Trọng Sinh Trở Về 70, Mỹ Nhân Kiều Diễm Có Một Gia Đình Sung Túc
Chương 48
2024-12-17 18:25:15
Cô mím môi, trách nhẹ: "Đúng là đồ ngốc."
Nhìn cô gật đầu, sự vui sướng như điên cuồng lan tràn trong cơ thể Tần Liệt. Chưa bao giờ trong đời, anh cảm thấy hạnh phúc đến thế.
Cứ như đang mơ vậy. Tần Liệt đờ đẫn nhìn Hứa Chi Miểu, sợ rằng người trước mặt sẽ tan biến trong giây lát.
Hứa Chi Miểu thì nhanh chóng trấn tĩnh lại cảm xúc hơn anh, nhìn dáng vẻ ngốc nghếch ấy, cô vỗ nhẹ lên người anh, trách yêu: "Đừng ngẩn người nữa. Đứng thẳng lên, em đo kích cỡ cho anh."
"…Hả?"
Tần Liệt ngơ ngác nhìn cô, vành tai không một tiếng động dần đỏ bừng.
Hứa Chi Miểu giải thích: "Hôm nay em mua vài thước vải ở thị trấn, định may cho anh một bộ quần áo."
Tần Liệt ở nhà họ Tần, một bộ quần áo mặc mãi đến nỗi sờn rách, vá chằng vá đụp, chẳng còn mấy mảnh vải nguyên vẹn. Hôm nay cô đặc biệt mua vải, muốn may cho anh một bộ đồ mới. Nhưng trước tiên phải đo kích cỡ đã.
Không đúng.
Tần Liệt vừa nghĩ cái gì mà tai đã đỏ bừng như thế?
Hứa Chi Miểu cũng ngẩn người một chút. Khi nhận ra điều gì, khuôn mặt cô đột nhiên đỏ bừng như dải mây chiều.
Cô dậm chân một cái, xoay người bỏ đi: "Mặc tiếp đồ rách của anh đi. Đồ lưu manh!"
Hứa Chi Miểu chạy vào phòng, hơi nóng phả lên mặt.
Cô chỉ muốn để Tần Liệt hiểu được tấm lòng của mình, nhưng sao anh lại nghĩ xa như thế chứ! Chỉ đo kích thước quần áo thôi, anh nghĩ đến chuyện gì vậy!
Cô quạt tay liên tục, cố làm dịu đi khuôn mặt đang đỏ bừng của mình.
Thấy Tần Liệt cũng bước theo vào, Hứa Chi Miểu thẹn thùng liếc anh một cái, mặt đầy ngượng ngùng: “Ôi trời, anh ra ngoài đi, đừng theo em nữa.”
Lúc này trời đã đứng trưa, ánh nắng chiếu rực rỡ. Cửa sổ trong phòng để mở cho thông gió, ánh sáng hắt vào khiến bầu không khí mờ ám trong phòng càng thêm rõ ràng, không cách nào giấu được.
Nghe cô nói vậy, Tần Liệt không như thường lệ lùi lại, mà ngược lại càng bước sát theo cô hơn.
Anh cảm thấy hổ thẹn vì những suy nghĩ đen tối vừa nãy của mình, nhưng ánh mắt vẫn không tự chủ được mà tham lam nhìn Hứa Chi Miểu.
Lần đầu tiên nghe cô chính miệng nói sẵn lòng ở bên anh, Tần Liệt không thể kiềm chế được cảm xúc như sóng trào trong lòng. Nhưng lý trí mách bảo anh rằng, bây giờ không phải lúc nóng vội.
Cô còn quá non nớt…
Hứa Chi Miểu cảm nhận được ánh mắt của anh, vô thức ngẩng đầu lên. Cô đột nhiên cảm thấy Tần Liệt lúc này trông rất nguy hiểm, như một con mãnh thú sẵn sàng tha mồi về hang.
Tần Liệt âm thầm hít sâu vài hơi, cố nén lại ý nghĩ muốn kéo cô vào lòng. Anh cụp mắt xuống, mở ra tấm lá lớn đang bọc những trái dâu tằm, giọng nhẹ nhàng: “Đừng giận nữa, Miểu Miểu. Anh bồi tội với em đây.”
Hứa Chi Miểu nhìn theo ánh mắt anh.
Đó là những trái dâu tằm anh hái từ ngoài đồng. Từng quả mọng nước, căng tròn, phủ lớp tím đỏ hấp dẫn, được bọc kỹ trong một tấm lá xanh mướt. Thật khó tin là sau cả quãng đường dài như vậy, không một quả nào bị dập nát.
Nhìn cô gật đầu, sự vui sướng như điên cuồng lan tràn trong cơ thể Tần Liệt. Chưa bao giờ trong đời, anh cảm thấy hạnh phúc đến thế.
Cứ như đang mơ vậy. Tần Liệt đờ đẫn nhìn Hứa Chi Miểu, sợ rằng người trước mặt sẽ tan biến trong giây lát.
Hứa Chi Miểu thì nhanh chóng trấn tĩnh lại cảm xúc hơn anh, nhìn dáng vẻ ngốc nghếch ấy, cô vỗ nhẹ lên người anh, trách yêu: "Đừng ngẩn người nữa. Đứng thẳng lên, em đo kích cỡ cho anh."
"…Hả?"
Tần Liệt ngơ ngác nhìn cô, vành tai không một tiếng động dần đỏ bừng.
Hứa Chi Miểu giải thích: "Hôm nay em mua vài thước vải ở thị trấn, định may cho anh một bộ quần áo."
Tần Liệt ở nhà họ Tần, một bộ quần áo mặc mãi đến nỗi sờn rách, vá chằng vá đụp, chẳng còn mấy mảnh vải nguyên vẹn. Hôm nay cô đặc biệt mua vải, muốn may cho anh một bộ đồ mới. Nhưng trước tiên phải đo kích cỡ đã.
Không đúng.
Tần Liệt vừa nghĩ cái gì mà tai đã đỏ bừng như thế?
Hứa Chi Miểu cũng ngẩn người một chút. Khi nhận ra điều gì, khuôn mặt cô đột nhiên đỏ bừng như dải mây chiều.
Cô dậm chân một cái, xoay người bỏ đi: "Mặc tiếp đồ rách của anh đi. Đồ lưu manh!"
Hứa Chi Miểu chạy vào phòng, hơi nóng phả lên mặt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô chỉ muốn để Tần Liệt hiểu được tấm lòng của mình, nhưng sao anh lại nghĩ xa như thế chứ! Chỉ đo kích thước quần áo thôi, anh nghĩ đến chuyện gì vậy!
Cô quạt tay liên tục, cố làm dịu đi khuôn mặt đang đỏ bừng của mình.
Thấy Tần Liệt cũng bước theo vào, Hứa Chi Miểu thẹn thùng liếc anh một cái, mặt đầy ngượng ngùng: “Ôi trời, anh ra ngoài đi, đừng theo em nữa.”
Lúc này trời đã đứng trưa, ánh nắng chiếu rực rỡ. Cửa sổ trong phòng để mở cho thông gió, ánh sáng hắt vào khiến bầu không khí mờ ám trong phòng càng thêm rõ ràng, không cách nào giấu được.
Nghe cô nói vậy, Tần Liệt không như thường lệ lùi lại, mà ngược lại càng bước sát theo cô hơn.
Anh cảm thấy hổ thẹn vì những suy nghĩ đen tối vừa nãy của mình, nhưng ánh mắt vẫn không tự chủ được mà tham lam nhìn Hứa Chi Miểu.
Lần đầu tiên nghe cô chính miệng nói sẵn lòng ở bên anh, Tần Liệt không thể kiềm chế được cảm xúc như sóng trào trong lòng. Nhưng lý trí mách bảo anh rằng, bây giờ không phải lúc nóng vội.
Cô còn quá non nớt…
Hứa Chi Miểu cảm nhận được ánh mắt của anh, vô thức ngẩng đầu lên. Cô đột nhiên cảm thấy Tần Liệt lúc này trông rất nguy hiểm, như một con mãnh thú sẵn sàng tha mồi về hang.
Tần Liệt âm thầm hít sâu vài hơi, cố nén lại ý nghĩ muốn kéo cô vào lòng. Anh cụp mắt xuống, mở ra tấm lá lớn đang bọc những trái dâu tằm, giọng nhẹ nhàng: “Đừng giận nữa, Miểu Miểu. Anh bồi tội với em đây.”
Hứa Chi Miểu nhìn theo ánh mắt anh.
Đó là những trái dâu tằm anh hái từ ngoài đồng. Từng quả mọng nước, căng tròn, phủ lớp tím đỏ hấp dẫn, được bọc kỹ trong một tấm lá xanh mướt. Thật khó tin là sau cả quãng đường dài như vậy, không một quả nào bị dập nát.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro