Trọng Sinh Về Thời Cấp Ba, Tôi Dương Danh Thành Tựu

Chương 23

2024-11-10 21:30:30

Cho dù ăn sáng ở nhà, nhưng khi đến cửa trường học thì cũng chỉ mới bảy giờ năm mươi.

Dịch Tiệp cầm theo chiếc bình giữ nhiệt mà dì đã chuẩn bị, bên trong là canh xương hầm khoai sọ. Chắc hẳn dì đã dậy sớm để hầm canh cho cô rồi, thấy dì săn sóc mình như vậy, lòng cô thấy ấm áp vô cùng.

Từ cổng trường đi vào lớp, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Dịch Tiệp. Tin cô ngất xỉu hôm qua lan truyền khắp cả trường, lại thêm việc hôm qua cô nghỉ học nên mọi người đều tò mò không biết cô bị làm sao.

Dương Văn Quân và Cát Ninh là hai người đầu tiên chạy đến cạnh cô hỏi han. Dịch Tiệp giải thích đơn giản là do cô quá mệt mỏi và ăn uống không điều độ nên mới ngất, hai cậu đừng lo lắng, lúc ấy hai người mới yên tâm.

Lúc về chỗ ngồi, Dịch Tiệp để ý thấy cách đó không xa, Ngô Sở Hàm và bạn bàn trước đang thì thầm to nhỏ, còn thỉnh thoảng liếc về phía cô, trông có vẻ không phải lời hay ý đẹp gì.

Ôi chao, thôi thì coi như đoạn tình bạn mong manh này đã kết thúc. Dù sao trước giờ mối quan hệ giữa cô và Ngô Sở Hàm cũng chẳng thân thiết gì, chỉ là bạn cùng phòng bình thường thôi.

Trong giờ đọc thầm buổi sáng, Dịch Tiệp nhận được rất nhiều lời hỏi thăm từ các bạn, ngay cả Vương Vũ Sam cũng quan tâm vài câu. Có điều Dịch Tiệp cảm thấy hẳn là Vương Vũ Sam làm vậy chỉ để muốn giúp bạn thân Trâu Khải Minh của mình mà thôi.

Cô sẽ không ảo tưởng rằng Vương Vũ Sam của bây giờ đang thích mình. Hơn nữa trước kia hai người hẹn hò với nhau là do cô chủ động theo đuổi Vương Vũ Sam.

Tương Viện thấy Vương Vũ Sam quan tâm Dịch Tiệp như vậy thì khó chịu bĩu môi, sau đó lẳng lặng lấy một tờ giấy viết thư rất đẹp từ trong ngăn kéo ra, bắt đầu viết.

Cả buổi sáng, Dịch Tiệp đều cảm thấy khá hài lòng, cô đã thử dùng Bọt Biển Tri Thức, quả nhiên dùng rất tốt, chỉ cần cầm vài giây là cô đã thuộc hết nội dung bài học.

Tuy nhiên, vì Bọt Biển Tri Thức chỉ dùng được trong hai tiếng nên cô quyết định sẽ chỉ dùng những khi quan trọng, ví dụ như ôn tập trước ngày kiểm tra.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thầy Hà chủ nhiệm đi qua đi lại trước cửa lớp nhiều lần để tuần tra, mỗi lần đều nhìn Dịch Tiệp rất chăm chú làm cô thấy hơi quá sức chịu đựng, dù sao thì sự quan tâm quá mức của thầy chủ nhiệm cũng sẽ khiến người ta cảm thấy không thoải mái.

Đến trưa thầy Hà dẫn Dịch Tiệp đến căng tin giáo viên ăn cơm, đồ ăn ở đây ngon hơn ở căng tin học sinh nhiều.

Tuy không được tự chọn món mà là phần ăn cố định, nhưng vị rất vừa miệng. Đến lúc này Dịch Tiệp mới thấy được thầy chủ nhiệm đặc biệt quan tâm hình như cũng không tệ lắm, ít nhất là được ăn ngon mỗi ngày.

Buổi chiều có tiết Thể dục, thầy Hà cho phép Dịch Tiệp ở lại lớp nghỉ ngơi. Dịch Tiệp thấy rảnh rỗi quá bèn ngồi một mình trong lớp tranh thủ làm bài tập Toán. Muốn đạt được độ chính xác 95% trở lên quả thật không dễ.

Trong lúc đang vò đầu bức tóc với bài tập nâng cao, Dịch Tiệp nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần rồi dừng lại trước bàn mình. Cô ngẩng đầu lên, thấy một chàng trai ban thể thao rạng rỡ như ánh mặt trời, đấy là ấn tượng đầu tiên của Dịch Tiệp đối với Trâu Khải Minh.

"À... ừm, Dịch Tiệp, tôi là Trâu Khải Minh, chắc là cậu biết tôi rồi nhỉ. Tôi đến đây không có ý gì khác đâu, cậu đừng hiểu lầm, chỉ là muốn xin lỗi cậu về chuyện của Lưu Giai Hân. Hơn nữa tôi nghe nói hôm qua cậu bị ngất xỉu nên nên muốn đến thăm. Tôi không trốn tiết đâu, lớp tôi cũng đang học tiết Thể dục giống lớp cậu á, tôi vừa tan ra đã chuồn thẳng đến đây rồi, không ai nhìn thấy đâu, cậu yên tâm! Cậu đừng có ghét... ghét tôi."

Trâu Khải Minh nói chuyện có vẻ hơi ngốc nghếch vụng về, thế mà không hề tương phản chút nào với ngoại hình tràn đầy năng lượng như ánh mặt trời của cậu ấy.

Dịch Tiệp dịu giọng nói: "Tôi khỏe hơn nhiều rồi. Chuyện của Lưu Giai Hân không liên quan gì đến cậu đâu, cậu không cần phải tự trách mình. Giáo viên cũng đã nói chuyện với cậu ấy rồi, chắc là sau này cậu ấy sẽ không làm phiền mình nữa đâu. Cảm ơn cậu đã quan tâm, cũng cảm ơn cậu đã thích mình. Mình không ghét cậu đâu, chỉ là mình muốn tập trung vào việc học, không muốn phân tâm bởi chuyện khác nên mới từ chối cậu thôi. Hy vọng cậu cũng sẽ dành nhiều thời gian cho việc học hơn, không lãng phí thời gian và sức lực của bản thân."

Trâu Khải Minh không ngờ Dịch Tiệp lại nói với mình nhiều như vậy. Dù sao rất nhiều hành vi của Dịch Tiệp trước đây đều khiến cậu ấy nghĩ cô là một người lạnh lùng và kiêu ngạo.

Tuy rằng Dịch Tiệp không thích mình, nhưng cậu ấy cũng không thích người khác!

Hơn nữa cậu ấy còn cổ vũ mình cố gắng học tập nữa. Trâu Khải Minh đương nhiên đồng ý, sau đó cẩn thận hỏi Dịch Tiệp: “Vậy chúng ta có thể làm bạn không? Chỉ là bạn bè bình thường thôi á.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Về Thời Cấp Ba, Tôi Dương Danh Thành Tựu

Số ký tự: 0