Trọng Sinh Trở Về: Tôi Quyến Rũ Anh Trai Của Kẻ Thù!
Chương 16
Thanh Tuyên
2024-07-15 07:04:42
" Mẹ kiếp,đúng là kẻ có vợ bỏ bạn mà.Tưởng Thiên Dịch,đừng tưởng có vợ cậu ở đây mà ra oai nha!"
Ra oai cho ai thế đấy! Lúc chưa có vợ thì bạn bạn bè bè giờ thì hay rồi! Có vợ cái biến thành kẻ cuồng vợ luôn!
Cố Tuyết Nhi đứng nhìn ánh mắt uất hận của Lục Nghị Phạm có chút buồn cười,quay qua chọc chọc vào khuỷu tay Tưởng Thiên Dịch nói nhỏ:" Ông xã,sao anh lại nói vậy được chứ?! Người ta là bác sĩ Lục vạn người thầm mến đấy!"
Nghe đến mấy từ " vạn người thầm mến" Thời Bắc Thần cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười,nhướn mày nhìn Lục Nghị Phạm đầy ẩn ý:
" Tên này mà vạn người thầm mến á?Chỉ được cái danh Đại thiếu gia nhà họ Lục thôi,cái mã bên ngoài cũng chỉ đủ để vừa mắt.Tên này á...không đáng không đáng để các cô gái để mắt đâu!"
Lục Nghị Phạm trừng mắt nhìn Thời Bắc Thần như sắp đánh người tới nơi.Tưởng Thiên Dịch im lặng nãy giờ mới cất tiếng:
" Hai người có ngừng lại được không!? Vợ tôi đang mang thai,cô ấy cực kì ghét tiếng ồn!"
Hai kẻ đang đấu võ mắt khi nghe Tưởng Thiên Dịch nói thì cuối cùng cũng chịu ngừng lại.
Nhìn Tưởng Thiên Dịch rồi dời mắt sang Cố Tuyết Nhi" Mang thai?"
Cố Tuyết Nhi cười cười gật đầu" Tôi cũng chỉ mới mang thai đến tháng thứ tư nên bụng vẫn chưa lớn lắm"
Thì ra là vậy,do chỉ mới tháng thứ 4 nên hai anh bác sĩ tài ba của chúng ta vẫn chưa nhìn ra.Đến khi Tưởng Thiên Dịch nói thì mới biết.
" Ông chủ Tưởng cũng rất tranh thủ lắm à nha.Căn ngay lúc gần tranh bầu cử top 10 doanh nhân mà đã có tin vui rồi! Chúc mừng! Chúc mừng!" Lục Nghị Phạm nhìn chiếc bụng của Cố Tuyết Nhi rồi cất giọng.
" Chúc mừng! Chúc mừng cậu nha! Ai ngờ mấy hôm nay thấy cậu vui vẻ khác lạ.Thì ra đã có tin vui từ lâu.Tại sao đến bây giờ mới nói đây?!"
Tưởng Thiên Dịch với khuôn mặt lạnh lùng trả lời" Hai cậu có hỏi à?"
"...."
.....
Vì Cố Tuyết Nhi đang mang thai nên Tưởng Thiên Dịch sẽ tự lái xe đưa cô đến vùng núi phía Bắc.
Còn đoàn người tình nguyện đã xuất phát trước từ lâu.
Chiếc xe chậm rãi lăn bánh trên đường.Cố Tuyết Nhi ngồi ngắm cảnh một lúc thì cảm thấy cổ hơi mỏi,mắt cũng sắp mở không lên.Cô ngáp vài cái thì quay qua nhìn Tưởng Thiên Dịch đang nghiêm túc lái xe.
Phát hiện ánh mắt của Cố Tuyết Nhi,Tưởng Thiên Dịch quay qua dịu dàng nói" Mệt à? Muốn ngủ thì ngủ đi.Nếu đói bụng thì nói với anh?"
Cố Tuyết Nhi nghe vậy thì gật đầu,ậm ừ cho có,rồi quay qua sau nói với hai kẻ là bóng đèn kia.
" Hai anh có đói bụng không?"
Thời Bắc Thần và Lục Nghị Phạm ở phía sau nãy giờ vẫn luôn được ăn thức ăn chó miễn phí.Thời Bắc Thần thâm tình gửi ánh mắt căm phẫn đến Lục Nghị Phạm ở kế bên:
" Mẹ nó,Lục Nghị Phạm cậu có bị thiểu năng không? Đột nhiên lại muốn leo lên xe Tưởng Thiên Dịch,đi ké xe của hai vợ chồng họ làm gì? Đoàn xe của mình không lẽ không có chỗ cho hai chúng ta hay gì mà lại leo lên xe này chứ.Con mẹ nó,nãy giờ mắt tôi muốn hư luôn rồi này!"
" Chặc,câm cái mõm thúi của cậu lại đi.Nếu biết trước như vậy tôi cũng chẳng dám bén mạng mà lên xe đâu." Lục Nghị Phạm nói xong lại quay qua Thời Bắc Thần mỉa mai nói" Còn không phải là sợ ngồi trên chiếc xe chục người kia sẽ ngộp thở mà chết hả.Nào ai ngờ lên chiếc xe này còn ngộp thở hơn!"
Tưởng Thiên Dịch nhếch nhẹ môi,nhìn qua gương chiếu hậu khẽ cười nói:" Là do hai cậu tự rước họa vào thân.Không có sự cho phép của tôi mà lết thân lên xe tôi như chủ là các cậu.Hôm nay không cần say xe các cậu cũng sẽ nghẹn đến mức ói!"
Khóe môi Cố Tuyết Nhi giựt giựt,tựa đầu vào cửa sổ tiếp tục công việc ngắm cảnh của mình.
Đi khoảng ba tiếng,cuối cùng cũng đến nơi.Nhưng đây chỉ mới là chân núi.Còn phải đi tháp treo để lên ngôi làng ở trên đó.
Cố Tuyết Nhi đang mang thai nên khi ngồi trên xe thời gian dài khiến cô cảm thấy khó chịu.Đầu hơi nhức,choáng váng mặt mày.
Tưởng Thiên Dịch nhận ra điểm khác thường của Cố Tuyết Nhi,nhanh chóng đi lại " Em bị gì vậy?"
" Không sao,chỉ là hơi chóng mặt thôi" Cố Tuyết Nhi lắc đầu đáp.
" Cũng đúng thôi,ngồi trên xe mấy tiếng đồng hồ.Hít khí lạnh từ sáng đến giờ không cảm thấy chóng mặt cũng lạ.Người bình thường như tôi cũng đã cảm thấy không thoái mái khi tiếp xúc với không khí ngột ngạt như trong xe.Huống hồ vợ cậu còn đang mang thai nữa"
Tưởng Thiên Dịch nhíu mày,lạnh lùng hỏi" Sao cậu không nói sớm?"
" Mẹ nó,rốt cuộc cậu là chồng hay là tôi?Đến kiến thức cơ bản cũng chẳng biết.Thừa biết vợ mình mang thai mà còn mang theo lên vùng núi khỉ ho cò gái này.Đúng là kẻ mất não!"
"...."
Thời Bắc Thần đi đến bên cạnh Cố Tuyết Nhi ân cần hỏi" Bây giờ cô cảm thấy đỡ hơn chưa?"
Cố Tuyết Nhi gật gật đầu trả lời" Đã đỡ rồi.Từ nhỏ đến lớn cơ thể của tôi đã vậy rồi.Không có gì đáng lo ngại đâu."
" Được,bây giờ chúng ta đi tháp treo lên ngôi làng trên đỉnh núi đi" Thời Bắc Thần gật đầu đáp lại.
Ra oai cho ai thế đấy! Lúc chưa có vợ thì bạn bạn bè bè giờ thì hay rồi! Có vợ cái biến thành kẻ cuồng vợ luôn!
Cố Tuyết Nhi đứng nhìn ánh mắt uất hận của Lục Nghị Phạm có chút buồn cười,quay qua chọc chọc vào khuỷu tay Tưởng Thiên Dịch nói nhỏ:" Ông xã,sao anh lại nói vậy được chứ?! Người ta là bác sĩ Lục vạn người thầm mến đấy!"
Nghe đến mấy từ " vạn người thầm mến" Thời Bắc Thần cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười,nhướn mày nhìn Lục Nghị Phạm đầy ẩn ý:
" Tên này mà vạn người thầm mến á?Chỉ được cái danh Đại thiếu gia nhà họ Lục thôi,cái mã bên ngoài cũng chỉ đủ để vừa mắt.Tên này á...không đáng không đáng để các cô gái để mắt đâu!"
Lục Nghị Phạm trừng mắt nhìn Thời Bắc Thần như sắp đánh người tới nơi.Tưởng Thiên Dịch im lặng nãy giờ mới cất tiếng:
" Hai người có ngừng lại được không!? Vợ tôi đang mang thai,cô ấy cực kì ghét tiếng ồn!"
Hai kẻ đang đấu võ mắt khi nghe Tưởng Thiên Dịch nói thì cuối cùng cũng chịu ngừng lại.
Nhìn Tưởng Thiên Dịch rồi dời mắt sang Cố Tuyết Nhi" Mang thai?"
Cố Tuyết Nhi cười cười gật đầu" Tôi cũng chỉ mới mang thai đến tháng thứ tư nên bụng vẫn chưa lớn lắm"
Thì ra là vậy,do chỉ mới tháng thứ 4 nên hai anh bác sĩ tài ba của chúng ta vẫn chưa nhìn ra.Đến khi Tưởng Thiên Dịch nói thì mới biết.
" Ông chủ Tưởng cũng rất tranh thủ lắm à nha.Căn ngay lúc gần tranh bầu cử top 10 doanh nhân mà đã có tin vui rồi! Chúc mừng! Chúc mừng!" Lục Nghị Phạm nhìn chiếc bụng của Cố Tuyết Nhi rồi cất giọng.
" Chúc mừng! Chúc mừng cậu nha! Ai ngờ mấy hôm nay thấy cậu vui vẻ khác lạ.Thì ra đã có tin vui từ lâu.Tại sao đến bây giờ mới nói đây?!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tưởng Thiên Dịch với khuôn mặt lạnh lùng trả lời" Hai cậu có hỏi à?"
"...."
.....
Vì Cố Tuyết Nhi đang mang thai nên Tưởng Thiên Dịch sẽ tự lái xe đưa cô đến vùng núi phía Bắc.
Còn đoàn người tình nguyện đã xuất phát trước từ lâu.
Chiếc xe chậm rãi lăn bánh trên đường.Cố Tuyết Nhi ngồi ngắm cảnh một lúc thì cảm thấy cổ hơi mỏi,mắt cũng sắp mở không lên.Cô ngáp vài cái thì quay qua nhìn Tưởng Thiên Dịch đang nghiêm túc lái xe.
Phát hiện ánh mắt của Cố Tuyết Nhi,Tưởng Thiên Dịch quay qua dịu dàng nói" Mệt à? Muốn ngủ thì ngủ đi.Nếu đói bụng thì nói với anh?"
Cố Tuyết Nhi nghe vậy thì gật đầu,ậm ừ cho có,rồi quay qua sau nói với hai kẻ là bóng đèn kia.
" Hai anh có đói bụng không?"
Thời Bắc Thần và Lục Nghị Phạm ở phía sau nãy giờ vẫn luôn được ăn thức ăn chó miễn phí.Thời Bắc Thần thâm tình gửi ánh mắt căm phẫn đến Lục Nghị Phạm ở kế bên:
" Mẹ nó,Lục Nghị Phạm cậu có bị thiểu năng không? Đột nhiên lại muốn leo lên xe Tưởng Thiên Dịch,đi ké xe của hai vợ chồng họ làm gì? Đoàn xe của mình không lẽ không có chỗ cho hai chúng ta hay gì mà lại leo lên xe này chứ.Con mẹ nó,nãy giờ mắt tôi muốn hư luôn rồi này!"
" Chặc,câm cái mõm thúi của cậu lại đi.Nếu biết trước như vậy tôi cũng chẳng dám bén mạng mà lên xe đâu." Lục Nghị Phạm nói xong lại quay qua Thời Bắc Thần mỉa mai nói" Còn không phải là sợ ngồi trên chiếc xe chục người kia sẽ ngộp thở mà chết hả.Nào ai ngờ lên chiếc xe này còn ngộp thở hơn!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tưởng Thiên Dịch nhếch nhẹ môi,nhìn qua gương chiếu hậu khẽ cười nói:" Là do hai cậu tự rước họa vào thân.Không có sự cho phép của tôi mà lết thân lên xe tôi như chủ là các cậu.Hôm nay không cần say xe các cậu cũng sẽ nghẹn đến mức ói!"
Khóe môi Cố Tuyết Nhi giựt giựt,tựa đầu vào cửa sổ tiếp tục công việc ngắm cảnh của mình.
Đi khoảng ba tiếng,cuối cùng cũng đến nơi.Nhưng đây chỉ mới là chân núi.Còn phải đi tháp treo để lên ngôi làng ở trên đó.
Cố Tuyết Nhi đang mang thai nên khi ngồi trên xe thời gian dài khiến cô cảm thấy khó chịu.Đầu hơi nhức,choáng váng mặt mày.
Tưởng Thiên Dịch nhận ra điểm khác thường của Cố Tuyết Nhi,nhanh chóng đi lại " Em bị gì vậy?"
" Không sao,chỉ là hơi chóng mặt thôi" Cố Tuyết Nhi lắc đầu đáp.
" Cũng đúng thôi,ngồi trên xe mấy tiếng đồng hồ.Hít khí lạnh từ sáng đến giờ không cảm thấy chóng mặt cũng lạ.Người bình thường như tôi cũng đã cảm thấy không thoái mái khi tiếp xúc với không khí ngột ngạt như trong xe.Huống hồ vợ cậu còn đang mang thai nữa"
Tưởng Thiên Dịch nhíu mày,lạnh lùng hỏi" Sao cậu không nói sớm?"
" Mẹ nó,rốt cuộc cậu là chồng hay là tôi?Đến kiến thức cơ bản cũng chẳng biết.Thừa biết vợ mình mang thai mà còn mang theo lên vùng núi khỉ ho cò gái này.Đúng là kẻ mất não!"
"...."
Thời Bắc Thần đi đến bên cạnh Cố Tuyết Nhi ân cần hỏi" Bây giờ cô cảm thấy đỡ hơn chưa?"
Cố Tuyết Nhi gật gật đầu trả lời" Đã đỡ rồi.Từ nhỏ đến lớn cơ thể của tôi đã vậy rồi.Không có gì đáng lo ngại đâu."
" Được,bây giờ chúng ta đi tháp treo lên ngôi làng trên đỉnh núi đi" Thời Bắc Thần gật đầu đáp lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro