Trọng Sinh Trước Lúc Mạt Thế: Ta Ở Mạt Thế Làm Xây Dựng
Chương 49
2024-11-21 22:15:42
Đường Thi cười lắc đầu: "Thật sự không biết làm sao với cậu!"
Nói rồi cô lấy ra gà rán đã chuẩn bị trong không gian từ trước để an ủi mọi người: "Chỉ có thế này thôi, gà quay có dị năng sẽ để dự trữ phòng hờ khi bất ngờ. Ăn tạm gà rán nhé, về nhà lại nhờ Dì Dung làm gà quay cho các cậu."
Lâm Mạt vui vẻ nhận phần gà rán: "Ta biết mà, Thi Thi là tốt nhất!"
Đường Thi mỉm cười: "Mau ăn đi, ăn xong còn lên đường!"
Sau bữa trưa, cả nhóm không nghỉ ngơi lâu, nhanh chóng lấy xe ra tiếp tục di chuyển. Một giờ sau, họ đến được khu vực gần biển Mây Cư, nơi số lượng tang thi dần thưa thớt.
Biển Mây Cư là khu vực biệt thự rộng lớn, nhưng các ngôi nhà nằm khá tách biệt. Hầu hết những người sống ở đây đều là đại trang viên gia đình giàu có, vì vậy số lượng cư dân không đông, kéo theo đó số lượng tang thi cũng ít hơn những nơi khác.
Trên đường đi, họ thấy lác đác vài con tang thi đang lảng vảng. Dấu vết trên mặt đất của các trận chiến rõ ràng qua những vệt máu đỏ sậm đã khô và một vài thi thể còn sót lại của con người và tang thi. Cảnh tượng này chứng tỏ nơi đây từng xảy ra những trận chiến khốc liệt.
Hàn Nhất Hiên ở phía trước dẫn đường rõ ràng. Đến căn biệt thự thứ ba, anh mới dừng lại bước chân.
Cánh cửa chính của biệt thự đang đóng chặt. Đường Thi quét tinh thần lực và phát hiện trong biệt thự có hai người sống sót, cùng với bốn con tang thi đang lang thang trong phòng khách. Nhìn cách chúng ăn mặc, có vẻ chúng từng là những người hầu. Ngoài ra, còn một con tang thi tê liệt bị nhốt trong phòng ngủ trên lầu hai.
Hàn Nhất Hiên chần chừ không hành động, lo lắng bất an rằng khi mở cửa, anh có thể nhìn thấy người thân của mình đã trở thành tang thi. Diệp Hoài Viễn tiến lên, vỗ vai anh để khích lệ. Hàn Nhất Hiên nhìn một cái, hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm bước tới và mở cổng trang viên. Anh đi đến cửa biệt thự, nhập mật mã mở khóa và đẩy cửa bước vào.
Khi cánh cửa phòng khách vừa mở, lũ tang thi ngay lập tức nghe thấy tiếng động và lảo đảo tiến về phía bọn họ. Hàn Nhất Hiên nhìn đến tang thi lập tức hoảng sợ, trực tiếp ngây ngẩn đứng đơ người không biết phản ứng ra sao. May mắn thay, Diệp Hoài Viễn kéo anh lại và nhanh chóng phóng ra một quả cầu lôi điện tiêu diệt những người hầu đã biến thành tang thi.
"Tiểu Hiên, đừng lo lắng quá. Những tang thi này rõ ràng là người hầu thôi, còn bác trai và bác gái có thể đã trốn ở đâu đó an toàn rồi" - Diệp Hoài Viễn trấn an.
Đường Thi liếc nhìn thoáng qua Hàn Nhất Hiên rồi nói: "Cậu ấy nói đúng, tôi đã phát hiện có hai người đang trốn trong mật thất của nhà anh. Anh có thể đi kiểm tra."
"Thật sao?" - Hàn Nhất Hiên nhìn Đường Thi đầy hy vọng.
Đường Thi gật đầu xác nhận. Nghe vậy, Hàn Nhất Hiên không thể kiềm chế niềm vui và vội vã chạy lên phòng làm việc ở lầu hai. Mọi người cũng đi theo phía sau anh đi vào thư phòng.
Mật thất được giấu sau giá sách trong phòng làm việc. Hàn Nhất Hiên đứng trước giá sách, xoay nhẹ một chiếc bình trang trí, và sau tiếng "cạch" nhỏ, giá sách từ từ di chuyển sang hai bên, để lộ lối vào mật thất.
Cả nhóm bước vào mật thất. Hàn Nhất Hiên dừng lại trước cửa phòng, hít sâu một hơi rồi gõ nhẹ lên cửa: "Ba? Mẹ? Bà nội? Mọi người có ở trong không? Con là Tiểu Hiên đây."
Ngay sau đó, có tiếng động từ bên trong và cánh cửa bật mở. Mẹ của Hàn Nhất Hiên bật khóc khi nhìn thấy con trai, ôm chầm lấy anh: "Hiên Nhi, thật tốt quá, là con thật sao? Mẹ cứ tưởng không bao giờ được gặp lại con nữa!"
Mẹ Hàn hỉ cực mà khóc, bà ôm chặt Hàn Nhất Hiên, còn cha Hàn đứng ở phía sau mẹ Hàn hốc mắt ửng đỏ nhìn con trai.
Hàn Nhất Hiên vội ôm lấy mẹ, vỗ nhẹ lên lưng bà: "Mẹ, đừng khóc. Con vẫn ổn mà! Nếu mẹ khóc nữa, ba lại trách con mất thôi! Lại nói con vẫn còn khoẻ mạnh đây này"
Cha của Hàn Nhất Hiên đứng phía sau mẹ anh, mắt đỏ hoe nhưng cố giữ bình tĩnh. Ông vỗ nhẹ lưng bà: "Uyển Thanh, đừng khóc nữa. Để mọi người vào trong ngồi đã."
Mẹ của Hàn Nhất Hiên vội lau nước mắt rồi nhìn về phía Đường Thi, mời cả nhóm vào bên trong mật thất. Khi nhìn thấy Diệp Hoài Viễn, bà mừng rỡ kéo anh lại: "Tiểu Viễn, con cũng đến đây sao? Thật tốt quá!"
Sau khi mọi người ngồi xuống, Hàn mẫu mang nước ra mời: "Mọi người uống nước đi."
“Dạ, dì à, người không cần phải vội!”
“Vâng, dì à, không vội a”
Mọi người đều từ chối lịch sự, nhưng Hàn Nhất Hiên kéo mẹ ngồi xuống bên cạnh mình: "Mẹ ngồi nghỉ đi, để con giới thiệu mọi người cho ba mẹ."
Anh lần lượt giới thiệu đồng đội, chỉ hướng Lạc Trần: "Đây là đội trưởng của chúng con, Lạc Trần. Đây là phó đội trưởng, Lâm Mạt, và đây là Đường Thi, đồng đội của con."
Sau khi giới thiệu xong, Hàn Nhất Hiên nhìn quanh bốn phía rồi hỏi cha: "Ba, bà nội đâu rồi?"
Nói rồi cô lấy ra gà rán đã chuẩn bị trong không gian từ trước để an ủi mọi người: "Chỉ có thế này thôi, gà quay có dị năng sẽ để dự trữ phòng hờ khi bất ngờ. Ăn tạm gà rán nhé, về nhà lại nhờ Dì Dung làm gà quay cho các cậu."
Lâm Mạt vui vẻ nhận phần gà rán: "Ta biết mà, Thi Thi là tốt nhất!"
Đường Thi mỉm cười: "Mau ăn đi, ăn xong còn lên đường!"
Sau bữa trưa, cả nhóm không nghỉ ngơi lâu, nhanh chóng lấy xe ra tiếp tục di chuyển. Một giờ sau, họ đến được khu vực gần biển Mây Cư, nơi số lượng tang thi dần thưa thớt.
Biển Mây Cư là khu vực biệt thự rộng lớn, nhưng các ngôi nhà nằm khá tách biệt. Hầu hết những người sống ở đây đều là đại trang viên gia đình giàu có, vì vậy số lượng cư dân không đông, kéo theo đó số lượng tang thi cũng ít hơn những nơi khác.
Trên đường đi, họ thấy lác đác vài con tang thi đang lảng vảng. Dấu vết trên mặt đất của các trận chiến rõ ràng qua những vệt máu đỏ sậm đã khô và một vài thi thể còn sót lại của con người và tang thi. Cảnh tượng này chứng tỏ nơi đây từng xảy ra những trận chiến khốc liệt.
Hàn Nhất Hiên ở phía trước dẫn đường rõ ràng. Đến căn biệt thự thứ ba, anh mới dừng lại bước chân.
Cánh cửa chính của biệt thự đang đóng chặt. Đường Thi quét tinh thần lực và phát hiện trong biệt thự có hai người sống sót, cùng với bốn con tang thi đang lang thang trong phòng khách. Nhìn cách chúng ăn mặc, có vẻ chúng từng là những người hầu. Ngoài ra, còn một con tang thi tê liệt bị nhốt trong phòng ngủ trên lầu hai.
Hàn Nhất Hiên chần chừ không hành động, lo lắng bất an rằng khi mở cửa, anh có thể nhìn thấy người thân của mình đã trở thành tang thi. Diệp Hoài Viễn tiến lên, vỗ vai anh để khích lệ. Hàn Nhất Hiên nhìn một cái, hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm bước tới và mở cổng trang viên. Anh đi đến cửa biệt thự, nhập mật mã mở khóa và đẩy cửa bước vào.
Khi cánh cửa phòng khách vừa mở, lũ tang thi ngay lập tức nghe thấy tiếng động và lảo đảo tiến về phía bọn họ. Hàn Nhất Hiên nhìn đến tang thi lập tức hoảng sợ, trực tiếp ngây ngẩn đứng đơ người không biết phản ứng ra sao. May mắn thay, Diệp Hoài Viễn kéo anh lại và nhanh chóng phóng ra một quả cầu lôi điện tiêu diệt những người hầu đã biến thành tang thi.
"Tiểu Hiên, đừng lo lắng quá. Những tang thi này rõ ràng là người hầu thôi, còn bác trai và bác gái có thể đã trốn ở đâu đó an toàn rồi" - Diệp Hoài Viễn trấn an.
Đường Thi liếc nhìn thoáng qua Hàn Nhất Hiên rồi nói: "Cậu ấy nói đúng, tôi đã phát hiện có hai người đang trốn trong mật thất của nhà anh. Anh có thể đi kiểm tra."
"Thật sao?" - Hàn Nhất Hiên nhìn Đường Thi đầy hy vọng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đường Thi gật đầu xác nhận. Nghe vậy, Hàn Nhất Hiên không thể kiềm chế niềm vui và vội vã chạy lên phòng làm việc ở lầu hai. Mọi người cũng đi theo phía sau anh đi vào thư phòng.
Mật thất được giấu sau giá sách trong phòng làm việc. Hàn Nhất Hiên đứng trước giá sách, xoay nhẹ một chiếc bình trang trí, và sau tiếng "cạch" nhỏ, giá sách từ từ di chuyển sang hai bên, để lộ lối vào mật thất.
Cả nhóm bước vào mật thất. Hàn Nhất Hiên dừng lại trước cửa phòng, hít sâu một hơi rồi gõ nhẹ lên cửa: "Ba? Mẹ? Bà nội? Mọi người có ở trong không? Con là Tiểu Hiên đây."
Ngay sau đó, có tiếng động từ bên trong và cánh cửa bật mở. Mẹ của Hàn Nhất Hiên bật khóc khi nhìn thấy con trai, ôm chầm lấy anh: "Hiên Nhi, thật tốt quá, là con thật sao? Mẹ cứ tưởng không bao giờ được gặp lại con nữa!"
Mẹ Hàn hỉ cực mà khóc, bà ôm chặt Hàn Nhất Hiên, còn cha Hàn đứng ở phía sau mẹ Hàn hốc mắt ửng đỏ nhìn con trai.
Hàn Nhất Hiên vội ôm lấy mẹ, vỗ nhẹ lên lưng bà: "Mẹ, đừng khóc. Con vẫn ổn mà! Nếu mẹ khóc nữa, ba lại trách con mất thôi! Lại nói con vẫn còn khoẻ mạnh đây này"
Cha của Hàn Nhất Hiên đứng phía sau mẹ anh, mắt đỏ hoe nhưng cố giữ bình tĩnh. Ông vỗ nhẹ lưng bà: "Uyển Thanh, đừng khóc nữa. Để mọi người vào trong ngồi đã."
Mẹ của Hàn Nhất Hiên vội lau nước mắt rồi nhìn về phía Đường Thi, mời cả nhóm vào bên trong mật thất. Khi nhìn thấy Diệp Hoài Viễn, bà mừng rỡ kéo anh lại: "Tiểu Viễn, con cũng đến đây sao? Thật tốt quá!"
Sau khi mọi người ngồi xuống, Hàn mẫu mang nước ra mời: "Mọi người uống nước đi."
“Dạ, dì à, người không cần phải vội!”
“Vâng, dì à, không vội a”
Mọi người đều từ chối lịch sự, nhưng Hàn Nhất Hiên kéo mẹ ngồi xuống bên cạnh mình: "Mẹ ngồi nghỉ đi, để con giới thiệu mọi người cho ba mẹ."
Anh lần lượt giới thiệu đồng đội, chỉ hướng Lạc Trần: "Đây là đội trưởng của chúng con, Lạc Trần. Đây là phó đội trưởng, Lâm Mạt, và đây là Đường Thi, đồng đội của con."
Sau khi giới thiệu xong, Hàn Nhất Hiên nhìn quanh bốn phía rồi hỏi cha: "Ba, bà nội đâu rồi?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro