Trọng Sinh Về Trước Thiên Tai, Ta Tích Đầy Vật Tư Đi Chạy Nạn
Chương 26
Thu Linh Thố
2024-08-02 12:00:51
Xe ngựa chậm rãi chạy về phía ngoại thành.
Khoảng một canh giờ, bọn họ đã đến nơi.
Giang Nhạc Phong sống ở ngoại thành gần rừng núi, nơi đó có một thôn làng nhỏ.
Nhà cửa cũ nát và thấp bé, đường sá chật hẹp, mặt đường lại gồ ghề không bằng phẳng.
Xe ngựa không thể tiếp tục đi, Tần Lăng Hàm liền bảo người đánh xe dừng xe ở ven thôn, còn mình thì cùng Giang Nhạc Phong đi bộ vào thôn.
Thấy Tần Lăng Hàm đang quan sát thôn này, Giang Nhạc Phong liền giới thiệu tình hình của thôn cho Tần Lăng Hàm.
"Thôn của chúng ta vì dựa vào núi nên hầu hết mọi người đều làm nghề thợ săn."
Giang Nhạc Phong vừa nói, vừa chỉ vào lông thú đang phơi trước cửa mấy hộ gia đình, nói: "Đem con mồi săn được bán cho tửu lâu, còn lông thú thì phơi khô, đợi đến mùa đông bán cho tiệm may áo ấm, nếu không có tình huống cấp bách thì không ai muốn bán lông thú vào mùa hè."
Tần Lăng Hàm gật đầu, cũng hiểu được điều mà Giang Nhạc Phong nói.
Nhà của Giang Nhạc Phong cách ngã tư không xa, hai người nói chuyện một lúc thì đã đến nơi ở của Giang Nhạc Phong.
Nàng ngẩng đầu quan sát, rồi lập tức nhìn thấy người nữ nhân đang đứng trước cửa nhà tươi cười vẫy tay với họ, Lâm Thu Thiền.
Người nữ nhân dáng người cao ráo, có lẽ vì thường xuyên theo trượng phu lên núi săn bắn nên làn da của nàng ấy có màu nâu khỏe mạnh, dáng người trông cũng rắn chắc hơn không ít so với những người nữ nhân trong thành.
Có kinh nghiệm sống lại, Tần Lăng Hàm rất rõ ràng, Lâm Thu Thiền này chính là thê tử của Giang Nhạc Phong.
Nghĩ đến cảnh người nữ nhân trông có vẻ dữ dằn nhưng thực chất lại dịu dàng này chăm sóc nàng trên đường chạy nạn kiếp trước, ánh mắt Tần Lăng Hàm dần dịu lại, cùng Giang Nhạc Phong đi về phía ngôi nhà nhỏ.
Lâm Thu Thiền sống ở thôn nhỏ tránh xa thế sự này quanh năm, cả người toát lên vẻ chất phác của người dân trong thôn.
Hiện giờ thấy Tần Lăng Hàm đến, vội vàng nhiệt tình nghênh đón nàng vào nhà nói: "Bên ngoài nắng nóng như đổ lửa, tiểu thư đi đường xa chắc hẳn đã mệt rồi, mau vào nhà uống chén trà giải nhiệt."
"Ta nghe trượng phu ta nói hôm nay tiểu thư sẽ đến, ta đã chuẩn bị trước trà tự tay hái trên núi, giờ nhiệt độ hẳn đã thích hợp để uống, mong tiểu thư đừng chê."
"Sao lại chê được." Tần Lăng Hàm ôn hòa đáp lại, nâng chén trà bằng gốm rõ ràng đã được chuẩn bị riêng cho nàng từ trước lên uống một ngụm.
Trà thơm ngát, uống vào thanh hương ngọt ngào, thêm nữa đã được để nguội đến độ ấm vừa phải, quả thực rất giải nhiệt.
Tần Lăng Hàm uống hết một chén trà, đang định nói chuyện chính sự thì bỗng nhiên cửa gỗ gian trong bị người đẩy ra, sau đó một cậu bé chống cây gậy gỗ tự chế từ trong nhà đi ra.
Khoảng một canh giờ, bọn họ đã đến nơi.
Giang Nhạc Phong sống ở ngoại thành gần rừng núi, nơi đó có một thôn làng nhỏ.
Nhà cửa cũ nát và thấp bé, đường sá chật hẹp, mặt đường lại gồ ghề không bằng phẳng.
Xe ngựa không thể tiếp tục đi, Tần Lăng Hàm liền bảo người đánh xe dừng xe ở ven thôn, còn mình thì cùng Giang Nhạc Phong đi bộ vào thôn.
Thấy Tần Lăng Hàm đang quan sát thôn này, Giang Nhạc Phong liền giới thiệu tình hình của thôn cho Tần Lăng Hàm.
"Thôn của chúng ta vì dựa vào núi nên hầu hết mọi người đều làm nghề thợ săn."
Giang Nhạc Phong vừa nói, vừa chỉ vào lông thú đang phơi trước cửa mấy hộ gia đình, nói: "Đem con mồi săn được bán cho tửu lâu, còn lông thú thì phơi khô, đợi đến mùa đông bán cho tiệm may áo ấm, nếu không có tình huống cấp bách thì không ai muốn bán lông thú vào mùa hè."
Tần Lăng Hàm gật đầu, cũng hiểu được điều mà Giang Nhạc Phong nói.
Nhà của Giang Nhạc Phong cách ngã tư không xa, hai người nói chuyện một lúc thì đã đến nơi ở của Giang Nhạc Phong.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng ngẩng đầu quan sát, rồi lập tức nhìn thấy người nữ nhân đang đứng trước cửa nhà tươi cười vẫy tay với họ, Lâm Thu Thiền.
Người nữ nhân dáng người cao ráo, có lẽ vì thường xuyên theo trượng phu lên núi săn bắn nên làn da của nàng ấy có màu nâu khỏe mạnh, dáng người trông cũng rắn chắc hơn không ít so với những người nữ nhân trong thành.
Có kinh nghiệm sống lại, Tần Lăng Hàm rất rõ ràng, Lâm Thu Thiền này chính là thê tử của Giang Nhạc Phong.
Nghĩ đến cảnh người nữ nhân trông có vẻ dữ dằn nhưng thực chất lại dịu dàng này chăm sóc nàng trên đường chạy nạn kiếp trước, ánh mắt Tần Lăng Hàm dần dịu lại, cùng Giang Nhạc Phong đi về phía ngôi nhà nhỏ.
Lâm Thu Thiền sống ở thôn nhỏ tránh xa thế sự này quanh năm, cả người toát lên vẻ chất phác của người dân trong thôn.
Hiện giờ thấy Tần Lăng Hàm đến, vội vàng nhiệt tình nghênh đón nàng vào nhà nói: "Bên ngoài nắng nóng như đổ lửa, tiểu thư đi đường xa chắc hẳn đã mệt rồi, mau vào nhà uống chén trà giải nhiệt."
"Ta nghe trượng phu ta nói hôm nay tiểu thư sẽ đến, ta đã chuẩn bị trước trà tự tay hái trên núi, giờ nhiệt độ hẳn đã thích hợp để uống, mong tiểu thư đừng chê."
"Sao lại chê được." Tần Lăng Hàm ôn hòa đáp lại, nâng chén trà bằng gốm rõ ràng đã được chuẩn bị riêng cho nàng từ trước lên uống một ngụm.
Trà thơm ngát, uống vào thanh hương ngọt ngào, thêm nữa đã được để nguội đến độ ấm vừa phải, quả thực rất giải nhiệt.
Tần Lăng Hàm uống hết một chén trà, đang định nói chuyện chính sự thì bỗng nhiên cửa gỗ gian trong bị người đẩy ra, sau đó một cậu bé chống cây gậy gỗ tự chế từ trong nhà đi ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro