Trọng Sinh Trở Về 70, Mỹ Nhân Kiều Diễm Có Một Gia Đình Sung Túc
Đo Kích Thước Q...
2024-12-17 18:25:15
Nhìn anh, Hứa Chi Miểu bất giác tưởng tượng ra hình ảnh một chú chó lớn xông vào ổ mèo. Nghĩ đến đây, cô không nhịn được, tựa cằm vào tay, khẽ cười: “Hơ…”
“Không về phòng nghỉ mà đứng đây cười cái gì?” Tần Liệt tay chân thoăn thoắt, nhanh chóng dọn dẹp xong. Anh trải miếng vải lau bếp ra phơi, rồi quay người bước về phía cô.
Anh vốn đã cao, mỗi bước dài tiến tới lại mang theo một áp lực mạnh mẽ.
“Không, không có gì—” Hứa Chi Miểu chột dạ, vội quay mặt đi. Cô không thể nói ra rằng mình vừa tưởng tượng anh là một chú chó lớn được.
Ánh mắt cô lướt qua bộ quần áo cũ đã ngả màu vàng nhạt của anh. Vừa định nói “Vào phòng để em…” thì bất ngờ, một bàn tay lướt qua tầm mắt, chạm lên má cô.
“Anh…” Hứa Chi Miểu ngẩn ra.
Bàn tay này vừa rửa bát xong, vẫn còn thoảng mùi xà phòng thơm dịu. Đầu ngón tay có những vết chai sạn, khi chạm vào da mặt cô tạo cảm giác thô ráp, rõ rệt.
“Sau này anh sẽ về sớm một chút để nấu cơm. Chi Miểu, em đừng vào bếp nữa, nóng lắm.” Tần Liệt nhẹ nhàng vuốt lọn tóc ướt mồ hôi dính trên má cô ra sau tai, giọng nói trầm khàn.
Xung quanh yên tĩnh lạ thường, chỉ nghe thấy tiếng ve kêu râm ran bên ngoài. Không khí oi bức dường như quấn lấy hai người, hơi thở của họ hòa quyện vào nhau.
Khoảng cách gần quá, tim Hứa Chi Miểu như có con thỏ nhỏ nhảy loạn xạ trong ngực, đập rộn ràng đến kỳ lạ.
Cô mấp máy môi, mãi mới tìm lại được giọng nói của mình: “Em mỗi ngày chỉ nấu một bữa cơm thôi, không sao đâu.” Cô ngước lên nhìn anh. “Không thể trong ngoài đều để anh lo hết. Chúng ta là vợ chồng, em cũng xót anh mà.”
Công việc ở nông thôn rất nặng nhọc. Phụ nữ trong làng đều là lao động chính, mỗi ngày ra đồng kiếm năm sáu công điểm là bình thường, chưa kể về nhà còn phải nấu cơm, giặt giũ, chăm con. Nhiều người trông già hơn tuổi thật của mình rất nhiều.
Vậy mà cô không phải ra đồng, chỉ cần nấu cơm thôi mà anh cũng lo cô chịu nóng.
Dù bỏ qua mối tình từ kiếp trước, chỉ riêng tình cảm mãnh liệt hiện tại cũng đủ khiến người ta đắm chìm.
Ánh mắt của Hứa Chi Miểu tựa như dải ngân hà, phản chiếu hình bóng của anh. Trong khoảnh khắc đó, Tần Liệt cảm thấy như trong đôi mắt ấy, chỉ có duy nhất mình anh.
Họ là vợ chồng, cô cũng thương anh.
Tần Liệt cảm thấy trong tai vang lên tiếng ù ù như sấm rền, lồng ngực căng phồng, nóng bừng. Anh khẽ nuốt nước bọt, cuối cùng không thể kiềm chế nữa, cánh tay dài vươn ra, ôm chặt lấy người phụ nữ trước mặt - người đã chiếm trọn trái tim anh.
"Miểu Miểu, anh đối tốt với em, không ai có thể tốt với em hơn anh. Em… em…" Tần Liệt như nói cho chính mình nghe, lại như thì thầm với cô: "Em cứ ở bên anh, anh nhất định sẽ cho em một cuộc sống tốt. Được không?"
Hứa Chi Miểu bất ngờ bị ôm, ban đầu còn ngây người, nhưng khi nghe những lời này, cô nằm gọn trong vòng tay anh, khẽ gật đầu. Chợt nhận ra anh không thể nhìn thấy, cô đỏ mặt, đẩy anh ra rồi lí nhí: "Em đồng ý với anh rồi."
“Không về phòng nghỉ mà đứng đây cười cái gì?” Tần Liệt tay chân thoăn thoắt, nhanh chóng dọn dẹp xong. Anh trải miếng vải lau bếp ra phơi, rồi quay người bước về phía cô.
Anh vốn đã cao, mỗi bước dài tiến tới lại mang theo một áp lực mạnh mẽ.
“Không, không có gì—” Hứa Chi Miểu chột dạ, vội quay mặt đi. Cô không thể nói ra rằng mình vừa tưởng tượng anh là một chú chó lớn được.
Ánh mắt cô lướt qua bộ quần áo cũ đã ngả màu vàng nhạt của anh. Vừa định nói “Vào phòng để em…” thì bất ngờ, một bàn tay lướt qua tầm mắt, chạm lên má cô.
“Anh…” Hứa Chi Miểu ngẩn ra.
Bàn tay này vừa rửa bát xong, vẫn còn thoảng mùi xà phòng thơm dịu. Đầu ngón tay có những vết chai sạn, khi chạm vào da mặt cô tạo cảm giác thô ráp, rõ rệt.
“Sau này anh sẽ về sớm một chút để nấu cơm. Chi Miểu, em đừng vào bếp nữa, nóng lắm.” Tần Liệt nhẹ nhàng vuốt lọn tóc ướt mồ hôi dính trên má cô ra sau tai, giọng nói trầm khàn.
Xung quanh yên tĩnh lạ thường, chỉ nghe thấy tiếng ve kêu râm ran bên ngoài. Không khí oi bức dường như quấn lấy hai người, hơi thở của họ hòa quyện vào nhau.
Khoảng cách gần quá, tim Hứa Chi Miểu như có con thỏ nhỏ nhảy loạn xạ trong ngực, đập rộn ràng đến kỳ lạ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô mấp máy môi, mãi mới tìm lại được giọng nói của mình: “Em mỗi ngày chỉ nấu một bữa cơm thôi, không sao đâu.” Cô ngước lên nhìn anh. “Không thể trong ngoài đều để anh lo hết. Chúng ta là vợ chồng, em cũng xót anh mà.”
Công việc ở nông thôn rất nặng nhọc. Phụ nữ trong làng đều là lao động chính, mỗi ngày ra đồng kiếm năm sáu công điểm là bình thường, chưa kể về nhà còn phải nấu cơm, giặt giũ, chăm con. Nhiều người trông già hơn tuổi thật của mình rất nhiều.
Vậy mà cô không phải ra đồng, chỉ cần nấu cơm thôi mà anh cũng lo cô chịu nóng.
Dù bỏ qua mối tình từ kiếp trước, chỉ riêng tình cảm mãnh liệt hiện tại cũng đủ khiến người ta đắm chìm.
Ánh mắt của Hứa Chi Miểu tựa như dải ngân hà, phản chiếu hình bóng của anh. Trong khoảnh khắc đó, Tần Liệt cảm thấy như trong đôi mắt ấy, chỉ có duy nhất mình anh.
Họ là vợ chồng, cô cũng thương anh.
Tần Liệt cảm thấy trong tai vang lên tiếng ù ù như sấm rền, lồng ngực căng phồng, nóng bừng. Anh khẽ nuốt nước bọt, cuối cùng không thể kiềm chế nữa, cánh tay dài vươn ra, ôm chặt lấy người phụ nữ trước mặt - người đã chiếm trọn trái tim anh.
"Miểu Miểu, anh đối tốt với em, không ai có thể tốt với em hơn anh. Em… em…" Tần Liệt như nói cho chính mình nghe, lại như thì thầm với cô: "Em cứ ở bên anh, anh nhất định sẽ cho em một cuộc sống tốt. Được không?"
Hứa Chi Miểu bất ngờ bị ôm, ban đầu còn ngây người, nhưng khi nghe những lời này, cô nằm gọn trong vòng tay anh, khẽ gật đầu. Chợt nhận ra anh không thể nhìn thấy, cô đỏ mặt, đẩy anh ra rồi lí nhí: "Em đồng ý với anh rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro