Trọng Sinh Trở Về 70, Mỹ Nhân Kiều Diễm Có Một Gia Đình Sung Túc
Chương 3
2024-12-17 18:25:15
Không chút e ngại, Hứa Chi Miểu nhìn thẳng vào mắt Vương Xuân Phân:
"Đem những thứ mẹ dọn đi trả lại đây ngay lập tức. Hôm nay, nếu mẹ dám lấy đi một tờ giấy trong phòng tôi, tôi sẽ nói cho cả thôn biết mẹ cướp đồ, hành hạ con dâu.”
“Mẹ cứ thử xem!"
Ngay sau đó, Hứa Chi Miểu bước ra sân, lớn tiếng hét lên:
"Bớng người ta, có ai không? Vương Xuân Phân muốn giết người để cướp đồ!"
"Con tiện nhân này mày dám..."
Vương Xuân Phân chưa hết bàng hoàng vì Hứa Chi Miểu dám phản kháng lại bà thì đã bị tiếng hét của cô làm cho sững sờ.
Con nhỏ này, sao tự dưng lại trở nên khó trị thế này?
Đúng lúc đó, dân thôn nghỉ trưa đi ngang qua, chẳng mấy chốc mà sân nhà Tần đã đông người. Ai cũng thấy rõ tình cảnh trong sân—Vương Xuân Phân đang bắt nạt cô con dâu mới.
Trán của Chi Miểu còn bị va đập đến rách.
Có người không ưa nổi liền lên tiếng: "Vương Xuân Phân, bà sai rồi đấy. Tần Liệt còn chưa có tin tức gì, bà không những không an ủi đứa con dâu, lại còn động tay động chân, dù là mẹ kế cũng không được làm vậy."
"Đúng đấy, quá đáng quá lắm."
Thấy mọi người đồng loạt chỉ trích mình, Vương Xuân Phân trong lòng đầy tức giận định mở miệng cãi lại.
Nhưng chưa kịp nói, Hứa Chi Miểu đã nhanh miệng:
"Bà ta nói tất cả đồ trong nhà là của bà, muốn dọn hết đồ trong phòng cháu đi. Cháu không đồng ý nên bà ta mới đẩy cháu ngã thế này."
"Tần Liệt chỉ tạm thời chưa có tin tức, vậy mà bà ta lại chắc chắn bảo anh ấy đã chết.”
“Chẳng phải là nguyền rủa anh ấy sao? Cha mẹ cháu hi sinh vì cứu người, mà bà ta lại nói họ là do cháu khắc chết, còn bắt cháu đi chết theo."
Khuôn mặt Hứa Chi Miểu trắng trẻo, lại thêm vết thương rách trên trán khiến cô trông càng đáng thương. Một số bà cô trong làng nhìn mà lòng không khỏi mềm lại.
Hứa Chi Miểu quan sát sắc mặt ngày càng khó coi của Vương Xuân Phân, trong lòng dâng lên cảm giác khoái chí.
Hôm nay, cô không chỉ muốn hạ bệ thanh danh của bà ta mà còn muốn phơi bày tất cả những lời độc địa của bà ta ra ánh sáng, để bà bị mọi người chỉ trích, bị phê phán!
Quả nhiên, đám đông lập tức xôn xao.
Những bà cô chính nghĩa liền lên tiếng.
"Vương Xuân Phân, bà độc ác lắm rồi đó! Tần Liệt không phải con ruột của bà nên bà nguyền rủa nó chết à?”
“Bà còn có phải là con người không?"
"Bố mẹ của Chi Miểu hy sinh là để cứu người, là anh hùng của cả thôn, bà lại mắng chửi con gái họ thế hả? Không thấy lương tâm cắn rứt sao?"
Mọi người thi nhau lên tiếng trách móc, khiến Vương Xuân Phân không thể nào cãi lại.
Thậm chí, Lưu Thuận Nga – người xưa nay vốn không ưa Vương Xuân Phân – còn tranh thủ nhổ một bãi nước bọt thẳng lên đầu bà ta.
Vương Xuân Phân giận đến mức suýt nghẹn họng, cổ họng nghẹn lại, không thốt nên lời.
Bà ta tức tối, hét lớn.
"Đem những thứ mẹ dọn đi trả lại đây ngay lập tức. Hôm nay, nếu mẹ dám lấy đi một tờ giấy trong phòng tôi, tôi sẽ nói cho cả thôn biết mẹ cướp đồ, hành hạ con dâu.”
“Mẹ cứ thử xem!"
Ngay sau đó, Hứa Chi Miểu bước ra sân, lớn tiếng hét lên:
"Bớng người ta, có ai không? Vương Xuân Phân muốn giết người để cướp đồ!"
"Con tiện nhân này mày dám..."
Vương Xuân Phân chưa hết bàng hoàng vì Hứa Chi Miểu dám phản kháng lại bà thì đã bị tiếng hét của cô làm cho sững sờ.
Con nhỏ này, sao tự dưng lại trở nên khó trị thế này?
Đúng lúc đó, dân thôn nghỉ trưa đi ngang qua, chẳng mấy chốc mà sân nhà Tần đã đông người. Ai cũng thấy rõ tình cảnh trong sân—Vương Xuân Phân đang bắt nạt cô con dâu mới.
Trán của Chi Miểu còn bị va đập đến rách.
Có người không ưa nổi liền lên tiếng: "Vương Xuân Phân, bà sai rồi đấy. Tần Liệt còn chưa có tin tức gì, bà không những không an ủi đứa con dâu, lại còn động tay động chân, dù là mẹ kế cũng không được làm vậy."
"Đúng đấy, quá đáng quá lắm."
Thấy mọi người đồng loạt chỉ trích mình, Vương Xuân Phân trong lòng đầy tức giận định mở miệng cãi lại.
Nhưng chưa kịp nói, Hứa Chi Miểu đã nhanh miệng:
"Bà ta nói tất cả đồ trong nhà là của bà, muốn dọn hết đồ trong phòng cháu đi. Cháu không đồng ý nên bà ta mới đẩy cháu ngã thế này."
"Tần Liệt chỉ tạm thời chưa có tin tức, vậy mà bà ta lại chắc chắn bảo anh ấy đã chết.”
“Chẳng phải là nguyền rủa anh ấy sao? Cha mẹ cháu hi sinh vì cứu người, mà bà ta lại nói họ là do cháu khắc chết, còn bắt cháu đi chết theo."
Khuôn mặt Hứa Chi Miểu trắng trẻo, lại thêm vết thương rách trên trán khiến cô trông càng đáng thương. Một số bà cô trong làng nhìn mà lòng không khỏi mềm lại.
Hứa Chi Miểu quan sát sắc mặt ngày càng khó coi của Vương Xuân Phân, trong lòng dâng lên cảm giác khoái chí.
Hôm nay, cô không chỉ muốn hạ bệ thanh danh của bà ta mà còn muốn phơi bày tất cả những lời độc địa của bà ta ra ánh sáng, để bà bị mọi người chỉ trích, bị phê phán!
Quả nhiên, đám đông lập tức xôn xao.
Những bà cô chính nghĩa liền lên tiếng.
"Vương Xuân Phân, bà độc ác lắm rồi đó! Tần Liệt không phải con ruột của bà nên bà nguyền rủa nó chết à?”
“Bà còn có phải là con người không?"
"Bố mẹ của Chi Miểu hy sinh là để cứu người, là anh hùng của cả thôn, bà lại mắng chửi con gái họ thế hả? Không thấy lương tâm cắn rứt sao?"
Mọi người thi nhau lên tiếng trách móc, khiến Vương Xuân Phân không thể nào cãi lại.
Thậm chí, Lưu Thuận Nga – người xưa nay vốn không ưa Vương Xuân Phân – còn tranh thủ nhổ một bãi nước bọt thẳng lên đầu bà ta.
Vương Xuân Phân giận đến mức suýt nghẹn họng, cổ họng nghẹn lại, không thốt nên lời.
Bà ta tức tối, hét lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro