Trọng Sinh Trước Lúc Mạt Thế: Ta Ở Mạt Thế Làm Xây Dựng
Chương 28
2024-11-21 22:15:42
Sau khi lấy lại sức, cả ba người đeo khẩu trang và đội mũ rồi xuống xe. Đường Thi lấy từ cốp xe ra một cây chày gỗ và cất chiếc xe vào không gian riêng của mình.
Lạc Hề tròn mắt ngạc nhiên: "Oa, Đường Thi học tỷ, dị năng của chị là không gian dị năng sao?" Cô không giấu nổi sự ngưỡng mộ nhìn Đường Thi.
Đường Thi gật đầu: "Đúng vậy. Chúng ta cần nhanh chóng hành động, nếu anh em không thấy em mà ra ngoài tìm thì sẽ rất phiền toái."
"Em đi trước dẫn đường, tiện thể luyện tập tiêu diệt tang thi. Mạt Mạt, cậu bảo vệ Lạc Hề nhé." - Nói xong, Đường Thi đưa chày gỗ cho Lạc Hề.
"Được!" - Cả hai cùng đồng thanh đáp.
Trên đường đến phố Hướng Dương, thỉnh thoảng lại có tang thi xuất hiện. Khi gặp đợt tang thi đầu tiên, Đường Thi tiến lên trước, làm mẫu cho Lạc Hề cách đánh. Cô dứt khoát chém một nhát vào đầu tang thi, kết thúc nó một cách nhanh chóng và chính xác.
Khi đợt tang thi thứ hai xuất hiện, Đường Thi lạnh lùng nói: "Lạc Hề, đến lượt em. Điểm yếu của tang thi là ở đầu, hãy dùng chày gỗ đập nát đầu chúng, chỉ như vậy chúng mới thực sự chết hẳn."
"Học... Học tỷ... Em không dám..." - Lạc Hề nắm chặt cây chày gỗ trong tay, giọng nói run rẩy, khuôn mặt trắng bệch vì sợ hãi.
Lâm Mạt nhìn bộ dáng Lạc Hề, nhớ lại cảm giác của mình khi mới đối mặt với tang thi, liền nhẹ giọng khích lệ: "Học muội, chị hiểu em đang sợ. Ban đầu, chị cũng rất sợ hãi. Nhưng bọn chúng không còn là con người nữa, giờ chúng chỉ là những quái vật ăn thịt người thôi."
"Em... em biết, nhưng... em không dám... Em thực sự không thể ra tay..." - Lạc Hề nhìn chằm chằm vào con tang thi xấu xí trước mặt, lòng cô bé rối bời và tan nát.
“Không dám? Chẳng lẽ em muốn ngoan ngoãn chờ chết sao? Không có ai có thể bảo vệ em mãi mãi. Khi bên cạnh không còn ai, nếu không phải chúng nó chết, thì chính là em chết. Em còn không dám sao?” - Đường Thi lạnh lùng hỏi, không hề ra tay giúp đỡ, nhưng vẫn sử dụng tinh thần lực để che giấu hơi thở của cả ba người.
Kiếp trước, Lạc Hề được bảo vệ quá kỹ lưỡng, không tự rèn luyện khả năng bảo vệ mình, cuối cùng dẫn đến bi kịch xảy ra. Chính vì thế, Đường Thi quyết tâm để cô nàng phải học cách chiến đấu trong thế giới mạt thế này.
Tang thi không còn cảm nhận được mục tiêu, đứng ngẩn ngơ trước mặt ba người mà không có hành động gì.
Lạc Hề nhắm mắt lại, hít một hơi sâu. Lời của các học tỷ nói là đúng. Không ai có thể bảo vệ mình mãi mãi, ngay cả anh trai cũng không thể lúc nào cũng ở bên cạnh. Để sống sót trong thế giới này, cô phải mạnh mẽ lên, và việc đánh bại tang thi chỉ là bước đầu tiên mà thôi.
Mở mắt ra, Lạc Hề tự động viên mình trong lòng. Cô giơ cao cây chày gỗ, dồn hết sức lực đánh vào đầu tang thi. Một nhát, rồi lại một nhát, miệng cô không ngừng la lớn: “Ta đánh chết ngươi! Ngươi cắn người khắp nơi, ta đánh chết ngươi, xem ngươi còn cắn ai nữa!” - Trong khoảnh khắc, cô nàng như trở thành một tiểu loli bạo lực.
Cuối cùng, khi tang thi ngã xuống và chết, Lạc Hề vẫn tiếp tục múa may chày gỗ đập lên người nó không ngừng.
Lâm Mạt vội lên tiếng: “Đủ rồi, đủ rồi, nó đã chết rồi! Em giỏi lắm!”
Lạc Hề lúc này mới lấy lại tinh thần, dừng lại động tác, nhìn xác tang thi bị cô đánh cho tan nát, máu và nội tạng hồng trắng vương vãi khắp nơi. Cảnh tượng quá kinh tởm khiến cô không nhịn được mà "ọe" một tiếng, nôn hết ra ngoài.
Đường Thi rút ra một chai nước khoáng, nhớ lại lần đầu tiên mình giết tang thi cũng chẳng khác gì Lạc Hề. Cô có chút mềm lòng và cổ vũ: “Làm tốt lắm. Uống nước đi, em sẽ cảm thấy khá hơn.” Nói rồi cô đưa chai nước cho Lạc Hề.
Sau khi Lạc Hề ổn định lại, Đường Thi thu hồi tinh thần lực và cả ba tiếp tục tiến về phía trước. Trên đường, Lạc Hề gặp thêm vài tang thi nữa. Mặc dù cô vẫn chưa hoàn toàn nắm được điểm yếu của chúng, nhưng đã cố gắng đánh bạo vào đầu chúng với cây chày gỗ. Thường thì cô bé phải cố gắng dồn sức rất nhiều mới giết được một con, nhưng nhờ Đường Thi luôn kịp thời kéo cô ra khi gặp nguy hiểm, cô dần dần học cách đối phó với chúng. Đến cuối cùng, Lạc Hề cũng đã tìm được điểm yếu và chỉ cần ba nhát chày là có thể tiêu diệt được một tang thi.
Trên đường vắng, số lượng tang thi không nhiều. Ba người nhanh chóng đến khu Tân Giang Uyển.
Trong khu vực chỉ có vài con tang thi đang lang thang vô định. Khi thấy ba người, chúng lập tức chú ý nhưng chẳng mấy chốc đã bị Đường Thi và Lâm Mạt tiêu diệt một cách dễ dàng, như một bữa sáng nhẹ nhàng.
Họ bước vào nhà của Lạc Hề, tiến vào phòng khách, thấy anh trai cô, Lạc Trần, vẫn đang nằm trên ghế sofa và vẫn chưa tỉnh lại. Cả ba không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi bàn bạc, họ quyết định ở lại đây chờ Lạc Trần tỉnh dậy rồi sẽ cùng nhau quay về căn cứ.
Lạc Hề tròn mắt ngạc nhiên: "Oa, Đường Thi học tỷ, dị năng của chị là không gian dị năng sao?" Cô không giấu nổi sự ngưỡng mộ nhìn Đường Thi.
Đường Thi gật đầu: "Đúng vậy. Chúng ta cần nhanh chóng hành động, nếu anh em không thấy em mà ra ngoài tìm thì sẽ rất phiền toái."
"Em đi trước dẫn đường, tiện thể luyện tập tiêu diệt tang thi. Mạt Mạt, cậu bảo vệ Lạc Hề nhé." - Nói xong, Đường Thi đưa chày gỗ cho Lạc Hề.
"Được!" - Cả hai cùng đồng thanh đáp.
Trên đường đến phố Hướng Dương, thỉnh thoảng lại có tang thi xuất hiện. Khi gặp đợt tang thi đầu tiên, Đường Thi tiến lên trước, làm mẫu cho Lạc Hề cách đánh. Cô dứt khoát chém một nhát vào đầu tang thi, kết thúc nó một cách nhanh chóng và chính xác.
Khi đợt tang thi thứ hai xuất hiện, Đường Thi lạnh lùng nói: "Lạc Hề, đến lượt em. Điểm yếu của tang thi là ở đầu, hãy dùng chày gỗ đập nát đầu chúng, chỉ như vậy chúng mới thực sự chết hẳn."
"Học... Học tỷ... Em không dám..." - Lạc Hề nắm chặt cây chày gỗ trong tay, giọng nói run rẩy, khuôn mặt trắng bệch vì sợ hãi.
Lâm Mạt nhìn bộ dáng Lạc Hề, nhớ lại cảm giác của mình khi mới đối mặt với tang thi, liền nhẹ giọng khích lệ: "Học muội, chị hiểu em đang sợ. Ban đầu, chị cũng rất sợ hãi. Nhưng bọn chúng không còn là con người nữa, giờ chúng chỉ là những quái vật ăn thịt người thôi."
"Em... em biết, nhưng... em không dám... Em thực sự không thể ra tay..." - Lạc Hề nhìn chằm chằm vào con tang thi xấu xí trước mặt, lòng cô bé rối bời và tan nát.
“Không dám? Chẳng lẽ em muốn ngoan ngoãn chờ chết sao? Không có ai có thể bảo vệ em mãi mãi. Khi bên cạnh không còn ai, nếu không phải chúng nó chết, thì chính là em chết. Em còn không dám sao?” - Đường Thi lạnh lùng hỏi, không hề ra tay giúp đỡ, nhưng vẫn sử dụng tinh thần lực để che giấu hơi thở của cả ba người.
Kiếp trước, Lạc Hề được bảo vệ quá kỹ lưỡng, không tự rèn luyện khả năng bảo vệ mình, cuối cùng dẫn đến bi kịch xảy ra. Chính vì thế, Đường Thi quyết tâm để cô nàng phải học cách chiến đấu trong thế giới mạt thế này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tang thi không còn cảm nhận được mục tiêu, đứng ngẩn ngơ trước mặt ba người mà không có hành động gì.
Lạc Hề nhắm mắt lại, hít một hơi sâu. Lời của các học tỷ nói là đúng. Không ai có thể bảo vệ mình mãi mãi, ngay cả anh trai cũng không thể lúc nào cũng ở bên cạnh. Để sống sót trong thế giới này, cô phải mạnh mẽ lên, và việc đánh bại tang thi chỉ là bước đầu tiên mà thôi.
Mở mắt ra, Lạc Hề tự động viên mình trong lòng. Cô giơ cao cây chày gỗ, dồn hết sức lực đánh vào đầu tang thi. Một nhát, rồi lại một nhát, miệng cô không ngừng la lớn: “Ta đánh chết ngươi! Ngươi cắn người khắp nơi, ta đánh chết ngươi, xem ngươi còn cắn ai nữa!” - Trong khoảnh khắc, cô nàng như trở thành một tiểu loli bạo lực.
Cuối cùng, khi tang thi ngã xuống và chết, Lạc Hề vẫn tiếp tục múa may chày gỗ đập lên người nó không ngừng.
Lâm Mạt vội lên tiếng: “Đủ rồi, đủ rồi, nó đã chết rồi! Em giỏi lắm!”
Lạc Hề lúc này mới lấy lại tinh thần, dừng lại động tác, nhìn xác tang thi bị cô đánh cho tan nát, máu và nội tạng hồng trắng vương vãi khắp nơi. Cảnh tượng quá kinh tởm khiến cô không nhịn được mà "ọe" một tiếng, nôn hết ra ngoài.
Đường Thi rút ra một chai nước khoáng, nhớ lại lần đầu tiên mình giết tang thi cũng chẳng khác gì Lạc Hề. Cô có chút mềm lòng và cổ vũ: “Làm tốt lắm. Uống nước đi, em sẽ cảm thấy khá hơn.” Nói rồi cô đưa chai nước cho Lạc Hề.
Sau khi Lạc Hề ổn định lại, Đường Thi thu hồi tinh thần lực và cả ba tiếp tục tiến về phía trước. Trên đường, Lạc Hề gặp thêm vài tang thi nữa. Mặc dù cô vẫn chưa hoàn toàn nắm được điểm yếu của chúng, nhưng đã cố gắng đánh bạo vào đầu chúng với cây chày gỗ. Thường thì cô bé phải cố gắng dồn sức rất nhiều mới giết được một con, nhưng nhờ Đường Thi luôn kịp thời kéo cô ra khi gặp nguy hiểm, cô dần dần học cách đối phó với chúng. Đến cuối cùng, Lạc Hề cũng đã tìm được điểm yếu và chỉ cần ba nhát chày là có thể tiêu diệt được một tang thi.
Trên đường vắng, số lượng tang thi không nhiều. Ba người nhanh chóng đến khu Tân Giang Uyển.
Trong khu vực chỉ có vài con tang thi đang lang thang vô định. Khi thấy ba người, chúng lập tức chú ý nhưng chẳng mấy chốc đã bị Đường Thi và Lâm Mạt tiêu diệt một cách dễ dàng, như một bữa sáng nhẹ nhàng.
Họ bước vào nhà của Lạc Hề, tiến vào phòng khách, thấy anh trai cô, Lạc Trần, vẫn đang nằm trên ghế sofa và vẫn chưa tỉnh lại. Cả ba không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi bàn bạc, họ quyết định ở lại đây chờ Lạc Trần tỉnh dậy rồi sẽ cùng nhau quay về căn cứ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro