Trọng Sinh Vạch Trần Em Gái Trà Xanh, Ai Ngờ Được Gả Cho Lãnh Đạo Hải Quân
Không Gian Hợp...
2024-10-18 00:08:02
Lưu Thanh Nguyệt nhìn cô ta với vẻ mặt như cười mà không phải cười, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô ta, khiến Lưu Uyển Uyển sợ đến tim đập loạn nhịp.
Chẳng lẽ Lưu Thanh Nguyệt thực sự biết gì đó?
Nếu không, sao cô lại dám nói những lời như vậy trước mặt hàng xóm và mấy bà dì bà cô?
Cô biết rồi sao? Nếu biết, kế hoạch tiếp theo của cô ta phải làm sao đây?
“Uyển Uyển.”
Nhìn thấy Lưu Uyển Uyển chạy nhanh như vậy, Vương Xuân Hoa hét lên từ phía sau, đuổi theo rồi véo cô ta một cái: “Chạy nhanh như vậy làm gì? Hôm nay con làm không tệ, nhưng sao lại để Lưu Thanh Nguyệt biết chuyện giữa con và Chu Hà Sơn?”
Lưu Uyển Uyển kể lại những chuyện xảy ra.
Vương Xuân Hoa nghiến răng: “Con bé chết tiệt này, làm việc có thể gọn gàng chút được không!”
Lưu Uyển Uyển mếu máo, nước mắt rơi như hạt trân châu: “Con đâu có biết mọi chuyện lại thành ra thế này. Sau khi chị ấy ngã xuống nước, như thể biến thành một người khác, thậm chí còn đánh con, mặt con vẫn còn đau lắm!”
Vương Xuân Hoa đảo mắt, nhanh chóng suy tính rồi hạ giọng: “Khi nào nó ra đảo theo quân, con đi theo. Xem nó có từ chối không. Nếu nó từ chối, chắc chắn nó biết chuyện giữa con và Chu Hà Sơn. Nếu nó không từ chối, thì chứng tỏ nó chỉ đang đoán mò thôi!”
“Dạ, mẹ~.”
Hai người nhanh chóng về đến nhà. Lưu Thanh Nguyệt vừa đẩy cửa vào, liền thấy một cậu bé đang chơi trong sân. Nhìn thấy cô, cậu nhóc hừ một tiếng, rồi lườm cô một cái.
Lưu Thanh Nguyệt không khách sáo, tiến lên đá cậu ta một cái.
“Này, này!”
“Sao chị dám đá tôi!”
Thằng bé là con trai của Lưu Đại Quân và Vương Xuân Hoa.
Kể từ khi thằng bé chào đời, Lưu Đại Quân gần như nghe theo mọi lời của Vương Xuân Hoa.
Cuộc sống của Lưu Thanh Nguyệt cũng ngày càng trở nên khó khăn.
Cậu em trai này là một kẻ nghịch ngợm, làm hỏng bất cứ thứ gì trong nhà cũng đổ tội cho cô, vì vậy cô đã không ít lần bị đánh.
Đá một cái thì có sao đâu?
Không thèm liếc nhìn cậu bé, Lưu Thanh Nguyệt tiếp tục bước vào nhà. Khi Vương Xuân Hoa và Lưu Đại Quân về, cậu bé khóc um lên ngoài sân.
Lưu Đại Quân, như thường lệ, nổi giận đùng đùng bước vào nhà, định hỏi tội. Nhưng Lưu Thanh Nguyệt quay lưng lại, tỏ rõ thái độ không muốn nói chuyện.
“Con có thái độ gì vậy?” Lưu Đại Quân tức điên: “Ở ngoài thì bôi nhọ em gái, về nhà lại đánh em trai. Bây giờ cánh con cứng rồi phải không?”
Lưu Thanh Nguyệt vẫn im lặng.
Lưu Uyển Uyển nhân cơ hội này lên bán thảm: “Cha, chị ấy vừa đuổi đánh con, mặt con đến giờ vẫn còn nóng rát đây này!”
Nói xong, cô ta làm bộ làm tịch ngồi bên cạnh Lưu Đại Quân, chỉ vào Lưu Thanh Nguyệt mà kêu: “Cha, cha bảo chị ấy xin lỗi con đi!”
Vương Xuân Hoa đã sinh cho Lưu Đại Quân một đứa con trai, điều này giúp bà ta kiểm soát được ông. Lưu Uyển Uyển thì nhờ vào việc đóng vai đáng thương mà giành được cảm tình của Lưu Đại Quân. Đối xử với con gái riêng của vợ cũng không tệ.
Chỉ có địa vị của Lưu Thanh Nguyệt trong nhà là thấp kém.
Lưu Đại Quân vừa định bắt cô xin lỗi, thì cô đột ngột quay đầu lại, nheo mắt nhìn Lưu Uyển Uyển, hỏi với vẻ nghi ngờ: “Em thực sự không có quan hệ gì với Chu Hà Sơn à?”
Nhìn vào đôi mắt ấy, Lưu Uyển Uyển thoáng có chút chột dạ.
Chẳng lẽ Lưu Thanh Nguyệt thực sự biết gì đó?
Nếu không, sao cô lại dám nói những lời như vậy trước mặt hàng xóm và mấy bà dì bà cô?
Cô biết rồi sao? Nếu biết, kế hoạch tiếp theo của cô ta phải làm sao đây?
“Uyển Uyển.”
Nhìn thấy Lưu Uyển Uyển chạy nhanh như vậy, Vương Xuân Hoa hét lên từ phía sau, đuổi theo rồi véo cô ta một cái: “Chạy nhanh như vậy làm gì? Hôm nay con làm không tệ, nhưng sao lại để Lưu Thanh Nguyệt biết chuyện giữa con và Chu Hà Sơn?”
Lưu Uyển Uyển kể lại những chuyện xảy ra.
Vương Xuân Hoa nghiến răng: “Con bé chết tiệt này, làm việc có thể gọn gàng chút được không!”
Lưu Uyển Uyển mếu máo, nước mắt rơi như hạt trân châu: “Con đâu có biết mọi chuyện lại thành ra thế này. Sau khi chị ấy ngã xuống nước, như thể biến thành một người khác, thậm chí còn đánh con, mặt con vẫn còn đau lắm!”
Vương Xuân Hoa đảo mắt, nhanh chóng suy tính rồi hạ giọng: “Khi nào nó ra đảo theo quân, con đi theo. Xem nó có từ chối không. Nếu nó từ chối, chắc chắn nó biết chuyện giữa con và Chu Hà Sơn. Nếu nó không từ chối, thì chứng tỏ nó chỉ đang đoán mò thôi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Dạ, mẹ~.”
Hai người nhanh chóng về đến nhà. Lưu Thanh Nguyệt vừa đẩy cửa vào, liền thấy một cậu bé đang chơi trong sân. Nhìn thấy cô, cậu nhóc hừ một tiếng, rồi lườm cô một cái.
Lưu Thanh Nguyệt không khách sáo, tiến lên đá cậu ta một cái.
“Này, này!”
“Sao chị dám đá tôi!”
Thằng bé là con trai của Lưu Đại Quân và Vương Xuân Hoa.
Kể từ khi thằng bé chào đời, Lưu Đại Quân gần như nghe theo mọi lời của Vương Xuân Hoa.
Cuộc sống của Lưu Thanh Nguyệt cũng ngày càng trở nên khó khăn.
Cậu em trai này là một kẻ nghịch ngợm, làm hỏng bất cứ thứ gì trong nhà cũng đổ tội cho cô, vì vậy cô đã không ít lần bị đánh.
Đá một cái thì có sao đâu?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không thèm liếc nhìn cậu bé, Lưu Thanh Nguyệt tiếp tục bước vào nhà. Khi Vương Xuân Hoa và Lưu Đại Quân về, cậu bé khóc um lên ngoài sân.
Lưu Đại Quân, như thường lệ, nổi giận đùng đùng bước vào nhà, định hỏi tội. Nhưng Lưu Thanh Nguyệt quay lưng lại, tỏ rõ thái độ không muốn nói chuyện.
“Con có thái độ gì vậy?” Lưu Đại Quân tức điên: “Ở ngoài thì bôi nhọ em gái, về nhà lại đánh em trai. Bây giờ cánh con cứng rồi phải không?”
Lưu Thanh Nguyệt vẫn im lặng.
Lưu Uyển Uyển nhân cơ hội này lên bán thảm: “Cha, chị ấy vừa đuổi đánh con, mặt con đến giờ vẫn còn nóng rát đây này!”
Nói xong, cô ta làm bộ làm tịch ngồi bên cạnh Lưu Đại Quân, chỉ vào Lưu Thanh Nguyệt mà kêu: “Cha, cha bảo chị ấy xin lỗi con đi!”
Vương Xuân Hoa đã sinh cho Lưu Đại Quân một đứa con trai, điều này giúp bà ta kiểm soát được ông. Lưu Uyển Uyển thì nhờ vào việc đóng vai đáng thương mà giành được cảm tình của Lưu Đại Quân. Đối xử với con gái riêng của vợ cũng không tệ.
Chỉ có địa vị của Lưu Thanh Nguyệt trong nhà là thấp kém.
Lưu Đại Quân vừa định bắt cô xin lỗi, thì cô đột ngột quay đầu lại, nheo mắt nhìn Lưu Uyển Uyển, hỏi với vẻ nghi ngờ: “Em thực sự không có quan hệ gì với Chu Hà Sơn à?”
Nhìn vào đôi mắt ấy, Lưu Uyển Uyển thoáng có chút chột dạ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro