Trọng Sinh Vạch Trần Em Gái Trà Xanh, Ai Ngờ Được Gả Cho Lãnh Đạo Hải Quân
Không Gian Hợp...
2024-10-18 00:08:02
Nhưng cô ta vẫn cãi bướng: “Không có, rõ ràng là chị đang vu oan cho em!”
Hừm.
Lưu Thanh Nguyệt mỉm cười, không nói gì thêm, và tỏ ra như đã yên tâm.
“Được rồi, thế thì chị yên tâm rồi. Chắc lúc đó chị bị ngã xuống nước, cảm xúc có hơi kích động nên mới đánh em. Chị xin lỗi.”
Nhìn thấy dáng vẻ nhẹ nhõm của Lưu Đại Quân và Lưu Uyển Uyển, giọng của Lưu Thanh Nguyệt đột ngột thay đổi: “Nếu thực sự không có gì thì tốt, nhưng nếu em thực sự có liên quan với anh ấy, chị sẽ đánh em đến chết.”
Nói xong, cô mỉm cười. Nhưng nụ cười ấy trong mắt Lưu Uyển Uyển lại khiến cô ta rùng mình.
Cô ta nuốt nước bọt, lập tức đứng dậy khỏi chỗ của Lưu Đại Quân, rồi trốn ra phía sau lưng Vương Xuân Hoa.
Vương Xuân Hoa liếc mắt ra hiệu cho Lưu Đại Quân.
Lúc này ông mới ho khan một tiếng: “Thanh Nguyệt, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa. Làm sao em gái con có thể có quan hệ gì với vị hôn phu của con chứ!”
Nghe câu này, trên mặt Lưu Thanh Nguyệt hiện lên vẻ lạnh lùng.
Lúc này, Lưu Đại Quân thực sự không biết chuyện gì.
Nhưng sau này, khi mọi thứ dần dần hé lộ, ông cũng đã ngầm chấp nhận. Dù sao, con gái ông sẽ phải kết hôn với Chu Hà Sơn.
Bởi vì trong mắt ông, dù hôn sự được định với Lưu Thanh Nguyệt, nhưng danh tiếng của cô đã bị hủy hoại, thì vẫn cần có người gánh vác.
Người đó là Lưu Uyển Uyển cũng tốt.
Sau những gì đã xảy ra ở kiếp trước, Lưu Thanh Nguyệt giờ đây đã hiểu ra. Không phải Lưu Đại Quân không quan tâm đến cô, mà là đối với ông, bản thân ông và gia đình này, mọi thứ đều phải được định đoạt bởi lợi ích.
Lưu Thanh Nguyệt không nói gì, quay người đi vào trong phòng.
Lưu Đại Quân nặng nề thở dài một hơi, Vương Xuân Hoa ở bên cạnh thì thầm, "Nhìn xem cô ta làm chuyện gì, nếu thanh danh Uyển Uyển thật sự bị hủy, phải làm sao bây giờ!"
Hai người bắt đầu nói chuyện, Lưu Uyển Uyển ngồi một bên, hai tay bóp chặt.
Trong lòng điên cuồng phun tào.
Hiện tại thanh danh của Lưu Thanh Nguyệt bị hủy, lúc đó cô ta liền mượn quan hệ hai nhà có hôn ước mà gả cho Chu Hà Sơn, như vậy danh chính ngôn lại thuận, sau này cô ta có thể yên ổn sống qua ngày.
Trong lòng nghĩ như vậy, Lưu Uyển Uyển vô cùng đắc ý.
Lưu Thanh Nguyệt ở trong phòng ngây người một lát, Lưu Đại Quân liền kêu ăn cơm, lúc ăn cơm, Vương Xuân Hoa nhắc tới, "Còn nửa tháng nữa sẽ theo quân ở đảo Na Hải, con nên chuẩn bị một chút!"
Ừm~
Lưu Thanh Nguyệt đương nhiên biết được thời gian, dù sao những thứ này đều là kiếp trước cô đã trải qua một lần.
Cô cũng muốn tới đảo Na Hải, cho nên cũng không cự tuyệt.
Ăn xong cơm tối, cô xoay người muốn vào nhà, Vương Xuân Hoa nhìn thấy liền lên tiếng, "Không định phụ mẹ dọn dẹp một chút sao?"
"Bà không phải bảo tôi đi chuẩn bị đồ đạc sao?" Lưu Thanh Nguyệt nói xong thì đi vào phòng, đóng sầm cửa lại, Vương Xuân Hoa tức đến đập bàn, Lưu Đại Quân chỉ có thể cùng vợ kế dọn dẹp chén đũa.
Sau khi vào phòng, Lưu Thanh Nguyệt lấy ra sợi dây chuyền không gian.
Trên vòng cổ không gian này có hình dạng một bông tuyết nhỏ, cô dùng đao rạch tay mình, nhỏ một giọt máu lên.
Trên giọt máu liền tản mát ra hào quang rực rỡ, ngay sau khi nhắm mắt lại, cô liền tiến vào một không gian.
Hừm.
Lưu Thanh Nguyệt mỉm cười, không nói gì thêm, và tỏ ra như đã yên tâm.
“Được rồi, thế thì chị yên tâm rồi. Chắc lúc đó chị bị ngã xuống nước, cảm xúc có hơi kích động nên mới đánh em. Chị xin lỗi.”
Nhìn thấy dáng vẻ nhẹ nhõm của Lưu Đại Quân và Lưu Uyển Uyển, giọng của Lưu Thanh Nguyệt đột ngột thay đổi: “Nếu thực sự không có gì thì tốt, nhưng nếu em thực sự có liên quan với anh ấy, chị sẽ đánh em đến chết.”
Nói xong, cô mỉm cười. Nhưng nụ cười ấy trong mắt Lưu Uyển Uyển lại khiến cô ta rùng mình.
Cô ta nuốt nước bọt, lập tức đứng dậy khỏi chỗ của Lưu Đại Quân, rồi trốn ra phía sau lưng Vương Xuân Hoa.
Vương Xuân Hoa liếc mắt ra hiệu cho Lưu Đại Quân.
Lúc này ông mới ho khan một tiếng: “Thanh Nguyệt, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa. Làm sao em gái con có thể có quan hệ gì với vị hôn phu của con chứ!”
Nghe câu này, trên mặt Lưu Thanh Nguyệt hiện lên vẻ lạnh lùng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này, Lưu Đại Quân thực sự không biết chuyện gì.
Nhưng sau này, khi mọi thứ dần dần hé lộ, ông cũng đã ngầm chấp nhận. Dù sao, con gái ông sẽ phải kết hôn với Chu Hà Sơn.
Bởi vì trong mắt ông, dù hôn sự được định với Lưu Thanh Nguyệt, nhưng danh tiếng của cô đã bị hủy hoại, thì vẫn cần có người gánh vác.
Người đó là Lưu Uyển Uyển cũng tốt.
Sau những gì đã xảy ra ở kiếp trước, Lưu Thanh Nguyệt giờ đây đã hiểu ra. Không phải Lưu Đại Quân không quan tâm đến cô, mà là đối với ông, bản thân ông và gia đình này, mọi thứ đều phải được định đoạt bởi lợi ích.
Lưu Thanh Nguyệt không nói gì, quay người đi vào trong phòng.
Lưu Đại Quân nặng nề thở dài một hơi, Vương Xuân Hoa ở bên cạnh thì thầm, "Nhìn xem cô ta làm chuyện gì, nếu thanh danh Uyển Uyển thật sự bị hủy, phải làm sao bây giờ!"
Hai người bắt đầu nói chuyện, Lưu Uyển Uyển ngồi một bên, hai tay bóp chặt.
Trong lòng điên cuồng phun tào.
Hiện tại thanh danh của Lưu Thanh Nguyệt bị hủy, lúc đó cô ta liền mượn quan hệ hai nhà có hôn ước mà gả cho Chu Hà Sơn, như vậy danh chính ngôn lại thuận, sau này cô ta có thể yên ổn sống qua ngày.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lòng nghĩ như vậy, Lưu Uyển Uyển vô cùng đắc ý.
Lưu Thanh Nguyệt ở trong phòng ngây người một lát, Lưu Đại Quân liền kêu ăn cơm, lúc ăn cơm, Vương Xuân Hoa nhắc tới, "Còn nửa tháng nữa sẽ theo quân ở đảo Na Hải, con nên chuẩn bị một chút!"
Ừm~
Lưu Thanh Nguyệt đương nhiên biết được thời gian, dù sao những thứ này đều là kiếp trước cô đã trải qua một lần.
Cô cũng muốn tới đảo Na Hải, cho nên cũng không cự tuyệt.
Ăn xong cơm tối, cô xoay người muốn vào nhà, Vương Xuân Hoa nhìn thấy liền lên tiếng, "Không định phụ mẹ dọn dẹp một chút sao?"
"Bà không phải bảo tôi đi chuẩn bị đồ đạc sao?" Lưu Thanh Nguyệt nói xong thì đi vào phòng, đóng sầm cửa lại, Vương Xuân Hoa tức đến đập bàn, Lưu Đại Quân chỉ có thể cùng vợ kế dọn dẹp chén đũa.
Sau khi vào phòng, Lưu Thanh Nguyệt lấy ra sợi dây chuyền không gian.
Trên vòng cổ không gian này có hình dạng một bông tuyết nhỏ, cô dùng đao rạch tay mình, nhỏ một giọt máu lên.
Trên giọt máu liền tản mát ra hào quang rực rỡ, ngay sau khi nhắm mắt lại, cô liền tiến vào một không gian.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro