Ăn Đồ Nhật
2024-11-06 01:32:36
Linh Đan đứng tại chỗ khoảng một lúc lâu, cô không nói rõ cảm giác trong lòng mình lúc này, một chút âm ỉ cùng một chút khó chịu. Nhìn hai người bọn họ có phải rất xứng đôi? Cô cứ ngây thơ nghĩ rằng nếu ở bên cạnh làm bạn của cậu ấy cũng đủ rồi. Nhưng liệu sau này cô có chịu nổi khi nhìn cậu cùng tay trong tay với người khác hay không? Những câu hỏi ấy cứ loanh quanh mãi trong đầu cô, dày vò mối tình đầu vừa mới chớm nở.
Sau khi bạn nữ kia bước đi, Linh Đan mới chậm rãi bước lại, cô vờ như không có chuyện gì, tươi cười chào hỏi
-Cậu đợi lâu chưa?
Hải Đăng nhìn cô, lịch sự cười đáp
-Tớ cũng vừa mới tới, mình..đi thôi?
-Ừm
-Thế cậu muốn ăn gì ?
Trong miệng cảm thấy đắng khô, nhưng Linh Đan vẫn đáp:
-Ăn đồ Nhật nhé.
Cả hai bắt taxi đến quán đồ Nhật khá nổi tiếng. Nhưng vì chưa đặt trước nên cả hai đợi một lúc lâu. Lúc ngồi vào bàn cũng đã hơn 7 giờ.
Gọi một vài món trông có vẻ ngon, trong thời gian đợi món, Hải Đăng đưa số quần áo mà Tôn Nhã đã gửi cho cô. Linh Đan nhìn qua, trong lòng ấm áp.
-Tớ nghe mẹ nói cậu ở thể hàn, mùa đông thường lạnh đến chịu không nổi hửm?
Linh Đan nhấp một ngụm trà cho ấm người, nhẹ nhàng tiếp lời:
-Khi còn nhỏ có một lần về quê ngoại chơi bị té xuống sông, từ đó về sau thời tiết cứ lạnh một chút tớ liền không chịu được. Cũng chẳng biết là do tâm lí hay do cơ thể.
Hải Đăng rót thêm một ly trà khác vào cốc của Linh Đan
-Có thể do cơ thể cậu từ nhỏ đã yếu ớt, lại gặp phải vấn đề tâm lý nên mùa đông sẽ cảm thấy khắc nghiệt hơn bình thường.
-Có lẽ là vậy.
Như cảm thấy không khí quá yên lặng, Linh Đan đổi một chủ đề khác:
-À mà sao mẹ của tớ và cậu lại quen nhau vậy?
Hải Đăng nhìn ra hướng cửa sổ:
-Cách đây hơn hai tháng, mẹ tớ đi trung tâm thương mại thì gặp tình cũ, ông ta cùng vợ đang mua sắm ở đấy, gặp nhau có mỉa mai vài lời. Lúc ấy mẹ tớ tức đến mức không nói được gì. Trùng hợp lúc ấy mẹ cậu nghe thấy, lại bênh vực mẹ tớ vài câu, thế là kết thân từ đó.
Linh Đan bật cười
-Thật trùng hợp, không ngờ lại có duyên như vậy.
-Ừm, tớ cũng thấy rất trùng hợp. Sau đấy gia đình tớ có đến nhà cậu chơi vài lần, hình như lúc đó cậu đang ở trường nên không gặp.
Linh Đan chậm rãi tiếc nuối trong lòng. Có lẽ nếu cô thường xuyên về nhà hơn thì đã có thể gặp cậu sớm hơn.
-Mà Đan này?
-Hửm?
-Sao cậu lại ở kí túc xá vậy, nhà cậu cũng đâu có xa lắm
- Tớ muốn trải nghiệm cảm giác xa nhà, ở chung với bạn bè, vả lại cũng tiết kiệm được khối thời gian đi lại, những lúc đó tớ có thể làm nhiều thứ hơn
Hải Đăng gật đầu
-Tớ thì khác cậu, ba mẹ tớ thường không có nhà, tớ dọn về kí túc xá để có cảm giác ấm cúng. Nhưng tớ cũng không thường xuyên ở đấy, thường thì một tuần chỉ ở 3 đến 4 ngày.
-Những ngày còn lại cậu về nhà sao?
-Về nhà vào cuối tuần, còn những ngày khác nếu rãnh tớ sẽ đi dạo ở đâu đó, vẽ vời các thứ chẳng hạn.
- À, là như vậy sao.
Sau bữa tối, Hải Đăng đưa Linh Đan về kí túc xá. Lúc đang ở cầu thang đi lên, Thiên Hương đã đứng đợi sẵn, cười cười nhìn Linh Đan
-Tớ biết rồi nhé, thì ra là đi với Hải Đăng ha, khai mau, các cậu tiến triển tới đâu rồi?
Linh Đan bất lực giải thích
-Cái gì mà tới đâu với không tới đâu. Mẹ tớ gửi một ít đồ nên cậu ấy đưa tới, tiện thể cùng nhau ăn tối thôi.
Thiên Hương nheo mắt nhìn Linh Đan, có vẻ như cũng tạm chấp nhận lời giải thích này.
-Đi thôi, chúng ta về phòng nào.
-Ừm
Cứ thế hai tuần trôi qua, cô cũng chưa gặp lại cậu một lần nào. Hôm nay không có tiết học, Linh Đan bắt xe đến một quán café thoáng mát, tìm một góc gần cửa kính rồi ngồi xuống. Hôm nay cô muốn thiết kế vài bộ quần áo mới.
Quần áo cô mặc đa số là tự cô thiết kế. Những mẫu thiết kế này rất được mọi người yêu thích, có một số người còn hỏi mua ở đâu.
Đặt nét vẽ đầu tiên, cô muốn thiết kế thật nhiều bộ váy đẹp, sau này sẽ mở một cửa hàng thật xinh.
Một lúc lâu sau đó, có một cậu bạn tới nói với Linh Đan
-Chào cậu, tớ có thể xin chụp cậu vài tấm ảnh được không?
Linh Đan hơi bất ngờ, hỏi lại cậu ấy
-Mình có thể hỏi cậu chụp ảnh của mình làm gì không?
Cậu bạn gãi đầu, trông có vẻ ngại ngùng:
-Tớ đang tập học làm nhiếp ảnh gia, thấy cậu xinh quá…ừm…nên muốn nhờ cậu làm mẫu cho mình một vài tấm. Không mất nhiều thời gian của cậu đâu.
Linh Đan suy nghĩ rồi cũng đồng ý
-Vậy được thôi, chỉ là tớ cũng không biết tạo dáng…
Cậu bạn kia vội mừng: Không cần đâu, cậu cứ ngồi vẽ tranh đi, tớ muốn chụp kiểu như vậy thôi.
-À vậy được.
Linh Đan ngồi xuống, tiếp tục vẽ, cậu bạn bên kia loay hoay một lúc, sau đó lại đưa máy cho cô xem
-Cậu xem tớ chụp như vậy có đẹp không?
Linh Đan nhìn qua, cũng không có ý kiến gì. Sau đó hai người kết bạn qua mạng xã hội để hôm sau cậu ấy gửi file cho cô. Rồi hai người tạm biệt nhau.
Tối hôm ấy Khải Nam ngồi trước máy tính chỉnh ảnh. Nhìn cô gái mang vẻ đẹp vừa dịu dàng vừa sắc xảo, lại có chút riêng biệt không thể nhầm lẫn với ai, cô mặc một chiếc váy dài cùng một chiếc áo len, trang phục đơn giản nhưng thật đẹp mắt. Nhớ đến giọng nói dịu dàng của cô lúc sáng, cậu không khỏi cảm thấy ấn tượng.
Xem xét chỉnh sửa độ sáng, xoá đi một số ảnh bị mờ rồi gửi cho Linh Đan. Một tiếng đồng hồ sau mới có tin nhắn trả lời
Khải Nam vội bấm vào xem, thấy cô gửi một nhãn dán ngộ nghĩnh, cậu bật cười.
Sau khi bạn nữ kia bước đi, Linh Đan mới chậm rãi bước lại, cô vờ như không có chuyện gì, tươi cười chào hỏi
-Cậu đợi lâu chưa?
Hải Đăng nhìn cô, lịch sự cười đáp
-Tớ cũng vừa mới tới, mình..đi thôi?
-Ừm
-Thế cậu muốn ăn gì ?
Trong miệng cảm thấy đắng khô, nhưng Linh Đan vẫn đáp:
-Ăn đồ Nhật nhé.
Cả hai bắt taxi đến quán đồ Nhật khá nổi tiếng. Nhưng vì chưa đặt trước nên cả hai đợi một lúc lâu. Lúc ngồi vào bàn cũng đã hơn 7 giờ.
Gọi một vài món trông có vẻ ngon, trong thời gian đợi món, Hải Đăng đưa số quần áo mà Tôn Nhã đã gửi cho cô. Linh Đan nhìn qua, trong lòng ấm áp.
-Tớ nghe mẹ nói cậu ở thể hàn, mùa đông thường lạnh đến chịu không nổi hửm?
Linh Đan nhấp một ngụm trà cho ấm người, nhẹ nhàng tiếp lời:
-Khi còn nhỏ có một lần về quê ngoại chơi bị té xuống sông, từ đó về sau thời tiết cứ lạnh một chút tớ liền không chịu được. Cũng chẳng biết là do tâm lí hay do cơ thể.
Hải Đăng rót thêm một ly trà khác vào cốc của Linh Đan
-Có thể do cơ thể cậu từ nhỏ đã yếu ớt, lại gặp phải vấn đề tâm lý nên mùa đông sẽ cảm thấy khắc nghiệt hơn bình thường.
-Có lẽ là vậy.
Như cảm thấy không khí quá yên lặng, Linh Đan đổi một chủ đề khác:
-À mà sao mẹ của tớ và cậu lại quen nhau vậy?
Hải Đăng nhìn ra hướng cửa sổ:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-Cách đây hơn hai tháng, mẹ tớ đi trung tâm thương mại thì gặp tình cũ, ông ta cùng vợ đang mua sắm ở đấy, gặp nhau có mỉa mai vài lời. Lúc ấy mẹ tớ tức đến mức không nói được gì. Trùng hợp lúc ấy mẹ cậu nghe thấy, lại bênh vực mẹ tớ vài câu, thế là kết thân từ đó.
Linh Đan bật cười
-Thật trùng hợp, không ngờ lại có duyên như vậy.
-Ừm, tớ cũng thấy rất trùng hợp. Sau đấy gia đình tớ có đến nhà cậu chơi vài lần, hình như lúc đó cậu đang ở trường nên không gặp.
Linh Đan chậm rãi tiếc nuối trong lòng. Có lẽ nếu cô thường xuyên về nhà hơn thì đã có thể gặp cậu sớm hơn.
-Mà Đan này?
-Hửm?
-Sao cậu lại ở kí túc xá vậy, nhà cậu cũng đâu có xa lắm
- Tớ muốn trải nghiệm cảm giác xa nhà, ở chung với bạn bè, vả lại cũng tiết kiệm được khối thời gian đi lại, những lúc đó tớ có thể làm nhiều thứ hơn
Hải Đăng gật đầu
-Tớ thì khác cậu, ba mẹ tớ thường không có nhà, tớ dọn về kí túc xá để có cảm giác ấm cúng. Nhưng tớ cũng không thường xuyên ở đấy, thường thì một tuần chỉ ở 3 đến 4 ngày.
-Những ngày còn lại cậu về nhà sao?
-Về nhà vào cuối tuần, còn những ngày khác nếu rãnh tớ sẽ đi dạo ở đâu đó, vẽ vời các thứ chẳng hạn.
- À, là như vậy sao.
Sau bữa tối, Hải Đăng đưa Linh Đan về kí túc xá. Lúc đang ở cầu thang đi lên, Thiên Hương đã đứng đợi sẵn, cười cười nhìn Linh Đan
-Tớ biết rồi nhé, thì ra là đi với Hải Đăng ha, khai mau, các cậu tiến triển tới đâu rồi?
Linh Đan bất lực giải thích
-Cái gì mà tới đâu với không tới đâu. Mẹ tớ gửi một ít đồ nên cậu ấy đưa tới, tiện thể cùng nhau ăn tối thôi.
Thiên Hương nheo mắt nhìn Linh Đan, có vẻ như cũng tạm chấp nhận lời giải thích này.
-Đi thôi, chúng ta về phòng nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-Ừm
Cứ thế hai tuần trôi qua, cô cũng chưa gặp lại cậu một lần nào. Hôm nay không có tiết học, Linh Đan bắt xe đến một quán café thoáng mát, tìm một góc gần cửa kính rồi ngồi xuống. Hôm nay cô muốn thiết kế vài bộ quần áo mới.
Quần áo cô mặc đa số là tự cô thiết kế. Những mẫu thiết kế này rất được mọi người yêu thích, có một số người còn hỏi mua ở đâu.
Đặt nét vẽ đầu tiên, cô muốn thiết kế thật nhiều bộ váy đẹp, sau này sẽ mở một cửa hàng thật xinh.
Một lúc lâu sau đó, có một cậu bạn tới nói với Linh Đan
-Chào cậu, tớ có thể xin chụp cậu vài tấm ảnh được không?
Linh Đan hơi bất ngờ, hỏi lại cậu ấy
-Mình có thể hỏi cậu chụp ảnh của mình làm gì không?
Cậu bạn gãi đầu, trông có vẻ ngại ngùng:
-Tớ đang tập học làm nhiếp ảnh gia, thấy cậu xinh quá…ừm…nên muốn nhờ cậu làm mẫu cho mình một vài tấm. Không mất nhiều thời gian của cậu đâu.
Linh Đan suy nghĩ rồi cũng đồng ý
-Vậy được thôi, chỉ là tớ cũng không biết tạo dáng…
Cậu bạn kia vội mừng: Không cần đâu, cậu cứ ngồi vẽ tranh đi, tớ muốn chụp kiểu như vậy thôi.
-À vậy được.
Linh Đan ngồi xuống, tiếp tục vẽ, cậu bạn bên kia loay hoay một lúc, sau đó lại đưa máy cho cô xem
-Cậu xem tớ chụp như vậy có đẹp không?
Linh Đan nhìn qua, cũng không có ý kiến gì. Sau đó hai người kết bạn qua mạng xã hội để hôm sau cậu ấy gửi file cho cô. Rồi hai người tạm biệt nhau.
Tối hôm ấy Khải Nam ngồi trước máy tính chỉnh ảnh. Nhìn cô gái mang vẻ đẹp vừa dịu dàng vừa sắc xảo, lại có chút riêng biệt không thể nhầm lẫn với ai, cô mặc một chiếc váy dài cùng một chiếc áo len, trang phục đơn giản nhưng thật đẹp mắt. Nhớ đến giọng nói dịu dàng của cô lúc sáng, cậu không khỏi cảm thấy ấn tượng.
Xem xét chỉnh sửa độ sáng, xoá đi một số ảnh bị mờ rồi gửi cho Linh Đan. Một tiếng đồng hồ sau mới có tin nhắn trả lời
Khải Nam vội bấm vào xem, thấy cô gửi một nhãn dán ngộ nghĩnh, cậu bật cười.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro