Trọng Sinh Trở Về 70, Mỹ Nhân Kiều Diễm Có Một Gia Đình Sung Túc
Chương 46
2024-12-17 18:25:15
Vương Xuân Phân nắm chặt mấy tờ tiền trong túi, vò tới vò lui, nhưng chết cũng không muốn trả lại. "Hay là, tôi tìm cô gái khác cho anh? Còn là gái tơ, chẳng lẽ không hơn loại rách nát đó sao?"
"Cút mẹ mày đi!" Dương Què lật tung cái ghế, chửi rủa.
Gái tơ? Gái tơ thì làm sao đẹp bằng con bé kia? Cái eo thon, đôi chân dài, nằm lên giường thì chắc chắn là hết ý.
Dương Què nghĩ đến mà lòng ngứa ngáy, nhưng lại chẳng có cách nào, tức tối đập cái ghế, những nốt rỗ trên mặt hắn nhăn lại thành một đống: "Ông đây đã nói là muốn nó, chính là vì cái nét lẳng lơ đó. Đồ đàn bà thối tha, việc không xong còn dám cầm tiền của tao, mau trả lại tiền cọc!"
Vương Xuân Phân không kịp tránh, bị cái ghế đập trúng chân, đau đến nỗi la oai oái: "Ái dà! Dương Què, cái đồ trời đánh nhà anh, muốn đàn bà mà hóa điên, phát điên thì tìm tôi làm gì? Ai mà không biết mấy bà góa trong làng anh không bỏ sót cái giường nào rồi, giờ còn bày đặt làm bộ!"
Vừa nhảy lò cò, trong đầu bà lóe lên một ý tưởng.
Không thể quang minh chính đại mang người đến, vậy thì tìm cách để Dương Què lén lút "chiếm trước" đi. Sau đó bà sẽ gọi người tới bắt tại trận. Một khi đã làm chuyện đó, Tần Liệt liệu còn muốn cô ta không? Lúc ấy, con ranh kia không cưới cũng phải cưới.
Ánh mắt Vương Xuân Phân quét qua căn nhà tồi tàn, nghĩ đến cảnh một người già xấu xí, lại còn tật nguyền như Dương Què. Nếu Hứa Chi Miểu lấy hắn, liệu có sống nổi không?
Chẳng phải như thế vừa hả cơn tức trong lòng bà, vừa ít rủi ro hơn việc tìm bọn buôn người sao?
Càng nghĩ, bà càng thấy kế hoạch này ổn. Bà bèn nhấc mông đi về phía Dương Què.
"Làm vậy chắc chắn được chứ?" Dương Què nghe lời thì thầm của Vương Xuân Phân, đôi mắt dâm đãng lóe lên vẻ háo hức.
"Chẳng lẽ tôi lại lừa anh? Con bé với Tần Liệt cũng không có tình cảm gì, đến lúc đó nhất định nó sẽ sống tử tế với anh, còn sinh cho anh cả một đàn con trai mập mạp ấy chứ!" Vương Xuân Phân phủi bụi trên cánh tay, mặt dày vẽ vời viễn cảnh.
"Được, được, cứ làm vậy đi." Dương Què nghĩ đến cảnh sung sướng mà phấn khích đồng ý.
"Thế còn tiền cọc...?" Vương Xuân Phân giả vờ hỏi vu vơ.
Dương Què phẩy tay: "Cho bà, tất cả đều cho bà. Chờ xong chuyện, tôi bù thêm hai trăm nữa!"
Ăn cơm xong, bà Diệp Tú Chi dẫn Tần Kế Binh về nhà.
Hứa Chi Miểu định thu dọn bát đũa, tay vừa chạm vào mép bát thì một bàn tay lớn hơn đã nhanh chóng làm trước.
Tần Liệt không biết từ lúc nào đã đứng cạnh cô, nhanh nhẹn chồng bát đĩa lại: “Đi nghỉ đi, để anh làm.”
“...Ồ.” Hứa Chi Miểu bị anh sắp xếp gọn gàng, không biết làm gì khác, đành lùi vài bước, đứng tựa ở cửa.
Căn bếp vốn không rộng, Tần Liệt lại cao lớn, mỗi khi anh xoay người lấy nước, rửa bát hay lau bếp đều khiến không gian càng thêm chật chội.
"Cút mẹ mày đi!" Dương Què lật tung cái ghế, chửi rủa.
Gái tơ? Gái tơ thì làm sao đẹp bằng con bé kia? Cái eo thon, đôi chân dài, nằm lên giường thì chắc chắn là hết ý.
Dương Què nghĩ đến mà lòng ngứa ngáy, nhưng lại chẳng có cách nào, tức tối đập cái ghế, những nốt rỗ trên mặt hắn nhăn lại thành một đống: "Ông đây đã nói là muốn nó, chính là vì cái nét lẳng lơ đó. Đồ đàn bà thối tha, việc không xong còn dám cầm tiền của tao, mau trả lại tiền cọc!"
Vương Xuân Phân không kịp tránh, bị cái ghế đập trúng chân, đau đến nỗi la oai oái: "Ái dà! Dương Què, cái đồ trời đánh nhà anh, muốn đàn bà mà hóa điên, phát điên thì tìm tôi làm gì? Ai mà không biết mấy bà góa trong làng anh không bỏ sót cái giường nào rồi, giờ còn bày đặt làm bộ!"
Vừa nhảy lò cò, trong đầu bà lóe lên một ý tưởng.
Không thể quang minh chính đại mang người đến, vậy thì tìm cách để Dương Què lén lút "chiếm trước" đi. Sau đó bà sẽ gọi người tới bắt tại trận. Một khi đã làm chuyện đó, Tần Liệt liệu còn muốn cô ta không? Lúc ấy, con ranh kia không cưới cũng phải cưới.
Ánh mắt Vương Xuân Phân quét qua căn nhà tồi tàn, nghĩ đến cảnh một người già xấu xí, lại còn tật nguyền như Dương Què. Nếu Hứa Chi Miểu lấy hắn, liệu có sống nổi không?
Chẳng phải như thế vừa hả cơn tức trong lòng bà, vừa ít rủi ro hơn việc tìm bọn buôn người sao?
Càng nghĩ, bà càng thấy kế hoạch này ổn. Bà bèn nhấc mông đi về phía Dương Què.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Làm vậy chắc chắn được chứ?" Dương Què nghe lời thì thầm của Vương Xuân Phân, đôi mắt dâm đãng lóe lên vẻ háo hức.
"Chẳng lẽ tôi lại lừa anh? Con bé với Tần Liệt cũng không có tình cảm gì, đến lúc đó nhất định nó sẽ sống tử tế với anh, còn sinh cho anh cả một đàn con trai mập mạp ấy chứ!" Vương Xuân Phân phủi bụi trên cánh tay, mặt dày vẽ vời viễn cảnh.
"Được, được, cứ làm vậy đi." Dương Què nghĩ đến cảnh sung sướng mà phấn khích đồng ý.
"Thế còn tiền cọc...?" Vương Xuân Phân giả vờ hỏi vu vơ.
Dương Què phẩy tay: "Cho bà, tất cả đều cho bà. Chờ xong chuyện, tôi bù thêm hai trăm nữa!"
Ăn cơm xong, bà Diệp Tú Chi dẫn Tần Kế Binh về nhà.
Hứa Chi Miểu định thu dọn bát đũa, tay vừa chạm vào mép bát thì một bàn tay lớn hơn đã nhanh chóng làm trước.
Tần Liệt không biết từ lúc nào đã đứng cạnh cô, nhanh nhẹn chồng bát đĩa lại: “Đi nghỉ đi, để anh làm.”
“...Ồ.” Hứa Chi Miểu bị anh sắp xếp gọn gàng, không biết làm gì khác, đành lùi vài bước, đứng tựa ở cửa.
Căn bếp vốn không rộng, Tần Liệt lại cao lớn, mỗi khi anh xoay người lấy nước, rửa bát hay lau bếp đều khiến không gian càng thêm chật chội.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro