Trọng Sinh Trở Về 70, Mỹ Nhân Kiều Diễm Có Một Gia Đình Sung Túc
Dâu Tằm Tươi Ng...
2024-12-17 18:25:15
Trên đường về nhà không hề có cây dâu tằm. Thời điểm này, mùa dâu đã sắp qua, chỉ có vài cây ở ven sông là còn sót lại những quả chín muộn.
Anh đã đi vòng xa để hái chúng. Người đàn ông này thật là...
Mắt Hứa Chi Miểu bỗng dưng ươn ướt. Cô cầm một quả dâu lên, khẽ đưa vào miệng. Hương vị ngọt ngào tự nhiên lan tỏa khắp đầu lưỡi, ngon không thể tả.
Nhưng cô cố ý nói: “Chua quá.”
“Hả…?” Tần Liệt hốt hoảng: “Chua… chua lắm à? Anh nếm thử thấy… không… anh… xin lỗi!”
Hứa Chi Miểu bật cười thành tiếng.
Vừa nãy cô còn nghĩ anh là một con mãnh thú đầy tham vọng, giờ nhìn lại, rõ ràng chỉ là một chú chó con lo sợ bị chủ nhân bỏ rơi mà thôi.
“Gạt anh đấy, không chua, ngon lắm.” Cô cười tươi, đưa một quả dâu tằm khác đến bên miệng anh.
Đôi tay cô thon dài, trắng mịn, mang theo sắc hồng nhàn nhạt. Khi đầu ngón tay mềm mại chạm vào môi anh, Tần Liệt sững người, ánh mắt bất giác rơi xuống đôi môi căng mọng của cô.
Đôi môi này… chắc cũng mềm mại như vậy…
Tần Liệt không dám nghĩ thêm nữa, chỉ cảm thấy cổ họng ngứa ngáy khó chịu. Anh lo rằng mình sẽ làm gì đó khiến cô không vui, nên lúng túng gãi gãi sau cổ, cố gắng chuyển đề tài.
Anh vốn định hỏi xem giữa Hứa Chi Miểu và Vương Xuân Phân hay Tần Đại Thành còn ân oán gì mà anh chưa biết, nhưng nghĩ một lúc, lời đến miệng lại thành: “Miểu Miểu, không phải em định đo kích thước may áo cho anh sao?”
Không sao, anh nghĩ. Kẻ dám bắt nạt Miểu Miểu, anh sẽ khiến họ trả giá.
Ánh mắt Tần Liệt lóe lên một tia sắc lạnh mà Hứa Chi Miểu không nhìn thấy.
“Đúng rồi!” Bị anh làm cho phân tâm, Hứa Chi Miểu suýt quên mất chuyện chính.
“Đứng thẳng lên!” Cô nửa nghiêm nửa đùa, chỉnh anh vào tư thế ngay ngắn, rồi lấy thước dây đo chiều rộng vai, vòng ngực... Trong đầu cô nhanh chóng ghi nhớ các con số.
“Chờ vài ngày nữa là anh có áo mới mặc rồi.” Cô mỉm cười rạng rỡ nhìn anh, rồi bất giác quay ra cửa sổ nhìn: “Bà đi lâu thế rồi, sao vẫn chưa về nhỉ?”
Diệp Tú Chi, người đang được nhắc đến, vừa tiễn Tần Kế Binh về đến sân nhà thì tình cờ chạm mặt Vương Xuân Phân đang trở về.
Vừa thấy bà, Vương Xuân Phân lập tức nổi đóa, không thèm để ý cổ họng đã khô khốc, chỉ tay vào mặt bà mắng xối xả: “Con mụ già này, bà tới đây làm gì? Đừng nói là định mặt dày trở về nhà chúng tôi nhé! Tôi nói cho bà biết, nhà này không có cơm cho người rỗi việc đâu!”
“Không, tôi không...” Diệp Tú Chi luôn yếu đuối trước Vương Xuân Phân, đôi tay khô khốc xoắn vào nhau, đôi chân lưỡng lự muốn rời đi.
“Không?” Vương Xuân Phân trừng mắt, lửa giận lại bùng lên: “Tôi biết ngay mà, con hồ ly tinh kia sao có thể tốt bụng mà đem bà đi? Hóa ra là lấy tiền từ đây rồi lại đẩy bà quay về. Hết đường sống rồi quay lại ăn bám à? Tôi nói cho bà biết, không đời nào!”
Nghĩ đến đây, Vương Xuân Phân tức giận lật tay áo, định đến tìm Hứa Chi Miểu tính sổ. Bà ta không đời nào để con nhỏ kia lấy tiền rồi sống sung sướng, còn để lại “cục nợ” này cho bà!
Anh đã đi vòng xa để hái chúng. Người đàn ông này thật là...
Mắt Hứa Chi Miểu bỗng dưng ươn ướt. Cô cầm một quả dâu lên, khẽ đưa vào miệng. Hương vị ngọt ngào tự nhiên lan tỏa khắp đầu lưỡi, ngon không thể tả.
Nhưng cô cố ý nói: “Chua quá.”
“Hả…?” Tần Liệt hốt hoảng: “Chua… chua lắm à? Anh nếm thử thấy… không… anh… xin lỗi!”
Hứa Chi Miểu bật cười thành tiếng.
Vừa nãy cô còn nghĩ anh là một con mãnh thú đầy tham vọng, giờ nhìn lại, rõ ràng chỉ là một chú chó con lo sợ bị chủ nhân bỏ rơi mà thôi.
“Gạt anh đấy, không chua, ngon lắm.” Cô cười tươi, đưa một quả dâu tằm khác đến bên miệng anh.
Đôi tay cô thon dài, trắng mịn, mang theo sắc hồng nhàn nhạt. Khi đầu ngón tay mềm mại chạm vào môi anh, Tần Liệt sững người, ánh mắt bất giác rơi xuống đôi môi căng mọng của cô.
Đôi môi này… chắc cũng mềm mại như vậy…
Tần Liệt không dám nghĩ thêm nữa, chỉ cảm thấy cổ họng ngứa ngáy khó chịu. Anh lo rằng mình sẽ làm gì đó khiến cô không vui, nên lúng túng gãi gãi sau cổ, cố gắng chuyển đề tài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh vốn định hỏi xem giữa Hứa Chi Miểu và Vương Xuân Phân hay Tần Đại Thành còn ân oán gì mà anh chưa biết, nhưng nghĩ một lúc, lời đến miệng lại thành: “Miểu Miểu, không phải em định đo kích thước may áo cho anh sao?”
Không sao, anh nghĩ. Kẻ dám bắt nạt Miểu Miểu, anh sẽ khiến họ trả giá.
Ánh mắt Tần Liệt lóe lên một tia sắc lạnh mà Hứa Chi Miểu không nhìn thấy.
“Đúng rồi!” Bị anh làm cho phân tâm, Hứa Chi Miểu suýt quên mất chuyện chính.
“Đứng thẳng lên!” Cô nửa nghiêm nửa đùa, chỉnh anh vào tư thế ngay ngắn, rồi lấy thước dây đo chiều rộng vai, vòng ngực... Trong đầu cô nhanh chóng ghi nhớ các con số.
“Chờ vài ngày nữa là anh có áo mới mặc rồi.” Cô mỉm cười rạng rỡ nhìn anh, rồi bất giác quay ra cửa sổ nhìn: “Bà đi lâu thế rồi, sao vẫn chưa về nhỉ?”
Diệp Tú Chi, người đang được nhắc đến, vừa tiễn Tần Kế Binh về đến sân nhà thì tình cờ chạm mặt Vương Xuân Phân đang trở về.
Vừa thấy bà, Vương Xuân Phân lập tức nổi đóa, không thèm để ý cổ họng đã khô khốc, chỉ tay vào mặt bà mắng xối xả: “Con mụ già này, bà tới đây làm gì? Đừng nói là định mặt dày trở về nhà chúng tôi nhé! Tôi nói cho bà biết, nhà này không có cơm cho người rỗi việc đâu!”
“Không, tôi không...” Diệp Tú Chi luôn yếu đuối trước Vương Xuân Phân, đôi tay khô khốc xoắn vào nhau, đôi chân lưỡng lự muốn rời đi.
“Không?” Vương Xuân Phân trừng mắt, lửa giận lại bùng lên: “Tôi biết ngay mà, con hồ ly tinh kia sao có thể tốt bụng mà đem bà đi? Hóa ra là lấy tiền từ đây rồi lại đẩy bà quay về. Hết đường sống rồi quay lại ăn bám à? Tôi nói cho bà biết, không đời nào!”
Nghĩ đến đây, Vương Xuân Phân tức giận lật tay áo, định đến tìm Hứa Chi Miểu tính sổ. Bà ta không đời nào để con nhỏ kia lấy tiền rồi sống sung sướng, còn để lại “cục nợ” này cho bà!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro