Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Lọt Vào Mắt Xanh Của Sĩ Quan Lạnh Lùng
Chương 25
Như Châu Tựa Ngọc
2024-11-12 13:06:31
Thậm chí không có một con con rùa núi nhỏ nào.
Nhưng ông trời không phụ lòng người có tâm, rất nhanh, Trình Dao lại phát hiện ra một tổ nữa.
Trong tổ này thực sự có một con rùa núi lớn!
Ít nhất cũng to bằng cái chậu rửa mặt.
Rùa núi này không có tính tấn công người, cũng không chạy nhanh, Trình Dao hoàn toàn có thể dễ dàng bắt được con rùa núi.
Cầm con rùa núi trong tay cô áng chừng, ít nhất cũng phải hơn mười cân!
Là rùa núi hoang dã chính hiệu, giá trị không hề nhỏ.
Sau đó, Trình Dao lại hái một ít thảo dược trên núi.
Trong lúc hái thảo dược, Trình Dao lại phát hiện ra không ít củ từ dại, cô liền dừng lại đào một ít bỏ vào sọt.
Hai giờ sau.
Trình Dao mang theo một gánh đầy đồ xuất hiện ở chợ.
Bà Trương nhìn thấy cô liền cười tít mắt vẫy tay: “A Dao hôm nay lại đến nữa à?”
Cô bé này miệng ngọt, tốt bụng, lại xinh đẹp, tuy hai người chỉ gặp nhau một lần nhưng bà Trương rất thích cô.
Trình Dao bước nhanh đến: “Bà Trương.”
Bà Trương cười hỏi: “A Dao hôm nay định bán gì?”
Trình Dao đặt sọt xuống đất, lấy nấm bụng dê ra trước, rồi lấy ra một con rùa núi lớn và một con rùa núi nhỏ: “Hôm nay cháu bán rùa núi và nấm bụng dê cùng một ít củ từ dại.”
Nhìn thấy Trình Dao lấy ra rùa núi lớn và nhỏ từ sọt, bà Trương tròn mắt kinh ngạc: “A Dao, cháu lấy rùa núi ở đâu ra vậy? Trời ạ! Còn có cả rùa núi lớn nữa, con rùa núi này to quá! Ít nhất cũng phải năm cân chứ?”
Rùa núi tuy có giá trị dinh dưỡng cao, nhưng chỉ xuất hiện vào ban đêm, hành tung bí ẩn, người bình thường không thể bắt được.
Không ngờ Trình Dao may mắn như vậy, không chỉ bắt được rùa núi nhỏ.
Còn bắt được cả rùa núi lớn!
Trình Dao cười nói: “Cháu tìm thấy trong rừng.”
Nghe Trình Dao nói những thứ này đều tìm thấy trong rừng.
Bà Trương mặt đầy ngưỡng mộ: “Vậy thì cháu may mắn thật đó.”
Nếu có thể, bà ấy cũng muốn đi tìm trong rừng.
Đáng tiếc.
Bà ấy từng theo tục bó chân, đi đường đến đây còn không tiện, nói chi đến việc đi đường rừng.
Trình Dao lấy củ từ dại từ gùi ra đưa cho bà Trương: “Nghe nói củ từ dại rất bổ dưỡng, bà mang về ăn thử đi này.”
Nhưng bà Trương làm sau có thể nhận được, đây là thứ Trình Dao vất vả tìm trong rừng, bà không thể ăn không được.
Thời buổi này, nhà ai cũng khó khăn.
Thấy bà Trương không chịu nhận, Trình Dao không ép buộc, bày hết đồ ra rồi bắt đầu buôn bán.
Có lẽ vì rùa núi quá hiếm, rất nhanh đã thu hút một đám người xem.
Một bạn nhỏ kéo tay mẹ, ngây thơ hỏi: “Mẹ ơi, đây là nhóc rùa con phải không?”
Câu hỏi ngây thơ của đứa bé khiến mọi người xung quanh cười phá lên.
Cũng có người nhận ra hỏi: “Con rùa núi lớn này bán thế nào?”
“Cháu bán theo con, 200 tệ một con.” Trình Dao trả lời.
200 tệ?
Một người phụ nữ lớn tuổi ngạc nhiên nói: “Đắt vậy?! Tôi mua thịt lợn ăn còn hơn!”
Một con rùa núi toàn vỏ, bóc được bao nhiêu thịt chứ?
Đây khác gì cướp tiền đâu?
Thời này vật tư thiếu thốn, người dân quê ăn uống không cầu kỳ mĩ vị, chỉ cần no bụng là được rồi.
Rùa núi hoang không có nhiều thịt đã đành, lại còn đắt hơn cả thịt lợn!
Tuy thứ này tuy hiếm, nhưng không đến mức bắt buộc phải ăn.
Đám người xem ban đầu tưởng có thể mua rẻ, không ngờ đắt như vậy, dần dần bỏ đi.
Nấm bụng dê lại rất dễ bán, chưa đầy một lúc đã bán hết một nửa.
Lúc này, có một giọng nói quen thuộc vang lên: “Cô bé, hôm nay lại đến nữa à!”
Nghe thấy giọng nói, Trình Dao ngẩng đầu lên.
Trước mặt là một phụ nữ trẻ, mặc váy hoa thời thượng, giày da nhỏ, cười tươi nhìn Trình Dao.
Trình Dao lập tức nhận ra, đây là người đầu tiên mua nấm bụng dê hôm qua: “Chào buổi sáng chị, hôm nay chị muốn mua gì?”
“Chào buổi sáng.” Người phụ nữ cười tươi: “Hôm qua mua nấm bụng dê về nhà tôi ai cũng thích ăn, hôm nay tôi đến mua thêm.”
Nhưng ông trời không phụ lòng người có tâm, rất nhanh, Trình Dao lại phát hiện ra một tổ nữa.
Trong tổ này thực sự có một con rùa núi lớn!
Ít nhất cũng to bằng cái chậu rửa mặt.
Rùa núi này không có tính tấn công người, cũng không chạy nhanh, Trình Dao hoàn toàn có thể dễ dàng bắt được con rùa núi.
Cầm con rùa núi trong tay cô áng chừng, ít nhất cũng phải hơn mười cân!
Là rùa núi hoang dã chính hiệu, giá trị không hề nhỏ.
Sau đó, Trình Dao lại hái một ít thảo dược trên núi.
Trong lúc hái thảo dược, Trình Dao lại phát hiện ra không ít củ từ dại, cô liền dừng lại đào một ít bỏ vào sọt.
Hai giờ sau.
Trình Dao mang theo một gánh đầy đồ xuất hiện ở chợ.
Bà Trương nhìn thấy cô liền cười tít mắt vẫy tay: “A Dao hôm nay lại đến nữa à?”
Cô bé này miệng ngọt, tốt bụng, lại xinh đẹp, tuy hai người chỉ gặp nhau một lần nhưng bà Trương rất thích cô.
Trình Dao bước nhanh đến: “Bà Trương.”
Bà Trương cười hỏi: “A Dao hôm nay định bán gì?”
Trình Dao đặt sọt xuống đất, lấy nấm bụng dê ra trước, rồi lấy ra một con rùa núi lớn và một con rùa núi nhỏ: “Hôm nay cháu bán rùa núi và nấm bụng dê cùng một ít củ từ dại.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn thấy Trình Dao lấy ra rùa núi lớn và nhỏ từ sọt, bà Trương tròn mắt kinh ngạc: “A Dao, cháu lấy rùa núi ở đâu ra vậy? Trời ạ! Còn có cả rùa núi lớn nữa, con rùa núi này to quá! Ít nhất cũng phải năm cân chứ?”
Rùa núi tuy có giá trị dinh dưỡng cao, nhưng chỉ xuất hiện vào ban đêm, hành tung bí ẩn, người bình thường không thể bắt được.
Không ngờ Trình Dao may mắn như vậy, không chỉ bắt được rùa núi nhỏ.
Còn bắt được cả rùa núi lớn!
Trình Dao cười nói: “Cháu tìm thấy trong rừng.”
Nghe Trình Dao nói những thứ này đều tìm thấy trong rừng.
Bà Trương mặt đầy ngưỡng mộ: “Vậy thì cháu may mắn thật đó.”
Nếu có thể, bà ấy cũng muốn đi tìm trong rừng.
Đáng tiếc.
Bà ấy từng theo tục bó chân, đi đường đến đây còn không tiện, nói chi đến việc đi đường rừng.
Trình Dao lấy củ từ dại từ gùi ra đưa cho bà Trương: “Nghe nói củ từ dại rất bổ dưỡng, bà mang về ăn thử đi này.”
Nhưng bà Trương làm sau có thể nhận được, đây là thứ Trình Dao vất vả tìm trong rừng, bà không thể ăn không được.
Thời buổi này, nhà ai cũng khó khăn.
Thấy bà Trương không chịu nhận, Trình Dao không ép buộc, bày hết đồ ra rồi bắt đầu buôn bán.
Có lẽ vì rùa núi quá hiếm, rất nhanh đã thu hút một đám người xem.
Một bạn nhỏ kéo tay mẹ, ngây thơ hỏi: “Mẹ ơi, đây là nhóc rùa con phải không?”
Câu hỏi ngây thơ của đứa bé khiến mọi người xung quanh cười phá lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cũng có người nhận ra hỏi: “Con rùa núi lớn này bán thế nào?”
“Cháu bán theo con, 200 tệ một con.” Trình Dao trả lời.
200 tệ?
Một người phụ nữ lớn tuổi ngạc nhiên nói: “Đắt vậy?! Tôi mua thịt lợn ăn còn hơn!”
Một con rùa núi toàn vỏ, bóc được bao nhiêu thịt chứ?
Đây khác gì cướp tiền đâu?
Thời này vật tư thiếu thốn, người dân quê ăn uống không cầu kỳ mĩ vị, chỉ cần no bụng là được rồi.
Rùa núi hoang không có nhiều thịt đã đành, lại còn đắt hơn cả thịt lợn!
Tuy thứ này tuy hiếm, nhưng không đến mức bắt buộc phải ăn.
Đám người xem ban đầu tưởng có thể mua rẻ, không ngờ đắt như vậy, dần dần bỏ đi.
Nấm bụng dê lại rất dễ bán, chưa đầy một lúc đã bán hết một nửa.
Lúc này, có một giọng nói quen thuộc vang lên: “Cô bé, hôm nay lại đến nữa à!”
Nghe thấy giọng nói, Trình Dao ngẩng đầu lên.
Trước mặt là một phụ nữ trẻ, mặc váy hoa thời thượng, giày da nhỏ, cười tươi nhìn Trình Dao.
Trình Dao lập tức nhận ra, đây là người đầu tiên mua nấm bụng dê hôm qua: “Chào buổi sáng chị, hôm nay chị muốn mua gì?”
“Chào buổi sáng.” Người phụ nữ cười tươi: “Hôm qua mua nấm bụng dê về nhà tôi ai cũng thích ăn, hôm nay tôi đến mua thêm.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro