Thật Hay Thách
2024-11-06 01:32:36
Thiên Hương nhấp một ngụm đầu tiên liền nhăn mặt, lườm Vũ Hàn một cái
“Này, rượu này nặng quá rồi đó”
Vũ Hàn cũng nhấp một ngụm, gãi gãi đầu: “Ơ hình như lấy nhầm rồi”
Cả bàn thở dài, lần đầu trải nghiệm mùi vị của rượu, cảm giác có chút khó tả.
Hải Đăng nãy giờ vẫn quan sát phản ứng của Linh Đan, thấy cô chu môi nhấp một ngụm rồi khẽ nhăn mặt, cậu bật cười trong vô thức. Đưa tay lấy cho cô một lát xoài “ Ăn vào sẽ đỡ hơn một chút”
Linh Đan đang cảm thấy cổ họng cay xé, vội cầm lấy cho vào miệng. Ừm dễ chịu hơn rồi.
Có chút nóng ruột, Linh Đan liên tục gắp đồ ăn cho vào miệng, Hải Đăng bên cạnh im lặng nướng đồ ăn cho cô. Được cậu chăm sóc như vậy, Linh Đan cảm thấy chút vị khó chịu của rượu mang lại cũng không là gì.
Sau khi ăn uống cũng được một lúc, Hoàng Minh liền hí hửng lôi ra một bộ bài. Cậu ấy đứng lên, hắng giọng: “ E hèm, mọi người, ăn đồ nướng uống rượu thì phải chơi cái này mới gọi là thần tiên đó”
Yên Nhi vừa ăn trái cây vừa nhìn qua : “ Chơi cái gì thế?”
Linh Đan cùng mọi người lúc này cũng đặt đũa xuống rồi nhìn qua.
Hoàng Minh mở bộ bài ra, đưa lên cao cho mọi người dễ thấy: “ Đây là bộ bài thật hay thách, trong này sẽ có 60 lá bài, mỗi lá bài sẽ có một bên là thật một bên là thách, nếu chọn thật thì phải nói thật, nếu chọn thách tất nhiên là phải thực hiện thử thách trên lá bài, mọi người dám chơi không?”
Thiên Hương hất cằm: “ Được đấy, tớ cũng thích chơi cái này”
Thấy mọi người không có ý kiến gì, Hoàng Minh bắt đầu trò chơi: “ Chúng ta đang ngồi vòng tròn, vậy chơi từ trái sang phải đi, bắt đầu từ tớ nhé?”
Cậu rút một lá bài ra, chưa được nhìn nội dung trên lá bài, Hoàng Minh suy nghĩ rồi nói: “ Tớ chọn nói thật”
Lúc này, cậu mới xem nội dung trên lá bài, cậu đọc to lên: “ Nói thật là lần đầu nắm tay người yêu ở đâu”
Mọi người thấy hứng thú nhìn cậu, Hoàng Minh gãi đầu: “ Lần đầu chúng tớ nắm tay là ở công viên gần trường học vào 3 năm trước”
Yên Nhi nhìn cậu, cô có chút im lặng.
Hoàng Minh nói xong liền ngồi xuống, Thiên Hương trêu cậu: “ Ấy chà cũng lãng mạn phết nhỉ”
Vũ Hàn cũng buồn cười: “ Vào 3 năm trước cơ đấy, lúc đấy mới bao nhiêu tuổi cơ chứ”
Hoàng Minh: “ Gì mà bao nhiêu tuổi, thời đại ngày càng phát triển rồi, yêu đương tuổi học trò mới gọi là yêu đương chứ”
Cả bọn buồn cười nhìn cậu.
Thiên Hương xua tay: “ Mau mau đi tớ muốn chơi lắm rồi, Yên Nhi, đến lượt cậu đấy”
Yên Nhi bỏ miếng táo đang cắn dở xuống, lấy một lá bài rồi hô chọn thật
“Lá bài hỏi tớ nếu có một siêu năng lực thì tớ muốn đó là gì”
Yên Nhi suy nghĩ “ Tớ nghĩ nếu tớ có siêu năng lực biến những điều tớ nghĩ đến thành sự thật thì tốt biết mấy”
Thiên Hương buồn cười: “ Này, có phải cậu tham lam quá rồi không đấy”
Hoàng Minh cũng buồn cười: “ Cái siêu năng lực này thì hơi khó, nếu cậu mong muốn điều gì mà tớ giúp được tớ sẽ giúp”
Yên Nhi nhìn cậu, chựng lại vài giây: “ Hứ, cậu mà giúp được tớ cái gì chứ”
Hoàng Minh vỗ ngực nói: Xời, ông đây có gì mà không biết làm chứ”
Yên Nhi không thèm đếm xỉa đến cậu nữa.
Thiên Hương vội hô: “ Đến lượt tớ, tớ chọn thách”
Linh Đan bật ngón tay cái với Thiên Hương: “ Ngầu đấy”
Thiên Hương hất càm: “ Tớ mà”
Rồi cô đọc lá bài: “ Thay đổi ảnh đại diện của bạn thành một tấm ảnh hài hước trong vòng 24 giờ…Hừm ảnh hài hước hả, để xem”
Thiên Hương lấy điện thoại ra, lục tìm mãi mới thấy tấm ảnh trông có chút buồn cười, đó là lúc cô bạn cắt tóc ngắn, nhìn trông không khác gì một cậu con trai. Để ảnh đại diện xong, cô đưa cho mọi người xem : “Rồi nhá”
Mọi người bật ngón cái với cô ấy.
Đến lượt Linh Đan, cô rút một lá bài, hô chọn thật.
“Giây phút nào tớ cảm thấy đã gặp định mệnh của đời mình?”
Linh Đan nhớ đến ngày đầu gặp cậu, nhẹ thốt ra một câu: Là một hôm tớ gặp được cậu ấy ở hồ Gươm”
Thiên Hương nghe thế thì nhìn Linh Đan với vẻ mặt không thể tin: “ Không phải chứ Đan, cậu có người trong lòng rồi mà bọn này chẳng ai biết hết”
Yên Nhi cũng bất mãn: “ Hừm, giấu kĩ quá nhé, nói tớ nghe nào bọn cậu gặp nhau khi nào, người ấy ở đâu, là ai, đã tốt nghiệp chưa hay vẫn còn đi học, cậu ta có cao trên 1m75 không, có đẹp không, gia đình cậu ấy như thế nào?”
Linh Đan choáng váng: “ Này cậu điều tra tội phạm đấy à? “
Thiên Hương thấy cũng không nên phơi bày trước mặt nhiều người thế này, cho nên kéo Yên Nhi lại rồi hỏi Linh Đan: “ Vậy cậu với cậu ta bây giờ đang trong mối quan hệ như thế nào?”
Linh Đan lén nhìn Hải Đăng rồi trả lời: “ Chúng tớ chắc được tính là bạn bè…tốt?”
Yên Nhi không chấp nhận được: “ Hay quá ha, làm bạn với người mà cậu nghĩ là định mệnh của mình, cậu ổn không đó”
Linh Đan buồn cười: “ Cái gì mà ổn với không ổn chứ, không phải làm bạn sẽ đi cùng nhau dài lâu hơn sao?”
Hải Đăng ngồi bên cạnh có chút trầm mặc, khi nghe Linh Đan nói có người trong lòng, cậu có khựng lại một chút, nhưng cậu cũng không rõ cảm xúc trong lòng, có chút gì đó lạnh lẽo nhưng không rõ ràng lắm. Nhưng khi nghe đến câu Linh Đan vừa nói, cậu thấy có chút quen nhưng không nhớ là nghe ở đâu.
Linh Đan sợ mọi người lại truy hỏi cho nên liền hối thúc Hải Đăng
" Này, đến lượt cậu đấy"
Thiên Hương nhìn bộ dạng trốn tránh của Linh Đan, lườm cô một cái, ánh mắt nói lên rằng tớ sẽ không tha cho cậu đâu.
Linh Đan thầm thở phào, cũng coi như qua được một nữa kiếp nạn.
“Này, rượu này nặng quá rồi đó”
Vũ Hàn cũng nhấp một ngụm, gãi gãi đầu: “Ơ hình như lấy nhầm rồi”
Cả bàn thở dài, lần đầu trải nghiệm mùi vị của rượu, cảm giác có chút khó tả.
Hải Đăng nãy giờ vẫn quan sát phản ứng của Linh Đan, thấy cô chu môi nhấp một ngụm rồi khẽ nhăn mặt, cậu bật cười trong vô thức. Đưa tay lấy cho cô một lát xoài “ Ăn vào sẽ đỡ hơn một chút”
Linh Đan đang cảm thấy cổ họng cay xé, vội cầm lấy cho vào miệng. Ừm dễ chịu hơn rồi.
Có chút nóng ruột, Linh Đan liên tục gắp đồ ăn cho vào miệng, Hải Đăng bên cạnh im lặng nướng đồ ăn cho cô. Được cậu chăm sóc như vậy, Linh Đan cảm thấy chút vị khó chịu của rượu mang lại cũng không là gì.
Sau khi ăn uống cũng được một lúc, Hoàng Minh liền hí hửng lôi ra một bộ bài. Cậu ấy đứng lên, hắng giọng: “ E hèm, mọi người, ăn đồ nướng uống rượu thì phải chơi cái này mới gọi là thần tiên đó”
Yên Nhi vừa ăn trái cây vừa nhìn qua : “ Chơi cái gì thế?”
Linh Đan cùng mọi người lúc này cũng đặt đũa xuống rồi nhìn qua.
Hoàng Minh mở bộ bài ra, đưa lên cao cho mọi người dễ thấy: “ Đây là bộ bài thật hay thách, trong này sẽ có 60 lá bài, mỗi lá bài sẽ có một bên là thật một bên là thách, nếu chọn thật thì phải nói thật, nếu chọn thách tất nhiên là phải thực hiện thử thách trên lá bài, mọi người dám chơi không?”
Thiên Hương hất cằm: “ Được đấy, tớ cũng thích chơi cái này”
Thấy mọi người không có ý kiến gì, Hoàng Minh bắt đầu trò chơi: “ Chúng ta đang ngồi vòng tròn, vậy chơi từ trái sang phải đi, bắt đầu từ tớ nhé?”
Cậu rút một lá bài ra, chưa được nhìn nội dung trên lá bài, Hoàng Minh suy nghĩ rồi nói: “ Tớ chọn nói thật”
Lúc này, cậu mới xem nội dung trên lá bài, cậu đọc to lên: “ Nói thật là lần đầu nắm tay người yêu ở đâu”
Mọi người thấy hứng thú nhìn cậu, Hoàng Minh gãi đầu: “ Lần đầu chúng tớ nắm tay là ở công viên gần trường học vào 3 năm trước”
Yên Nhi nhìn cậu, cô có chút im lặng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoàng Minh nói xong liền ngồi xuống, Thiên Hương trêu cậu: “ Ấy chà cũng lãng mạn phết nhỉ”
Vũ Hàn cũng buồn cười: “ Vào 3 năm trước cơ đấy, lúc đấy mới bao nhiêu tuổi cơ chứ”
Hoàng Minh: “ Gì mà bao nhiêu tuổi, thời đại ngày càng phát triển rồi, yêu đương tuổi học trò mới gọi là yêu đương chứ”
Cả bọn buồn cười nhìn cậu.
Thiên Hương xua tay: “ Mau mau đi tớ muốn chơi lắm rồi, Yên Nhi, đến lượt cậu đấy”
Yên Nhi bỏ miếng táo đang cắn dở xuống, lấy một lá bài rồi hô chọn thật
“Lá bài hỏi tớ nếu có một siêu năng lực thì tớ muốn đó là gì”
Yên Nhi suy nghĩ “ Tớ nghĩ nếu tớ có siêu năng lực biến những điều tớ nghĩ đến thành sự thật thì tốt biết mấy”
Thiên Hương buồn cười: “ Này, có phải cậu tham lam quá rồi không đấy”
Hoàng Minh cũng buồn cười: “ Cái siêu năng lực này thì hơi khó, nếu cậu mong muốn điều gì mà tớ giúp được tớ sẽ giúp”
Yên Nhi nhìn cậu, chựng lại vài giây: “ Hứ, cậu mà giúp được tớ cái gì chứ”
Hoàng Minh vỗ ngực nói: Xời, ông đây có gì mà không biết làm chứ”
Yên Nhi không thèm đếm xỉa đến cậu nữa.
Thiên Hương vội hô: “ Đến lượt tớ, tớ chọn thách”
Linh Đan bật ngón tay cái với Thiên Hương: “ Ngầu đấy”
Thiên Hương hất càm: “ Tớ mà”
Rồi cô đọc lá bài: “ Thay đổi ảnh đại diện của bạn thành một tấm ảnh hài hước trong vòng 24 giờ…Hừm ảnh hài hước hả, để xem”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thiên Hương lấy điện thoại ra, lục tìm mãi mới thấy tấm ảnh trông có chút buồn cười, đó là lúc cô bạn cắt tóc ngắn, nhìn trông không khác gì một cậu con trai. Để ảnh đại diện xong, cô đưa cho mọi người xem : “Rồi nhá”
Mọi người bật ngón cái với cô ấy.
Đến lượt Linh Đan, cô rút một lá bài, hô chọn thật.
“Giây phút nào tớ cảm thấy đã gặp định mệnh của đời mình?”
Linh Đan nhớ đến ngày đầu gặp cậu, nhẹ thốt ra một câu: Là một hôm tớ gặp được cậu ấy ở hồ Gươm”
Thiên Hương nghe thế thì nhìn Linh Đan với vẻ mặt không thể tin: “ Không phải chứ Đan, cậu có người trong lòng rồi mà bọn này chẳng ai biết hết”
Yên Nhi cũng bất mãn: “ Hừm, giấu kĩ quá nhé, nói tớ nghe nào bọn cậu gặp nhau khi nào, người ấy ở đâu, là ai, đã tốt nghiệp chưa hay vẫn còn đi học, cậu ta có cao trên 1m75 không, có đẹp không, gia đình cậu ấy như thế nào?”
Linh Đan choáng váng: “ Này cậu điều tra tội phạm đấy à? “
Thiên Hương thấy cũng không nên phơi bày trước mặt nhiều người thế này, cho nên kéo Yên Nhi lại rồi hỏi Linh Đan: “ Vậy cậu với cậu ta bây giờ đang trong mối quan hệ như thế nào?”
Linh Đan lén nhìn Hải Đăng rồi trả lời: “ Chúng tớ chắc được tính là bạn bè…tốt?”
Yên Nhi không chấp nhận được: “ Hay quá ha, làm bạn với người mà cậu nghĩ là định mệnh của mình, cậu ổn không đó”
Linh Đan buồn cười: “ Cái gì mà ổn với không ổn chứ, không phải làm bạn sẽ đi cùng nhau dài lâu hơn sao?”
Hải Đăng ngồi bên cạnh có chút trầm mặc, khi nghe Linh Đan nói có người trong lòng, cậu có khựng lại một chút, nhưng cậu cũng không rõ cảm xúc trong lòng, có chút gì đó lạnh lẽo nhưng không rõ ràng lắm. Nhưng khi nghe đến câu Linh Đan vừa nói, cậu thấy có chút quen nhưng không nhớ là nghe ở đâu.
Linh Đan sợ mọi người lại truy hỏi cho nên liền hối thúc Hải Đăng
" Này, đến lượt cậu đấy"
Thiên Hương nhìn bộ dạng trốn tránh của Linh Đan, lườm cô một cái, ánh mắt nói lên rằng tớ sẽ không tha cho cậu đâu.
Linh Đan thầm thở phào, cũng coi như qua được một nữa kiếp nạn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro