Trọng Sinh Trở Về 70, Mỹ Nhân Kiều Diễm Có Một Gia Đình Sung Túc
Chương 4
2024-12-17 18:25:15
"Nó nói gì thì mọi người cũng tin là thật à? Ai tận mắt thấy tôi bắt nạt nó? Con tiện này này đầy mưu mô, bịa chuyện để bôi nhọ tôi thôi!”
“Ôi trời ơi, nhà họ Tần tôi đúng là xui xẻo tám kiếp mới gặp phải đứa con dâu như nó..."
Một con nhãi ranh, còn dám gây sóng gió với bà!
Thấy Vương Xuân Phân sắp ngồi bệt xuống đất, bắt đầu lăn lộn ăn vạ, Hứa Chi Miểu không hề nao núng, cô bước thẳng vào phòng chính, lấy ra một chiếc chậu sắt tráng men mới tinh với hoa văn in nổi bật.
"Chính vì cái chậu này mà bà ta đẩy cháu ngã đến bất tỉnh! Đây là bằng chứng mà còn không chịu nhận tội?"
Chiếc chậu này là của hồi môn khi cô và Tần Liệt cưới nhau.
Vì hoa văn khác lạ, nhiều người trong làng đều có ấn tượng. Ngay lập tức có người vỗ tay xác nhận:
"Chiếc chậu này tôi biết, đúng là quà cưới của Tần Liệt và Chi Miểu. Cả làng chỉ có một cái chậu có hoa văn thế này, không thể sai được. Vương Xuân Phân, cbàô đúng là keo kiệt và tàn nhẫn."
"Phải rồi, cô con dâu thật tội nghiệp!"
Thấy sự việc đã rành rành, Hứa Chi Miểu bình tĩnh đổ thêm dầu vào lửa khi nhìn thấy Vương Xuân Phân gần như tức đến phát điên.
"Tôi cũng chẳng đòi hỏi gì quá đáng, chỉ cần mẹ trả lại hết đồ đạc đã lấy đi từ phòng tôi. Ngoài ra, cho tôi hai đồng để tôi đi chữa vết thương trên đầu, vậy là được."
Hai đồng?!
Vương Xuân Phân vốn đã mất hết mặt mũi trước đám đông, giờ nghe thấy Hứa Chi Miểu mở miệng đòi hai đồng tiền thuốc men, người tham lam như bà ta tức giận đến nỗi mắt trợn trắng, suýt ngất đi vì sốc!
Hứa Chi Miểu chẳng thèm để ý đến những chuyện khác, hả hê một hơi thật sâu.
Cô ôm đống đồ vừa lấy lại được từ tay Vương Xuân Phân cùng hai đồng bạc khó nhằn mà bà ta đưa ra, tâm trạng cực kỳ vui vẻ bước về phòng.
Căn phòng có một cái bàn gỗ cũ quét sơn đỏ, phía sau là chiếc gương sắt dán hình hoa mẫu đơn. Hứa Chi Miểu chạm tay lên mọi thứ trong phòng, lòng tràn đầy cảm xúc lẫn lộn.
Thực ra cô chẳng có nhiều tình cảm với căn phòng này.
Ở kiếp trước, sau khi cha mẹ qua đời, cô đau khổ tột cùng.
Dù đã kết hôn với Tần Liệt nhưng vẫn không thoát khỏi nỗi buồn ấy, chẳng mấy khi nở một nụ cười
Sau khi Tần Liệt gặp nạn, cô càng lo lắng hơn, lại phải chịu đựng đủ loại khổ sở ở đây, khiến cho căn phòng này luôn gợi lại những ký ức khổ đau mà cô chẳng muốn nhớ đến.
Nhưng dù gia đình Tần có tệ bạc đến đâu, Tần Liệt lại là một người chồng thực sự tốt.
Tần Liệt không chỉ cứu cô một mạng mà còn cho cô một mái ấm, hết lòng bảo vệ cô, trao cho cô sự ấm áp và niềm tin tưởng không bao giờ lay chuyển.
Thậm chí sau khi cô qua đời, Tần Liệt suốt đời không tái giá, dồn toàn bộ sức lực để thực hiện những mong ước vui đùa mà cô từng nói lúc trẻ, mở công ty, làm từ thiện, tài trợ học sinh nghèo cho đến khi anh… tự sát trước mộ cô!
Nghĩ đến chuyện Tần Liệt tự kết thúc cuộc đời trước mộ mình, Hứa Chi Miểu không khỏi cảm thấy nghẹn ngào, quyết tâm sống thật tốt với Tần Liệt ở kiếp này, nhất định sẽ cùng anh trải qua những ngày tháng hạnh phúc.
Tuy nhiên, muốn sống những ngày giàu sang thì phải kiếm tiền. Ở thời đại này, kiếm tiền từ đâu đây?
“Ôi trời ơi, nhà họ Tần tôi đúng là xui xẻo tám kiếp mới gặp phải đứa con dâu như nó..."
Một con nhãi ranh, còn dám gây sóng gió với bà!
Thấy Vương Xuân Phân sắp ngồi bệt xuống đất, bắt đầu lăn lộn ăn vạ, Hứa Chi Miểu không hề nao núng, cô bước thẳng vào phòng chính, lấy ra một chiếc chậu sắt tráng men mới tinh với hoa văn in nổi bật.
"Chính vì cái chậu này mà bà ta đẩy cháu ngã đến bất tỉnh! Đây là bằng chứng mà còn không chịu nhận tội?"
Chiếc chậu này là của hồi môn khi cô và Tần Liệt cưới nhau.
Vì hoa văn khác lạ, nhiều người trong làng đều có ấn tượng. Ngay lập tức có người vỗ tay xác nhận:
"Chiếc chậu này tôi biết, đúng là quà cưới của Tần Liệt và Chi Miểu. Cả làng chỉ có một cái chậu có hoa văn thế này, không thể sai được. Vương Xuân Phân, cbàô đúng là keo kiệt và tàn nhẫn."
"Phải rồi, cô con dâu thật tội nghiệp!"
Thấy sự việc đã rành rành, Hứa Chi Miểu bình tĩnh đổ thêm dầu vào lửa khi nhìn thấy Vương Xuân Phân gần như tức đến phát điên.
"Tôi cũng chẳng đòi hỏi gì quá đáng, chỉ cần mẹ trả lại hết đồ đạc đã lấy đi từ phòng tôi. Ngoài ra, cho tôi hai đồng để tôi đi chữa vết thương trên đầu, vậy là được."
Hai đồng?!
Vương Xuân Phân vốn đã mất hết mặt mũi trước đám đông, giờ nghe thấy Hứa Chi Miểu mở miệng đòi hai đồng tiền thuốc men, người tham lam như bà ta tức giận đến nỗi mắt trợn trắng, suýt ngất đi vì sốc!
Hứa Chi Miểu chẳng thèm để ý đến những chuyện khác, hả hê một hơi thật sâu.
Cô ôm đống đồ vừa lấy lại được từ tay Vương Xuân Phân cùng hai đồng bạc khó nhằn mà bà ta đưa ra, tâm trạng cực kỳ vui vẻ bước về phòng.
Căn phòng có một cái bàn gỗ cũ quét sơn đỏ, phía sau là chiếc gương sắt dán hình hoa mẫu đơn. Hứa Chi Miểu chạm tay lên mọi thứ trong phòng, lòng tràn đầy cảm xúc lẫn lộn.
Thực ra cô chẳng có nhiều tình cảm với căn phòng này.
Ở kiếp trước, sau khi cha mẹ qua đời, cô đau khổ tột cùng.
Dù đã kết hôn với Tần Liệt nhưng vẫn không thoát khỏi nỗi buồn ấy, chẳng mấy khi nở một nụ cười
Sau khi Tần Liệt gặp nạn, cô càng lo lắng hơn, lại phải chịu đựng đủ loại khổ sở ở đây, khiến cho căn phòng này luôn gợi lại những ký ức khổ đau mà cô chẳng muốn nhớ đến.
Nhưng dù gia đình Tần có tệ bạc đến đâu, Tần Liệt lại là một người chồng thực sự tốt.
Tần Liệt không chỉ cứu cô một mạng mà còn cho cô một mái ấm, hết lòng bảo vệ cô, trao cho cô sự ấm áp và niềm tin tưởng không bao giờ lay chuyển.
Thậm chí sau khi cô qua đời, Tần Liệt suốt đời không tái giá, dồn toàn bộ sức lực để thực hiện những mong ước vui đùa mà cô từng nói lúc trẻ, mở công ty, làm từ thiện, tài trợ học sinh nghèo cho đến khi anh… tự sát trước mộ cô!
Nghĩ đến chuyện Tần Liệt tự kết thúc cuộc đời trước mộ mình, Hứa Chi Miểu không khỏi cảm thấy nghẹn ngào, quyết tâm sống thật tốt với Tần Liệt ở kiếp này, nhất định sẽ cùng anh trải qua những ngày tháng hạnh phúc.
Tuy nhiên, muốn sống những ngày giàu sang thì phải kiếm tiền. Ở thời đại này, kiếm tiền từ đâu đây?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro