Trọng Sinh Về Thời Cấp Ba, Tôi Dương Danh Thành Tựu
Chương 22
2024-11-10 21:30:30
Dì nói xong liền cầm điện thoại gọi đi. Có lẽ vì sợ Dịch Tiệp vẫn chưa khỏe hẳn nên chỉ nói vài câu Dịch Tiệp vẫn ổn, không có vấn đề gì nghiêm trọng rồi cúp máy.
Trương Bội Dao ở đầu dây bên kia cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. May quá con gái không sao, nếu không bà sẽ ân hận cả đời.
"Dì ơi, con không sao mà, dì không cần ở đây trông con đâu ạ." Dịch Tiệp thấy dì cứ ngồi mãi trên cái ghế nhỏ bên cạnh giường bệnh trông mình, nhìn có vẻ không thoải mái chút nào nên muốn dì đi làm chuyện khác.
"Không sao đâu, đợi con truyền hết bình dịch này rồi chúng ta về nhé. Con cứ ở nhà đến kỳ nghỉ tiếp theo đi, thầy chủ nhiệm đã miễn tiết tự học buổi sáng cho con rồi, giờ con phải về ngủ cho đủ giấc, dượng của con sẽ đưa đón con đi học mỗi ngày. Nhiệm vụ của con bây giờ chỉ là ăn ngon, ngủ kỹ thôi. Thời gian học còn dài, không cần vội đâu con ạ, mọi việc đều phải có thứ tự ưu tiên của nó.”
Dì Cả nói với giọng điệu không thể bàn cãi khiến Dịch Tiệp phải ngoan ngoãn đồng ý. Nghĩ đến việc được ăn ngon, ngủ đủ giấc trong gần hai tuần, mỗi ngày được ngủ thêm một tiếng, hơn nữa còn có hệ thống hỗ trợ, lòng cô không khỏi vui mừng chờ mong.
Hôm nay đúng là có quá nhiều chuyện may mắn, cảm giác tội lỗi vì đã khiến gia đình lo lắng khi mình té xỉu cũng tan biến phần nào.
Truyền dịch xong, bác sĩ đến khám lại, thấy Dịch Tiệp không có vấn đề gì lớn bèn cho phép cô xuất viện.
Về đến nhà đã gần 11 giờ đêm, Dịch Thần đã ngủ rồi, dượng đang ngồi xem TV ở phòng khách, trông có vẻ đang đợi hai người về. Thấy hai người về, dượng thở phào nhẹ nhõm, hỏi: "Con bé đã ổn chưa?"
"Ổn rồi, ổn rồi, thời gian tới chú ý nghỉ ngơi là được." Dì vừa cởi giày vừa trả lời, Dịch Tiệp cũng mỉm cười với dượng để dượng yên tâm.
Dì Cả vỗ nhẹ vào vai Dịch Tiệp: "Đừng ngơ ngác nữa, mau đi rửa mặt rồi ngủ đi. Ngày mai con còn phải dậy sớm đi học đấy. Mà con có đói không, có muốn ăn gì trước khi đi ngủ không?"
Dịch Tiệp liên tục xua tay, chiều nay sau khi ăn xong, Dương Văn Quân đã cho cô một miếng bánh gato to đùng, làm cô ăn đến no căng cả bụng, giờ chẳng thấy đói chút nào.
Nằm trên giường, Dịch Tiệp dùng ý thức mở bảng điều khiển hệ thống, cứ lấy các vật phẩm trong ba lô ra xem đi xem lại, mãi đến khi thỏa lòng mới nhắm mắt ngủ.
Sáng hôm sau, Dịch Tiệp tự nhiên tỉnh dậy, xem đồng hồ thì thấy mới sáu giờ rưỡi. Cô hơi tiếc vì sách vở đều để ở trường, mà cô cũng không ngồi dậy đọc sách một cách lộ liễu, nếu không chắc chắn sẽ bị dì Cả mắng, dù sao thì giờ cô cũng đang là “bệnh nhân” cơ mà.
Dịch Tiệp đành phải trò chuyện với hệ thống: "Bay Bay, bình thường hệ thống có cần nghỉ ngơi không?"
"Về nguyên tắc thì chúng tôi không cần nghỉ ngơi, nhưng khi năng lượng cạn kiệt sẽ phải vào trạng thái ngủ đông, giống như máy tính bị treo vậy, thời gian ngủ đông không xác định."
"Thế à, vậy Bay Bay này, có phải vì ràng buộc với mày mà tao mới có thể quay về thời cấp ba một lần nữa không?" Dịch Tiệp luôn tò mò về điều này. Chuyện sống lại được viết trong tiểu thuyết rất nhiều, nhưng ở đời thực thì sẽ là một chuyện rất kinh thiên động địa, nếu nguyên nhân là do có một hệ thống khủng bố như thế này tồn tại thì mọi chuyện có vẻ hợp lý hơn rất nhiều.
"Có lẽ là vậy. Vì tôi đã vội vàng cưỡng ép ràng buộc quan hệ với cô nên đã làm hỗn loạn chương trình, dẫn đến việc thời gian bị đảo ngược." Chất giọng máy móc của 778 có chút áy náy.
"Không sao đâu, không sao đâu, Bay Bay đừng tự trách mình. Tao rất vui vì có thể sống lại một lần nữa. Mặc dù bây giờ tao chưa trưởng thành nên có rất nhiều việc tao vẫn chưa làm được, nhưng so với một bản thân vô tích sự trước vụ tai nạn xe hơi kia, giờ tao có khả năng làm được nhiều việc hơn, cũng có thể tránh được nhiều sai lầm hơn, nếu nói nữa thì tao còn phải cảm ơn mày nữa đấy!”
"Không cần cảm ơn đâu, tôi cũng rất vui khi được đồng hành cùng ký chủ. Nếu không có cô, có lẽ tôi đã bị hỏng hoàn toàn rồi.”
"Vậy chúng ta cùng cố gắng nhé, tao không biết có thể đạt được mục tiêu của mày không, nhưng tao sẽ cố hết sức. Dù sao cũng là đôi bên cùng có lợi mà.”
"Ký chủ, cô tốt với tôi quá. (σ゚∀゚)σ"
Dịch Tiệp thấy trong đầu mình xuất hiện một biểu tượng cảm xúc vui vẻ, cô bật cười, xem ra Bay Bay này cũng khá dễ thương.
Hai người nói chuyện câu được câu chăng với nhau một lúc, đến bảy giờ thì dì Cả gọi Dịch Tiệp dậy. Dịch Tiệp đã biết được đơn giản về nơi Bay Bay từng ở, rồi là công nghệ ở năm 5036 phát triển đến mức nào, và cũng biết được cho dù ở năm 5036, thì loại hệ thống như Bay Bay cũng là một sự tồn tại cực kỳ đắt tiền và nổi tiếng, trong lòng càng trở nên vui vẻ.
Trương Bội Dao ở đầu dây bên kia cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. May quá con gái không sao, nếu không bà sẽ ân hận cả đời.
"Dì ơi, con không sao mà, dì không cần ở đây trông con đâu ạ." Dịch Tiệp thấy dì cứ ngồi mãi trên cái ghế nhỏ bên cạnh giường bệnh trông mình, nhìn có vẻ không thoải mái chút nào nên muốn dì đi làm chuyện khác.
"Không sao đâu, đợi con truyền hết bình dịch này rồi chúng ta về nhé. Con cứ ở nhà đến kỳ nghỉ tiếp theo đi, thầy chủ nhiệm đã miễn tiết tự học buổi sáng cho con rồi, giờ con phải về ngủ cho đủ giấc, dượng của con sẽ đưa đón con đi học mỗi ngày. Nhiệm vụ của con bây giờ chỉ là ăn ngon, ngủ kỹ thôi. Thời gian học còn dài, không cần vội đâu con ạ, mọi việc đều phải có thứ tự ưu tiên của nó.”
Dì Cả nói với giọng điệu không thể bàn cãi khiến Dịch Tiệp phải ngoan ngoãn đồng ý. Nghĩ đến việc được ăn ngon, ngủ đủ giấc trong gần hai tuần, mỗi ngày được ngủ thêm một tiếng, hơn nữa còn có hệ thống hỗ trợ, lòng cô không khỏi vui mừng chờ mong.
Hôm nay đúng là có quá nhiều chuyện may mắn, cảm giác tội lỗi vì đã khiến gia đình lo lắng khi mình té xỉu cũng tan biến phần nào.
Truyền dịch xong, bác sĩ đến khám lại, thấy Dịch Tiệp không có vấn đề gì lớn bèn cho phép cô xuất viện.
Về đến nhà đã gần 11 giờ đêm, Dịch Thần đã ngủ rồi, dượng đang ngồi xem TV ở phòng khách, trông có vẻ đang đợi hai người về. Thấy hai người về, dượng thở phào nhẹ nhõm, hỏi: "Con bé đã ổn chưa?"
"Ổn rồi, ổn rồi, thời gian tới chú ý nghỉ ngơi là được." Dì vừa cởi giày vừa trả lời, Dịch Tiệp cũng mỉm cười với dượng để dượng yên tâm.
Dì Cả vỗ nhẹ vào vai Dịch Tiệp: "Đừng ngơ ngác nữa, mau đi rửa mặt rồi ngủ đi. Ngày mai con còn phải dậy sớm đi học đấy. Mà con có đói không, có muốn ăn gì trước khi đi ngủ không?"
Dịch Tiệp liên tục xua tay, chiều nay sau khi ăn xong, Dương Văn Quân đã cho cô một miếng bánh gato to đùng, làm cô ăn đến no căng cả bụng, giờ chẳng thấy đói chút nào.
Nằm trên giường, Dịch Tiệp dùng ý thức mở bảng điều khiển hệ thống, cứ lấy các vật phẩm trong ba lô ra xem đi xem lại, mãi đến khi thỏa lòng mới nhắm mắt ngủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sáng hôm sau, Dịch Tiệp tự nhiên tỉnh dậy, xem đồng hồ thì thấy mới sáu giờ rưỡi. Cô hơi tiếc vì sách vở đều để ở trường, mà cô cũng không ngồi dậy đọc sách một cách lộ liễu, nếu không chắc chắn sẽ bị dì Cả mắng, dù sao thì giờ cô cũng đang là “bệnh nhân” cơ mà.
Dịch Tiệp đành phải trò chuyện với hệ thống: "Bay Bay, bình thường hệ thống có cần nghỉ ngơi không?"
"Về nguyên tắc thì chúng tôi không cần nghỉ ngơi, nhưng khi năng lượng cạn kiệt sẽ phải vào trạng thái ngủ đông, giống như máy tính bị treo vậy, thời gian ngủ đông không xác định."
"Thế à, vậy Bay Bay này, có phải vì ràng buộc với mày mà tao mới có thể quay về thời cấp ba một lần nữa không?" Dịch Tiệp luôn tò mò về điều này. Chuyện sống lại được viết trong tiểu thuyết rất nhiều, nhưng ở đời thực thì sẽ là một chuyện rất kinh thiên động địa, nếu nguyên nhân là do có một hệ thống khủng bố như thế này tồn tại thì mọi chuyện có vẻ hợp lý hơn rất nhiều.
"Có lẽ là vậy. Vì tôi đã vội vàng cưỡng ép ràng buộc quan hệ với cô nên đã làm hỗn loạn chương trình, dẫn đến việc thời gian bị đảo ngược." Chất giọng máy móc của 778 có chút áy náy.
"Không sao đâu, không sao đâu, Bay Bay đừng tự trách mình. Tao rất vui vì có thể sống lại một lần nữa. Mặc dù bây giờ tao chưa trưởng thành nên có rất nhiều việc tao vẫn chưa làm được, nhưng so với một bản thân vô tích sự trước vụ tai nạn xe hơi kia, giờ tao có khả năng làm được nhiều việc hơn, cũng có thể tránh được nhiều sai lầm hơn, nếu nói nữa thì tao còn phải cảm ơn mày nữa đấy!”
"Không cần cảm ơn đâu, tôi cũng rất vui khi được đồng hành cùng ký chủ. Nếu không có cô, có lẽ tôi đã bị hỏng hoàn toàn rồi.”
"Vậy chúng ta cùng cố gắng nhé, tao không biết có thể đạt được mục tiêu của mày không, nhưng tao sẽ cố hết sức. Dù sao cũng là đôi bên cùng có lợi mà.”
"Ký chủ, cô tốt với tôi quá. (σ゚∀゚)σ"
Dịch Tiệp thấy trong đầu mình xuất hiện một biểu tượng cảm xúc vui vẻ, cô bật cười, xem ra Bay Bay này cũng khá dễ thương.
Hai người nói chuyện câu được câu chăng với nhau một lúc, đến bảy giờ thì dì Cả gọi Dịch Tiệp dậy. Dịch Tiệp đã biết được đơn giản về nơi Bay Bay từng ở, rồi là công nghệ ở năm 5036 phát triển đến mức nào, và cũng biết được cho dù ở năm 5036, thì loại hệ thống như Bay Bay cũng là một sự tồn tại cực kỳ đắt tiền và nổi tiếng, trong lòng càng trở nên vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro