trở Về 70, Mỹ Nhân Kiều Diễm Có Một Gia Đình Sung Túc
Chương 25
2024-12-17 18:25:15
Đúng là một tên ngốc. Hứa Chi Miểu mỉm cười: “Đúng rồi, là vợ anh.”
Tần Liệt lại ngây người ra.
Động tác đặt gói bánh đậu xanh bọc giấy dầu lên bàn của anh có phần cứng nhắc. Hứa Chi Miểu biết đây là món anh đặc biệt mua cho cô, trong lòng không khỏi xúc động.
Tần Liệt luôn đặt cô trong lòng. Từ khi cô về làm dâu, mỗi lần ra ngoài về, anh đều mang cho cô chút gì đó. Lúc là trái cây, lúc là đồ ăn vặt, có khi là những thứ thú vị bắt gặp trên đường...
Cô không phải không nhận ra điều đó. Nhưng kiếp trước, cô mãi đau buồn vì mất cha mẹ, khiến cho tấm lòng chân thành của anh bị mình bỏ lỡ.
Lần này, cô sẽ biết trân trọng.
Hứa Chi Miểu tháo gói bánh đậu xanh, lấy một miếng cho vào miệng, bánh vừa thơm vừa mềm, rất ngọt.
Tần Liệt nhìn cô, giọng nói bất giác hạ xuống: “Ngon không?”
“Ngon lắm.” Hứa Chi Miểu cười với anh, nụ cười làm anh ngẩn ngơ.
Ngay sau đó, Tần Liệt cảm thấy có gì đó chạm vào môi mình. Hứa Chi Miểu tinh nghịch cười khẽ: “Anh cũng ăn đi.”
Dù là vô tình hay cố ý, Tần Liệt luôn cảm giác rằng khi nuốt miếng bánh đậu xanh vào miệng, môi anh như lướt nhẹ qua ngón tay của cô…
Hứa Chi Miểu chỉ tự mình ăn một miếng nhỏ, nhưng lại đút cho Tần Liệt ăn đến mấy miếng liền.
Biết rằng không nên ăn quá nhiều đồ ngọt vào buổi tối, Hứa Chi Miểu nhìn Tần Liệt dọn dẹp bánh đậu xanh, sau đó đưa cho anh bình nước.
“Xong rồi, bây giờ chúng ta đi đánh răng nhé.”
Hứa Chi Miểu đánh răng xong, còn Tần Liệt ra ngoài sân tắm. Đợi đến khi anh trở vào, cô đã ngồi chờ trên mép giường.
Tối nay, cô mặc một chiếc váy ngủ bằng voan mà cô đã lấy từ không gian riêng của mình. Kiểu dáng không quá táo bạo, chỉ là phần ngực hơi rộng. Khi còn ở ngoài sân dưới ánh trăng mờ, nó không quá nổi bật, nhưng khi vào phòng dưới ánh sáng của đèn dầu, chỉ cần cô cử động nhẹ, vùng da mịn màng trắng hồng liền lọt thẳng vào tầm mắt.
Cô vỗ nhẹ vào mép giường: “Lại đây.”
Tần Liệt tiến lại gần, Hứa Chi Miểu nằm xuống giường.
Thấy anh ngập ngừng, cô chớp mắt nhìn anh: “Không ngủ sao?”
Cuối cùng, Tần Liệt cũng lên giường, thổi tắt đèn dầu rồi nằm xuống. Hứa Chi Miểu khẽ cười, cơ thể khẽ nghiêng về phía anh: “Ngủ ngon nhé, Tần Liệt.”
Hứa Chi Miểu ngủ một giấc ngon lành, trong khi Tần Liệt lại trằn trọc, mở mắt nhìn lên trần nhà rất lâu trong bóng tối.
Trong vòng tay của anh, cô gái nhỏ đang say ngủ, cơ thể và mái tóc toát lên một mùi hương dễ chịu. Khoảng cách gần đến mức chỉ cần duỗi tay ra là anh có thể chạm vào làn da mềm mại, mịn màng của cô...
Toàn thân Tần Liệt căng cứng, không dám động đậy, nhưng cũng không nỡ rời khỏi.
Anh chợt nhớ đến lần đầu tiên Hứa Chi Miểu theo cha mẹ về quê.
Tần Liệt lại ngây người ra.
Động tác đặt gói bánh đậu xanh bọc giấy dầu lên bàn của anh có phần cứng nhắc. Hứa Chi Miểu biết đây là món anh đặc biệt mua cho cô, trong lòng không khỏi xúc động.
Tần Liệt luôn đặt cô trong lòng. Từ khi cô về làm dâu, mỗi lần ra ngoài về, anh đều mang cho cô chút gì đó. Lúc là trái cây, lúc là đồ ăn vặt, có khi là những thứ thú vị bắt gặp trên đường...
Cô không phải không nhận ra điều đó. Nhưng kiếp trước, cô mãi đau buồn vì mất cha mẹ, khiến cho tấm lòng chân thành của anh bị mình bỏ lỡ.
Lần này, cô sẽ biết trân trọng.
Hứa Chi Miểu tháo gói bánh đậu xanh, lấy một miếng cho vào miệng, bánh vừa thơm vừa mềm, rất ngọt.
Tần Liệt nhìn cô, giọng nói bất giác hạ xuống: “Ngon không?”
“Ngon lắm.” Hứa Chi Miểu cười với anh, nụ cười làm anh ngẩn ngơ.
Ngay sau đó, Tần Liệt cảm thấy có gì đó chạm vào môi mình. Hứa Chi Miểu tinh nghịch cười khẽ: “Anh cũng ăn đi.”
Dù là vô tình hay cố ý, Tần Liệt luôn cảm giác rằng khi nuốt miếng bánh đậu xanh vào miệng, môi anh như lướt nhẹ qua ngón tay của cô…
Hứa Chi Miểu chỉ tự mình ăn một miếng nhỏ, nhưng lại đút cho Tần Liệt ăn đến mấy miếng liền.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Biết rằng không nên ăn quá nhiều đồ ngọt vào buổi tối, Hứa Chi Miểu nhìn Tần Liệt dọn dẹp bánh đậu xanh, sau đó đưa cho anh bình nước.
“Xong rồi, bây giờ chúng ta đi đánh răng nhé.”
Hứa Chi Miểu đánh răng xong, còn Tần Liệt ra ngoài sân tắm. Đợi đến khi anh trở vào, cô đã ngồi chờ trên mép giường.
Tối nay, cô mặc một chiếc váy ngủ bằng voan mà cô đã lấy từ không gian riêng của mình. Kiểu dáng không quá táo bạo, chỉ là phần ngực hơi rộng. Khi còn ở ngoài sân dưới ánh trăng mờ, nó không quá nổi bật, nhưng khi vào phòng dưới ánh sáng của đèn dầu, chỉ cần cô cử động nhẹ, vùng da mịn màng trắng hồng liền lọt thẳng vào tầm mắt.
Cô vỗ nhẹ vào mép giường: “Lại đây.”
Tần Liệt tiến lại gần, Hứa Chi Miểu nằm xuống giường.
Thấy anh ngập ngừng, cô chớp mắt nhìn anh: “Không ngủ sao?”
Cuối cùng, Tần Liệt cũng lên giường, thổi tắt đèn dầu rồi nằm xuống. Hứa Chi Miểu khẽ cười, cơ thể khẽ nghiêng về phía anh: “Ngủ ngon nhé, Tần Liệt.”
Hứa Chi Miểu ngủ một giấc ngon lành, trong khi Tần Liệt lại trằn trọc, mở mắt nhìn lên trần nhà rất lâu trong bóng tối.
Trong vòng tay của anh, cô gái nhỏ đang say ngủ, cơ thể và mái tóc toát lên một mùi hương dễ chịu. Khoảng cách gần đến mức chỉ cần duỗi tay ra là anh có thể chạm vào làn da mềm mại, mịn màng của cô...
Toàn thân Tần Liệt căng cứng, không dám động đậy, nhưng cũng không nỡ rời khỏi.
Anh chợt nhớ đến lần đầu tiên Hứa Chi Miểu theo cha mẹ về quê.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro