Trọng Sinh Trở Về 70, Mỹ Nhân Kiều Diễm Có Một Gia Đình Sung Túc
Màn Chính Sắp K...
2024-12-17 18:25:15
Chu Thụ Cát không có nhà, chuyến đi lần này của Hứa Chi Miểu không thu được tin tức hữu ích nào.
Nhưng vô tình, cô lại có một ý tưởng kiếm tiền, dù kế hoạch cần phải suy tính kỹ càng hơn, nhưng ít ra cũng không phải về tay trắng.
Hứa Chi Miểu cố gắng không suy nghĩ quá nhiều về chuyện của Tần Liệt, tạm thời gác lại việc dò la tin tức sạt lở ở Thanh Hà.
Cô vẫn còn rất nhiều việc phải làm trước khi Tần Liệt trở về!
Về nhà, Hứa Chi Miểu đặt thuốc và trứng gà xuống, rồi đi vòng vào bếp.
Nhà bếp của nhà họ Tần dựng tạm bợ, nhìn sơ qua chỉ có một cái bếp lớn, một tủ cũ, và một đống củi chất dựa vào tường. Hứa Chi Miểu nhìn quanh, không khỏi bật cười.
Xem ra Vương Xuân Phân đã quyết tâm muốn để cô nhịn đói, không chỉ để cái chum gạo trống trơn mà ngay cả diêm, muối và chút dầu còn sót lại cũng bị khóa chặt trong tủ.
Nếu là kiếp trước, chắc chắn Hứa Chi Miểu sẽ thấy tủi thân. Nhưng bây giờ, cô chỉ cảm thấy nực cười.
Không biết Vương Xuân Phân định đi bao lâu? Nếu không quay lại trong mười ngày nửa tháng, cũng chẳng đến mức cô phải chết đói. Hơn nữa, cô vẫn còn không gian của mình!
Hứa Chi Miểu không chút bực bội, cô quay vào phòng dọn dẹp qua loa, thấy mặt trời dần khuất về phía Tây, liền ra vườn hái một ít hành lá, định tối nay làm món trứng hấp.
Hứa Chi Miểu được bố mẹ chiều chuộng từ nhỏ, chưa bao giờ phải làm ruộng, nhưng tài nấu ăn lại khá tốt. Những ai từng ăn món cô làm đều giơ ngón cái khen ngợi. Món trứng hấp rất dễ làm.
Cô đập mấy quả trứng, thêm nước và một ít muối, dùng đũa khuấy đều rồi vớt bỏ bọt nổi lên, thêm chút hành lá, rồi hấp cách thủy khoảng mười phút là đã có món trứng hấp thơm phức!
Trứng gà ở thời đại này không hề được nuôi bằng thức ăn công nghiệp, nên quả nào quả nấy đều là trứng gà ta chính hiệu, hấp lên vàng ươm, điểm thêm sắc xanh của hành lá, nhìn rất ngon mắt.
Hứa Chi Miểu ăn mấy miếng, chỉ cảm thấy trứng mềm mịn, thơm ngon vô cùng.
Không biết có phải vì cô đã cho thêm nước linh tuyền không, mà lần này món trứng hấp dường như thơm ngon hơn hẳn.
Khi ăn món mình tự tay làm, Hứa Chi Miểu cuối cùng cũng cảm thấy sự bình yên và hạnh phúc, cảm giác như đang đặt chân lại thực tại, khiến cô cảm nhận được sự tồn tại của bản thân một cách rõ ràng.
Nhưng sự bình yên đó nhanh chóng bị phá vỡ.
“Mùi thơm quá! Là mùi trứng hấp!” Từ ngoài cổng, Tần Kế Binh vừa trở về từ huyện, đã ngửi thấy mùi thơm phức, miệng bất giác chảy nước miếng, vội vàng chạy vào sân.
Món trứng hấp không phải thứ có thể ăn hàng ngày, cậu ta chỉ mới ngửi thôi mà đã thèm đến không chịu nổi.
Phía sau cậu t, Vương Xuân Phân cũng đen mặt chạy vào bếp, nhăn mặt, nên mắng to: “Con hồ ly tinh này, sao mày dám lấy trộm trứng của tao!”
Nhưng vô tình, cô lại có một ý tưởng kiếm tiền, dù kế hoạch cần phải suy tính kỹ càng hơn, nhưng ít ra cũng không phải về tay trắng.
Hứa Chi Miểu cố gắng không suy nghĩ quá nhiều về chuyện của Tần Liệt, tạm thời gác lại việc dò la tin tức sạt lở ở Thanh Hà.
Cô vẫn còn rất nhiều việc phải làm trước khi Tần Liệt trở về!
Về nhà, Hứa Chi Miểu đặt thuốc và trứng gà xuống, rồi đi vòng vào bếp.
Nhà bếp của nhà họ Tần dựng tạm bợ, nhìn sơ qua chỉ có một cái bếp lớn, một tủ cũ, và một đống củi chất dựa vào tường. Hứa Chi Miểu nhìn quanh, không khỏi bật cười.
Xem ra Vương Xuân Phân đã quyết tâm muốn để cô nhịn đói, không chỉ để cái chum gạo trống trơn mà ngay cả diêm, muối và chút dầu còn sót lại cũng bị khóa chặt trong tủ.
Nếu là kiếp trước, chắc chắn Hứa Chi Miểu sẽ thấy tủi thân. Nhưng bây giờ, cô chỉ cảm thấy nực cười.
Không biết Vương Xuân Phân định đi bao lâu? Nếu không quay lại trong mười ngày nửa tháng, cũng chẳng đến mức cô phải chết đói. Hơn nữa, cô vẫn còn không gian của mình!
Hứa Chi Miểu không chút bực bội, cô quay vào phòng dọn dẹp qua loa, thấy mặt trời dần khuất về phía Tây, liền ra vườn hái một ít hành lá, định tối nay làm món trứng hấp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Chi Miểu được bố mẹ chiều chuộng từ nhỏ, chưa bao giờ phải làm ruộng, nhưng tài nấu ăn lại khá tốt. Những ai từng ăn món cô làm đều giơ ngón cái khen ngợi. Món trứng hấp rất dễ làm.
Cô đập mấy quả trứng, thêm nước và một ít muối, dùng đũa khuấy đều rồi vớt bỏ bọt nổi lên, thêm chút hành lá, rồi hấp cách thủy khoảng mười phút là đã có món trứng hấp thơm phức!
Trứng gà ở thời đại này không hề được nuôi bằng thức ăn công nghiệp, nên quả nào quả nấy đều là trứng gà ta chính hiệu, hấp lên vàng ươm, điểm thêm sắc xanh của hành lá, nhìn rất ngon mắt.
Hứa Chi Miểu ăn mấy miếng, chỉ cảm thấy trứng mềm mịn, thơm ngon vô cùng.
Không biết có phải vì cô đã cho thêm nước linh tuyền không, mà lần này món trứng hấp dường như thơm ngon hơn hẳn.
Khi ăn món mình tự tay làm, Hứa Chi Miểu cuối cùng cũng cảm thấy sự bình yên và hạnh phúc, cảm giác như đang đặt chân lại thực tại, khiến cô cảm nhận được sự tồn tại của bản thân một cách rõ ràng.
Nhưng sự bình yên đó nhanh chóng bị phá vỡ.
“Mùi thơm quá! Là mùi trứng hấp!” Từ ngoài cổng, Tần Kế Binh vừa trở về từ huyện, đã ngửi thấy mùi thơm phức, miệng bất giác chảy nước miếng, vội vàng chạy vào sân.
Món trứng hấp không phải thứ có thể ăn hàng ngày, cậu ta chỉ mới ngửi thôi mà đã thèm đến không chịu nổi.
Phía sau cậu t, Vương Xuân Phân cũng đen mặt chạy vào bếp, nhăn mặt, nên mắng to: “Con hồ ly tinh này, sao mày dám lấy trộm trứng của tao!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro