Trọng Sinh Trở Về: Tôi Quyến Rũ Anh Trai Của Kẻ Thù!
Lần đầu tiên Tưởng Thiên Dịch dám cãi lại Mộ Du Tuyết
Thanh Tuyên
2024-07-15 07:04:42
Cố Tuyết Nhi quay người lại đã nhìn thấy Tưởng Thiên Dịch đang ung dung bước vào nhà.Dù bước đi rất ung dung thong thả nhưng sao cô lại cảm thấy khuôn mặt anh có chút căng thẳng,vầng trán có vài hạt mồ hôi.
Mộ Du Tuyết nhìn thấy Tưởng Thiên Dịch thì đôi mắt toát lên vẻ giận dữ,âm lượng của giọng nói cũng lớn lên" Là con kêu con bé đi? Con rảnh lắm hả! Không có việc gì làm à!? Đừng tưởng mẹ không biết,mấy tháng nay con thường nghĩ ở nhà lo cho vợ con.Thiên Dịch,mẹ không cấm con yêu thương chiều chuộng con bé,nhưng con cũng phải nghĩ đến sự nghiệp.Đừng có chiều chuộng quá,càng chiều thì càng sinh hư.Tiểu thư nhà giàu thường vậy đấy,lấy chồng nhưng vẫn muốn được cung phụng như mẹ thiên hạ.Mẹ chỉ nói đơn giản vậy thôi.Tuyết Nhi đang mang thai đứa con nhà họ Tưởng,con là anh cả là đại thiếu gia đừng để lan truyền những tin đồn nhảm nhí..."
Cố Tuyết Nhi nghe xong cũng không biết nói gì.Chỉ mới chuẩn bị đi chơi liền bị mẹ chồng đến giáo huấn.Gì mà phải suy nghĩ đến sự nghiệp rồi đừng chiều chuộng cô quá...
Mẹ nó!
Bà ta làm như bà ta không phải là tiểu thư đài cát chính gốc chắc!?
Đúng là...những bà mẹ chồng luôn luôn có lí do để bắt nạt con dâu của mình mà.
Có điều cũng đâu có cần nghiêm trọng đến vậy đâu?
Tưởng Thiên Dịch nãy giờ im lặng bây giờ mới cất tiếng,anh ôm lấy bả vai cô,nhìn thẳng vào mặt Mộ Du Tuyết đáp:
" Con biết mẹ đang suy nghĩ cho tương lai của con.Con cũng biết mẹ lo lắng cho con của tụi con.Nhưng mẹ không cần phải bận tâm quá nhiều.Vợ và con của bọn con con đều có thể chăm sóc không cần tới lược mẹ lo lắng.Chuyện Tuyết Nhi đi tình nguyện cùng con vẫn sẽ giữ nguyên như vậy.Để cô ấy ở nhà thật tình con cũng không yên tâm.Nãy giờ chắc mẹ cũng đến lâu,nếu mẹ đã phát tiết xong thì ra về đi.Vợ con đã mệt rồi.Dì Lan,tiễn mẹ tôi về giúp tôi"Vừa dứt lời Tưởng Thiên Dịch ôm lấy cô kéo cô lên lầu bỏ mặc Mộ Du Tuyết đang tức điên người ở đó.
" Thiên Dịch...Thiên Dịch con mau dừng lại cho mẹ!"
Người ta nói con gái lấy chồng như bát nước đổ đi bà lại cảm thấy thằng con trai mình từ khi lấy vợ thì liền thành kẻ mất não.Đây là lần đầu tiên Tưởng Thiên Dịch dám cái lại bà khiến bà phải đứng hình tại chỗ.
Vào phòng,Tưởng Thiên Dịch để Cố Tuyết Nhi ngồi xuống,nhanh chóng xoay người lấy một chai nước mát trong tủ lạnh mini,mở nắp ra rồi đưa cho cô.
" Uống không?"
Cố Tuyết Nhi nhìn anh lắc đầu.
Tưởng Thiên Dịch lại mở nắp thêm một lần làm một ngụm ngồi xuống bên cạnh Cố Tuyết Nhi:" Mẹ anh đến nãy giờ mà không khát à?"
Cố Tuyết Nhi đưa ánh mắt kì lạ nhìn anh.
Tưởng Thiên Dịch cười khẽ làm ra đã hiểu chuyện gì rồi gật gật đầu nói: " Cũng đúng.Đứng trước mẹ anh em có dám nói gì đâu mà khát.Chỉ sợ nghe mẹ anh nói em sẽ nhức đầu thôi."
Cố Tuyết Nhi bật cười ra tiếng:" Anh cũng gan rồi dám nói lại mẹ anh không chừa cho mẹ một chút mặt mũi nào luôn."
" Còn không phải vì em à?" Tưởng Thiên Dịch nhìn Cố Tuyết Nhi nói tiếp" Anh biết em sẽ không dám nói lại mẹ anh nên liền về làm đồng minh cho em đấy.Thấy vui không?Nếu không có anh thì chắc em còn phải ngồi nghe mẹ anh giảng đạo làm người cho em nữa đấy"
Cố Tuyết Nhi ôm lấy Tưởng Thiên Dịch,nũng nịu đáp" Cảm ơn,ông xã"
" Em cũng đừng để ý quá.Ba và mẹ anh mới cái nhau.Tính tình bà ấy cũng rất tốt nhưng khi cãi nhau với ba anh thì lại nỗi đóa lên vậy đấy.Không có ai phát tiết nên mới chạy đến đây,cũng chẳng biết nghe từ ai tin anh dẫn em đi tình nguyện mà làm trận lôi đình như vậy nữa."
" Nhưng anh cãi nhau với mẹ anh vì em nên em cảm thấy..."
Tưởng Thiên Dịch cốc nhẹ lên đầu cô,cưng chiều nói" Thấy gì chứ? Nãy giờ anh đâu có đổ thừa gì em.Nói cho em một bí mật nãy trong công ty có người nộp sai bản báo cáo, anh cũng đang cần chỗ phát tiết đấy."
Cố Tuyết Nhi bật cười ra tiếng,hôn lên má anh,nửa đùa nửa thật nói" Ông xã của em đúng thật là yêu thương em lắm nha.Làm như vậy sao em nỡ bỏ anh đây?"
" Hửm?" Tưởng Thiên Dịch trợn mắt nhìn anh,khóe cười còn vương trên môi" Bảo bối của anh còn định bỏ anh nữa à?"
....
Sáng hôm sau,cuối tuần mát mẻ như những gì Cố Tuyết Nhi mong ước.Cô sẽ cùng Tưởng Thiên Dịch đến vùng núi phía Bắc Thượng Hải làm tình nguyện.
Đối với một bà bầu như cô đi lên đó chắc chắn sẽ cần nhiều đồ.Nhưng không sao hết có Tưởng Thiên Dịch thì cô còn lo cái gì nữa.
Đoàn người của Tưởng Thiên Dịch còn có người bạn thân của anh là Lục Nghị Phạm và Thời Bắc Thần.
Cả hai điều là bác sĩ tài ba cùng tham gia cuộc tình nguyện này.
Khi nhìn thấy Cố Tuyết Nhi cả hai điều ngạc nhiên nhìn cô.
Lúc trước bọn họ có nghe nói Tưởng Thiên Dịch có một cô vợ rất xinh đẹp nên liền giấu suốt ở nhà.Hôm nay cuối cùng cũng đã được tận mắt chiêm ngưỡng.
Quả thật ở ngoài còn đẹp hơn trong ảnh.
Lục Nghị Phạm nhanh hơn Thời Bắc Thần,tiến lại gần cười với Tưởng Thiên Dịch" Ái chà,nghe nói Tưởng Thiên Dịch có một cô vợ rất xinh đẹp nên cứ giấu nhẹm đi.Bây giờ mới được diện kiến quả thật rất đáng để cậu nâng niu nha!"
Tưởng Thiên Dịch lườm Lục Nghị Phạm một cái,biết rằng tên này là một tên vô lại nên cũng không chấp nhất chỉ nói với Cố Tuyết Nhi bên cạnh" Em đừng quan tâm đến cậu ta.Là một tên bác sĩ làm nhiều quá nên chạm mạch từ ngoại khoa chuyển sang khoa thần kinh!"
"..."
Mộ Du Tuyết nhìn thấy Tưởng Thiên Dịch thì đôi mắt toát lên vẻ giận dữ,âm lượng của giọng nói cũng lớn lên" Là con kêu con bé đi? Con rảnh lắm hả! Không có việc gì làm à!? Đừng tưởng mẹ không biết,mấy tháng nay con thường nghĩ ở nhà lo cho vợ con.Thiên Dịch,mẹ không cấm con yêu thương chiều chuộng con bé,nhưng con cũng phải nghĩ đến sự nghiệp.Đừng có chiều chuộng quá,càng chiều thì càng sinh hư.Tiểu thư nhà giàu thường vậy đấy,lấy chồng nhưng vẫn muốn được cung phụng như mẹ thiên hạ.Mẹ chỉ nói đơn giản vậy thôi.Tuyết Nhi đang mang thai đứa con nhà họ Tưởng,con là anh cả là đại thiếu gia đừng để lan truyền những tin đồn nhảm nhí..."
Cố Tuyết Nhi nghe xong cũng không biết nói gì.Chỉ mới chuẩn bị đi chơi liền bị mẹ chồng đến giáo huấn.Gì mà phải suy nghĩ đến sự nghiệp rồi đừng chiều chuộng cô quá...
Mẹ nó!
Bà ta làm như bà ta không phải là tiểu thư đài cát chính gốc chắc!?
Đúng là...những bà mẹ chồng luôn luôn có lí do để bắt nạt con dâu của mình mà.
Có điều cũng đâu có cần nghiêm trọng đến vậy đâu?
Tưởng Thiên Dịch nãy giờ im lặng bây giờ mới cất tiếng,anh ôm lấy bả vai cô,nhìn thẳng vào mặt Mộ Du Tuyết đáp:
" Con biết mẹ đang suy nghĩ cho tương lai của con.Con cũng biết mẹ lo lắng cho con của tụi con.Nhưng mẹ không cần phải bận tâm quá nhiều.Vợ và con của bọn con con đều có thể chăm sóc không cần tới lược mẹ lo lắng.Chuyện Tuyết Nhi đi tình nguyện cùng con vẫn sẽ giữ nguyên như vậy.Để cô ấy ở nhà thật tình con cũng không yên tâm.Nãy giờ chắc mẹ cũng đến lâu,nếu mẹ đã phát tiết xong thì ra về đi.Vợ con đã mệt rồi.Dì Lan,tiễn mẹ tôi về giúp tôi"Vừa dứt lời Tưởng Thiên Dịch ôm lấy cô kéo cô lên lầu bỏ mặc Mộ Du Tuyết đang tức điên người ở đó.
" Thiên Dịch...Thiên Dịch con mau dừng lại cho mẹ!"
Người ta nói con gái lấy chồng như bát nước đổ đi bà lại cảm thấy thằng con trai mình từ khi lấy vợ thì liền thành kẻ mất não.Đây là lần đầu tiên Tưởng Thiên Dịch dám cái lại bà khiến bà phải đứng hình tại chỗ.
Vào phòng,Tưởng Thiên Dịch để Cố Tuyết Nhi ngồi xuống,nhanh chóng xoay người lấy một chai nước mát trong tủ lạnh mini,mở nắp ra rồi đưa cho cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Uống không?"
Cố Tuyết Nhi nhìn anh lắc đầu.
Tưởng Thiên Dịch lại mở nắp thêm một lần làm một ngụm ngồi xuống bên cạnh Cố Tuyết Nhi:" Mẹ anh đến nãy giờ mà không khát à?"
Cố Tuyết Nhi đưa ánh mắt kì lạ nhìn anh.
Tưởng Thiên Dịch cười khẽ làm ra đã hiểu chuyện gì rồi gật gật đầu nói: " Cũng đúng.Đứng trước mẹ anh em có dám nói gì đâu mà khát.Chỉ sợ nghe mẹ anh nói em sẽ nhức đầu thôi."
Cố Tuyết Nhi bật cười ra tiếng:" Anh cũng gan rồi dám nói lại mẹ anh không chừa cho mẹ một chút mặt mũi nào luôn."
" Còn không phải vì em à?" Tưởng Thiên Dịch nhìn Cố Tuyết Nhi nói tiếp" Anh biết em sẽ không dám nói lại mẹ anh nên liền về làm đồng minh cho em đấy.Thấy vui không?Nếu không có anh thì chắc em còn phải ngồi nghe mẹ anh giảng đạo làm người cho em nữa đấy"
Cố Tuyết Nhi ôm lấy Tưởng Thiên Dịch,nũng nịu đáp" Cảm ơn,ông xã"
" Em cũng đừng để ý quá.Ba và mẹ anh mới cái nhau.Tính tình bà ấy cũng rất tốt nhưng khi cãi nhau với ba anh thì lại nỗi đóa lên vậy đấy.Không có ai phát tiết nên mới chạy đến đây,cũng chẳng biết nghe từ ai tin anh dẫn em đi tình nguyện mà làm trận lôi đình như vậy nữa."
" Nhưng anh cãi nhau với mẹ anh vì em nên em cảm thấy..."
Tưởng Thiên Dịch cốc nhẹ lên đầu cô,cưng chiều nói" Thấy gì chứ? Nãy giờ anh đâu có đổ thừa gì em.Nói cho em một bí mật nãy trong công ty có người nộp sai bản báo cáo, anh cũng đang cần chỗ phát tiết đấy."
Cố Tuyết Nhi bật cười ra tiếng,hôn lên má anh,nửa đùa nửa thật nói" Ông xã của em đúng thật là yêu thương em lắm nha.Làm như vậy sao em nỡ bỏ anh đây?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Hửm?" Tưởng Thiên Dịch trợn mắt nhìn anh,khóe cười còn vương trên môi" Bảo bối của anh còn định bỏ anh nữa à?"
....
Sáng hôm sau,cuối tuần mát mẻ như những gì Cố Tuyết Nhi mong ước.Cô sẽ cùng Tưởng Thiên Dịch đến vùng núi phía Bắc Thượng Hải làm tình nguyện.
Đối với một bà bầu như cô đi lên đó chắc chắn sẽ cần nhiều đồ.Nhưng không sao hết có Tưởng Thiên Dịch thì cô còn lo cái gì nữa.
Đoàn người của Tưởng Thiên Dịch còn có người bạn thân của anh là Lục Nghị Phạm và Thời Bắc Thần.
Cả hai điều là bác sĩ tài ba cùng tham gia cuộc tình nguyện này.
Khi nhìn thấy Cố Tuyết Nhi cả hai điều ngạc nhiên nhìn cô.
Lúc trước bọn họ có nghe nói Tưởng Thiên Dịch có một cô vợ rất xinh đẹp nên liền giấu suốt ở nhà.Hôm nay cuối cùng cũng đã được tận mắt chiêm ngưỡng.
Quả thật ở ngoài còn đẹp hơn trong ảnh.
Lục Nghị Phạm nhanh hơn Thời Bắc Thần,tiến lại gần cười với Tưởng Thiên Dịch" Ái chà,nghe nói Tưởng Thiên Dịch có một cô vợ rất xinh đẹp nên cứ giấu nhẹm đi.Bây giờ mới được diện kiến quả thật rất đáng để cậu nâng niu nha!"
Tưởng Thiên Dịch lườm Lục Nghị Phạm một cái,biết rằng tên này là một tên vô lại nên cũng không chấp nhất chỉ nói với Cố Tuyết Nhi bên cạnh" Em đừng quan tâm đến cậu ta.Là một tên bác sĩ làm nhiều quá nên chạm mạch từ ngoại khoa chuyển sang khoa thần kinh!"
"..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro