Trọng Sinh Trước Lúc Mạt Thế: Ta Ở Mạt Thế Làm Xây Dựng
Chương 29
2024-11-21 22:15:42
Sau một đêm bận rộn, mồ hôi và mùi hôi thối từ xác tang thi khiến ba người cảm thấy khó chịu ngay khi có chút thời gian rảnh rỗi ngồi xuống. Họ nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, tẩy đi lớp bẩn trên người và thay quần áo mới. Khi quay lại phòng khách thì đã là 3 giờ sáng. Sau một đêm chạy đua và chiến đấu, cái bụng của cả ba đã đói cồn cào kêu vang.
Đường Thi liền lấy ra một ít hoành thánh, bánh bao hấp và sủi cảo chiên, mỗi người một phần để lót dạ, bù lại năng lượng đã tiêu hao, bởi vì rốt cuộc đợi lát nữa họ còn phải tiếp tục lên đường.
Trong thế giới mạt thế, cảnh tượng máu me và xác tang thi đã trở thành điều bình thường đối với Đường Thi. Kiếp trước, trong những lần thực hiện nhiệm vụ, cô đã quen với việc ăn uống bình thản ung dung ngay cả khi xung quanh là biển máu những xác tang thi. Vì vậy, đêm nay với cô chỉ là một thử thách nhỏ, không ảnh hưởng gì đến khẩu vị. Cô vẫn ăn uống như thường lệ, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống
Ban đầu, Đường Thi nghĩ rằng Lạc Hề và Lâm Mạt sẽ thấy ghê tởm đến mức không thể ăn uống được sau khi vừa phải đối mặt với tang thi, nhưng không ngờ cả hai đều có thể vượt qua. Dù có đôi chút không thoải mái, họ vẫn cố gắng ăn và uống như bình thường, có lẽ là vì đói quá nên hoàn toàn không có bộ dáng như khi mới vừa thấy tang thi mà nôn oẹ đến chết đi sống lại
Sau khi ăn no, sự mệt mỏi lập tức ập chiếm cứ thần kinh, cả ba người ngả lưng trên ghế sofa, mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Lạc Hề cố gắng đánh thức tinh thần, chậm rãi mở lời: “Đường Thi học tỷ, chị biết chuyện gì đã xảy ra với những tang thi đó không? Và dị năng của em có ích lợi gì?”
Lạc Hề vẫn chưa hiểu rõ lý do tại sao đột nhiên có nhiều người biến thành quái vật ăn thịt người và tại sao cô lại đột nhiên có được dị năng kỳ diệu này.
Lúc này, Lạc Trần, anh trai của Lạc Hề, dần mơ mơ màng màng tỉnh lại, nghe được giọng nói của em gái và hai giọng nữ xa lạ. Mắt anh mở dần ra, nhưng không sốt ruột lên tiếng ngay, chỉ quan sát ba người đang ngồi trong phòng khách.
Khi Lạc Trần mở mắt, Đường Thi đã nhận ra ngay nhưng không chú ý đến. Cô tiếp tục trả lời câu hỏi của Lạc Hề.
“Em đã thức tỉnh dị năng hệ Mộc, khả năng liên quan đến trồng trọt và điều khiển cây cối. Về lý do mạt thế xảy ra, chị cũng không rõ. Mấy ngày trước, có một người nặc danh đăng lên mạng, dự báo rằng mạt thế sẽ bắt đầu vào rạng sáng hôm nay. Bài viết đó cũng cung cấp cách đối phó với mạt thế, tỉ mỉ giới thiệu về các loại dị năng và cách sử dụng chúng.”
Đường Thi mặt không đổi sắc, giả vờ thắc mắc nhìn Lạc Hề: “Em không phải chưa xem qua bài viết đó chứ? Nếu chưa, em có thể kiểm tra lại trên mạng.”
Hai anh em Lạc Hề lập tức cầm lấy điện thoại, truy cập mạng để tra xét tình hình. Họ phát hiện rằng khắp cả nước đang trong tình trạng hỗn loạn, nơi nơi đều xuất hiện những tang thi ăn thịt người. Nhiều người đang cầu cứu, thậm chí các cơ quan như Cục Cảnh Sát và bệnh viện cũng xuất hiện tang thi. Tang thi dường như có mặt ở khắp nơi.
Cho nên nếu muốn sống tiếp vẫn phải là dựa vào chính mình, bằng không cũng chỉ có thể cầu nguyện chính mình mệnh không nên ngắn đi!
Cả hai rơi vào im lặng sau khi xem xong tin tức. Những gì chỉ từng thấy trong phim ảnh nay lại xuất hiện ngay trong cuộc sống thực của họ. Tất cả đều quá kỳ lạ và không thể tưởng tượng nổi!
Sau khi Lạc Trần đã bình phục tinh thần, anh nhìn về phía Đường Thi và Lâm Mạt, khẽ cất giọng khàn khàn: “Chào các bạn, xin hỏi các bạn là ai?”
Nghe thấy giọng của anh trai, Lạc Hề ngay lập tức quay lại, vui mừng khi thấy anh đã tỉnh. Cô nhanh chóng chạy đến bên cạnh anh và chạm tay lên trán để kiểm tra nhiệt độ, nhận thấy cơn sốt đã hạ bớt. Mặc dù sắc mặt Lạc Trần vẫn nhợt nhạt và có chút yếu ớt, nhưng anh trông khá hơn nhiều so với lúc trước.
“Ca ca, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi! Anh làm em lo đến muốn ch•ết, anh biết không? Đây là hai vị học tỷ của em, cũng là ân nhân cứu mạng của em! Anh cảm thấy thế nào? Có còn khó chịu ở đâu trong thân thể không? Anh có phải cũng đã thức tỉnh dị năng rồi không?” - Lạc Hề nói một tràng dài, giọng nói đầy lo lắng và phấn khởi.
Lạc Trần ngạc nhiên trước những lời dồn dập của em gái nhưng hiểu rằng cô đã bị dọa sợ không ít, không chỉ vì anh bị hôn mê mà còn bởi sự hỗn loạn của thế giới sau một đêm biến đổi.
Anh đứng dậy, bước đến trước Đường Thi và Lâm Mạt, nghiêm túc cảm ơn: “Cảm ơn các cậu rất nhiều vì đã cứu Tiểu Hề. Tôi là Lạc Trần, nếu có gì cần tôi giúp đỡ thì cứ nói nhé.”
Đường Thi liền lấy ra một ít hoành thánh, bánh bao hấp và sủi cảo chiên, mỗi người một phần để lót dạ, bù lại năng lượng đã tiêu hao, bởi vì rốt cuộc đợi lát nữa họ còn phải tiếp tục lên đường.
Trong thế giới mạt thế, cảnh tượng máu me và xác tang thi đã trở thành điều bình thường đối với Đường Thi. Kiếp trước, trong những lần thực hiện nhiệm vụ, cô đã quen với việc ăn uống bình thản ung dung ngay cả khi xung quanh là biển máu những xác tang thi. Vì vậy, đêm nay với cô chỉ là một thử thách nhỏ, không ảnh hưởng gì đến khẩu vị. Cô vẫn ăn uống như thường lệ, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống
Ban đầu, Đường Thi nghĩ rằng Lạc Hề và Lâm Mạt sẽ thấy ghê tởm đến mức không thể ăn uống được sau khi vừa phải đối mặt với tang thi, nhưng không ngờ cả hai đều có thể vượt qua. Dù có đôi chút không thoải mái, họ vẫn cố gắng ăn và uống như bình thường, có lẽ là vì đói quá nên hoàn toàn không có bộ dáng như khi mới vừa thấy tang thi mà nôn oẹ đến chết đi sống lại
Sau khi ăn no, sự mệt mỏi lập tức ập chiếm cứ thần kinh, cả ba người ngả lưng trên ghế sofa, mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Lạc Hề cố gắng đánh thức tinh thần, chậm rãi mở lời: “Đường Thi học tỷ, chị biết chuyện gì đã xảy ra với những tang thi đó không? Và dị năng của em có ích lợi gì?”
Lạc Hề vẫn chưa hiểu rõ lý do tại sao đột nhiên có nhiều người biến thành quái vật ăn thịt người và tại sao cô lại đột nhiên có được dị năng kỳ diệu này.
Lúc này, Lạc Trần, anh trai của Lạc Hề, dần mơ mơ màng màng tỉnh lại, nghe được giọng nói của em gái và hai giọng nữ xa lạ. Mắt anh mở dần ra, nhưng không sốt ruột lên tiếng ngay, chỉ quan sát ba người đang ngồi trong phòng khách.
Khi Lạc Trần mở mắt, Đường Thi đã nhận ra ngay nhưng không chú ý đến. Cô tiếp tục trả lời câu hỏi của Lạc Hề.
“Em đã thức tỉnh dị năng hệ Mộc, khả năng liên quan đến trồng trọt và điều khiển cây cối. Về lý do mạt thế xảy ra, chị cũng không rõ. Mấy ngày trước, có một người nặc danh đăng lên mạng, dự báo rằng mạt thế sẽ bắt đầu vào rạng sáng hôm nay. Bài viết đó cũng cung cấp cách đối phó với mạt thế, tỉ mỉ giới thiệu về các loại dị năng và cách sử dụng chúng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đường Thi mặt không đổi sắc, giả vờ thắc mắc nhìn Lạc Hề: “Em không phải chưa xem qua bài viết đó chứ? Nếu chưa, em có thể kiểm tra lại trên mạng.”
Hai anh em Lạc Hề lập tức cầm lấy điện thoại, truy cập mạng để tra xét tình hình. Họ phát hiện rằng khắp cả nước đang trong tình trạng hỗn loạn, nơi nơi đều xuất hiện những tang thi ăn thịt người. Nhiều người đang cầu cứu, thậm chí các cơ quan như Cục Cảnh Sát và bệnh viện cũng xuất hiện tang thi. Tang thi dường như có mặt ở khắp nơi.
Cho nên nếu muốn sống tiếp vẫn phải là dựa vào chính mình, bằng không cũng chỉ có thể cầu nguyện chính mình mệnh không nên ngắn đi!
Cả hai rơi vào im lặng sau khi xem xong tin tức. Những gì chỉ từng thấy trong phim ảnh nay lại xuất hiện ngay trong cuộc sống thực của họ. Tất cả đều quá kỳ lạ và không thể tưởng tượng nổi!
Sau khi Lạc Trần đã bình phục tinh thần, anh nhìn về phía Đường Thi và Lâm Mạt, khẽ cất giọng khàn khàn: “Chào các bạn, xin hỏi các bạn là ai?”
Nghe thấy giọng của anh trai, Lạc Hề ngay lập tức quay lại, vui mừng khi thấy anh đã tỉnh. Cô nhanh chóng chạy đến bên cạnh anh và chạm tay lên trán để kiểm tra nhiệt độ, nhận thấy cơn sốt đã hạ bớt. Mặc dù sắc mặt Lạc Trần vẫn nhợt nhạt và có chút yếu ớt, nhưng anh trông khá hơn nhiều so với lúc trước.
“Ca ca, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi! Anh làm em lo đến muốn ch•ết, anh biết không? Đây là hai vị học tỷ của em, cũng là ân nhân cứu mạng của em! Anh cảm thấy thế nào? Có còn khó chịu ở đâu trong thân thể không? Anh có phải cũng đã thức tỉnh dị năng rồi không?” - Lạc Hề nói một tràng dài, giọng nói đầy lo lắng và phấn khởi.
Lạc Trần ngạc nhiên trước những lời dồn dập của em gái nhưng hiểu rằng cô đã bị dọa sợ không ít, không chỉ vì anh bị hôn mê mà còn bởi sự hỗn loạn của thế giới sau một đêm biến đổi.
Anh đứng dậy, bước đến trước Đường Thi và Lâm Mạt, nghiêm túc cảm ơn: “Cảm ơn các cậu rất nhiều vì đã cứu Tiểu Hề. Tôi là Lạc Trần, nếu có gì cần tôi giúp đỡ thì cứ nói nhé.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro