Trúc Mã Ốm Yếu Của Tôi Phân Hoá Thành Alpha Đỉnh Cấp

Phiên Ngoại 2....

Trì Tiểu Gia

2025-03-17 07:44:27

Người hâm mộ CP cuồng nhiệt nhất của Lạc Tinh và Chung Niên Sơ lại chính là ba mẹ Lạc Tinh.Khi hai người về nhà ăn Tết, vợ chồng họ ra sức giới thiệu Chung Niên Sơ cho bảy cô tám dì, hận không thể tuyên bố tình yêu tuyệt đẹp của hai con trai cho cả thế giới biết. Khi hai người trở lại trường học, họ thường xuyên gửi các loại đồ dùng sinh hoạt cho cặp đôi trẻ, mặc dù phần lớn trong số đó đều không dùng được.Lạc Tinh thường cảm thán, tình thân, sự nghiệp và tình yêu đều viên mãn, có lẽ chính là nói về cậu và Chung Niên Sơ.Một ngày nọ năm thứ hai đại học, Chung Niên Sơ đang tham gia một cuộc thi kéo dài một tuần ở tỉnh ngoài, dự kiến ngày mai sẽ về.Trong thời gian này, mỗi ngày Lạc Tinh từ trường về nhà đều cô đơn lẻ bóng, thậm chí buồn chán đến mức đồng ý chơi game cùng Lý Hoa.Hôm nay vào lúc chạng vạng, khi Lạc Tinh bị ba người vây để cứu Lý Hoa, cậu cuối cùng cũng nổi giận, "Lý Hoa, cậu có phải là người theo đạo Phật không?"Lý Hoa nói: "Không phải.""Không phải sao còn không nổ súng giết người?" Lạc Tinh tức chết đi được, vất vả lắm mới kéo được chút máu tàn chạy trốn đến góc.Lúc này, trên màn hình pad hiện lên một tin nhắn.Đùi vàng độc quyền của bạn học Lạc: Tiểu Tinh, anh đến cửa nhà rồi.Lạc Tinh nhanh chóng trả lời bằng một tay: Ừm Ừmm, anh chú ý an toàn.Đùi vàng độc quyền của bạn học Lạc: .....Từ từ đã.Lạc Tinh lại nhìn khung chat lần nữa.Hả? Chung Niên Sơ ở cửa nhà??Lạc Tinh ném điện thoại chạy ra mở cửa, trong game bị đánh thành cái sàng, Lý Hoa nằm bò trong bụi cỏ cũng phải kinh ngạc.Lạc Tinh lao ra mở cửa, ngoài cửa quả nhiên là Chung Niên Sơ, cậu kích động nói: "Không phải ngày mai anh mới về à?"Chung Niên Sơ vào nhà đóng cửa lại: "Nhớ em, xin về sớm.""Mới có sáu ngày đã không chịu nổi, đồng chí Chung, anh phải làm sao đây?" Lạc Tinh chọc ngực Chung Niên Sơ, vẻ mặt đắc ý, dường như quên mất ai là người nhớ anh đến mức học hành không vào, trằn trọc không yên.Chung Niên Sơ cúi đầu hôn lên môi Lạc Tinh: "Chỉ có một con heo nhỏ đáng yêu, còn có thể làm sao?"Lạc Tinh dính lấy Chung Niên Sơ như một cái đuôi, khi anh thu dọn hành lý xong, cậu phát hiện anh còn xách theo một túi nilon.Lạc Tinh cầm quả anh đào đỏ mọng trong tay, nghiêng đầu hỏi: "Cái gì đây?"Chung Niên Sơ đưa tay nhận lấy túi nhỏ, thản nhiên đáp: "Anh đào, mua ven đường."Nửa giờ sau, Lạc Tinh thoải mái rúc trong lòng Chung Niên Sơ, vừa cắn từng trái anh đào vừa híp mắt tận hưởng. Cậu cố tình ngậm một quả anh đào giữa kẽ răng, không cắn nát mà nghịch ngợm trêu chọc, chỉ chờ người nào đó không kiềm chế được mà cúi xuống cướp lấy.Chung Niên Sơ nhíu mày, ánh mắt tối lại. Nhưng đúng lúc anh vừa cúi người xuống, Lạc Tinh lại bẽn lẽn nhai nát quả anh đào, nước đỏ thẫm theo khóe môi chảy xuống, lăn dài qua cằm rồi trượt xuống cổ áo.Chung Niên Sơ bỗng cảm thấy miệng khô lưỡi khô, ăn hai quả anh đào cũng chẳng thể xua tan cảm giác này.Anh khẽ nhíu mày, thấp giọng hỏi: "Tiểu Tinh, có phải em lại quên tiêm thuốc ức chế không?"Lạc Tinh chớp mắt, ngây thơ đáp: "Có mà! Mới tiêm hai ngày trước."Chung Niên Sơ xoa nhẹ sống mũi, cảm thấy mình có lẽ đã bị ảo giác. Anh dường như có thể ngửi thấy mùi hương thanh mai nhàn nhạt, như thể lớp băng mỏng đang tan chảy, để lộ dòng dung nham rực lửa cuộn trào bên dưới.Ban đầu, vì muốn Chung Niên Sơ nghỉ ngơi sau chuyến bay dài, Lạc Tinh ngoan ngoãn không quấy rầy, nhưng đến nửa đêm, Chung Niên Sơ lại bị một luồng tin tức tố mãnh liệt đánh thức.Anh vội vàng bật dậy, mở cửa phòng Lạc Tinh, mùi hương mãnh liệt xộc thẳng vào mũi, khiến anh không khỏi kinh ngạc.Tiếng r.ên rỉ khe khẽ, đầy áp lực phát ra từ chiếc chăn đang trùm kín. Chung Niên Sơ vội bật đèn, cảnh tượng trước mắt khiến anh sững sờ. Chăn bị vứt lăn lóc dưới sàn, Lạc Tinh nóng đến mức tự cởi bung cúc áo, quần áo xộc xệch, làn da ửng hồng ẩn hiện, đôi chân không yên mà cọ xát vào nhau.Chung Niên Sơ từng bước tiến đến mép giường. Anh gần như chắc chắn, Lạc Tinh đã đến kỳ ph.át tì.nh lần thứ hai. Thông thường, kỳ ph.át tì.nh đầu tiên của Omega sẽ xuất hiện trong vòng một năm sau tuổi 18, còn kỳ ph.át tì.nh thứ hai thì tùy thuộc vào từng người, có người thậm chí nhiều năm cũng không có. Và trong những lúc như thế này, tin tức tố của Alpha sẽ đóng vai trò dẫn dắt.Vậy nên, cả hai đều chưa có chuẩn bị cho lần ph.át tì.nh này.Chung Niên Sơ và Lạc Tinh đã sống chung được hơn nửa năm, cả hai đều là những chàng trai trẻ tuổi, lại là cặp đôi có độ xứng đôi hoàn hảo trong truyền thuyết. Mối quan hệ yêu đương đã rõ ràng, không còn tình anh em để che đậy, nên họ đành phải ngủ riêng. Thỉnh thoảng, những va chạm nhỏ cũng không thể tránh khỏi, nhưng mỗi khi sắp vượt quá giới hạn, Chung Niên Sơ đều kịp thời dừng lại. Điều này khiến Lạc Tinh tưởng rằng anh trai mình là người lạnh lùng.Nhưng Chung Niên Sơ có những suy nghĩ sâu xa hơn. Với trách nhiệm của một Alpha, anh cảm thấy Lạc Tinh vẫn còn là một chàng trai vô tư, chưa thực sự trưởng thành. Anh không muốn lợi dụng tin tức tố để hấp dẫn và đánh dấu vĩnh viễn Lạc Tinh, nhất là khi cậu chưa từng nói ra mong muốn đó.Nhưng giờ phút này, chàng trai ngây thơ mà anh luôn nâng niu, che chở, lại đang vùi mình vào lòng anh, dùng thân thể nóng bỏng cọ xát, cầu mong sự an ủi, miệng không ngừng nỉ non: "May mà anh về nhà tối nay."Chung Niên Sơ cố gắng kìm nén sự thôi thúc, bế xốc Lạc Tinh đang nóng hừng hực lên, đưa cậu vào phòng tắm để rửa mặt.Dòng nước lạnh xối xuống."Tiểu Tinh, tỉnh táo lại nào."Anh hy vọng cậu có thể tự mình đưa ra quyết định khi lý trí vẫn còn vững vàng.Thế nhưng, Lạc Tinh không đáp. Chỉ có đôi mắt ươn ướt lặng lẽ nhìn anh, sâu trong đáy mắt như có dòng nước xoáy kéo anh vào. Cậu nóng đến phát điên, khát khao đến mức muốn chết đi được, vậy mà người này lại chỉ biết dùng nước lạnh tra tấn cậu."Anh ơi..."Lạc Tinh khẽ gọi, ánh mắt rơi xuống bụng dưới của Chung Niên Sơ, giọng nói trầm khàn, run rẩy."Anh cũng khó chịu đúng không...?"Khóe mắt cậu hoe đỏ, từng giọt nước từ cằm lăn xuống cổ áo, giống như nước mắt.Chung Niên Sơ nhớ lại cảnh tượng chiều nay, nhớ đến dòng nước anh đào đỏ thẫm chảy dài trên chiếc cằm xinh đẹp ấy.Lý trí của anh... hoàn toàn sụp đổ.Anh cúi xuống, lần theo những giọt nước, mạnh mẽ chiếm lấy đôi môi kia.Môi anh phủ lên môi cậu, không hề báo trước mà mạnh mẽ chiếm đoạt. Đầu lưỡi anh tách đôi môi mềm, xông thẳng vào bên trong, quấn lấy lưỡi cậu, khuấy đảo từng tấc trong khoang miệng. Hơi thở cả hai hòa quyện, nóng rực và ướt át, mang theo vị nước còn sót lại trên đầu lưỡi.Cậu rùng mình, hai tay bấu chặt vào vai anh, hơi thở đứt quãng. Nhưng Chung Niên Sơ không cho cậu cơ hội thoát khỏi nụ hôn sâu ấy. Một tay siết chặt eo cậu, kéo sát đến mức không còn kẽ hở nào, tay còn lại giữ lấy gáy cậu, ép buộc cậu đón nhận tất cả.Lưỡi anh càn quét từng ngóc ngách, vừa dịu dàng m.ơn tr.ớn vừa ngang ngược cắn m.ú.t, cuốn lấy lưỡi cậu rồi m.ú.t mạnh một cái, khiến toàn thân cậu run lên, mềm nhũn trong vòng tay anh. Hơi nóng bùng lên trong lồng ng.ực, lan tràn khắp cơ thể, cậu gần như nghẹt thở trong nụ hôn quá mức bá đạo này.Chung Niên Sơ lưu luyến m.ú.t nhẹ môi dưới trước khi rời ra một chút, nhưng chưa kịp để cậu lấy lại hơi thở, đầu lưỡi anh đã lướt dọc theo đường viền hàm dưới, trượt xuống cổ cậu. Hơi thở nóng rực phả lên làn da ẩm ướt. Môi anh m.ú.t nhẹ lên hõm cổ, rồi bất ngờ cắn khẽ, lưu lại dấu vết.Cậu giật mình, ngửa cổ lên theo bản năng, để lộ làn da trắng nõn trước mặt anh. Chung Niên Sơ không chút do dự tiếp tục hôn xuống, đầu lưỡi lướt qua làn da mềm mại, dừng lại ở xương quai xanh rồi mạnh mẽ cắn xuống. Một vết đỏ hằn lên làn da mịn màng, khiến cậu khẽ rên một tiếng, đôi mắt mơ màng phủ sương.Chung Niên Sơ nhìn cậu, đôi mắt anh tối lại, mang theo một ngọn lửa thiêu đốt.Chung Niên Sơ bế Lạc Tinh lên, không để cậu rời khỏi nụ hôn sâu nóng bỏng. Anh vừa hôn vừa di chuyển, từng bước chân vững chãi đưa cậu ra khỏi phòng tắm. Lạc Tinh vòng tay ôm chặt lấy cổ anh, hai chân quấn quanh eo anh, như thể sợ anh sẽ buông mình ra.Khi đến phòng ngủ, Chung Niên Sơ nhẹ nhàng đặt Lạc Tinh xuống giường. Ánh mắt anh nóng rực như muốn thiêu đốt cậu, bàn tay anh vu.ốt ve cơ thể cậu, như thể đang khám phá một kho báu vô giá. Anh hôn lên trán cậu, lên mắt, lên má, lên môi, mỗi nụ hôn đều mang theo sự chiếm hữu và yêu thương nồng nàn.Không khí trong phòng nồng nặc mùi tin tức tố của cả hai, quyện chặt lấy nhau, đặc quánh đến mức khó thở. Lạc Tinh nằm dưới thân Chung Niên Sơ, cơ thể tr.ần tr.ụi ửng hồng, từng đợt run rẩy theo nhịp thở dồn dập. Đôi mắt cậu long lanh, ướt át, sóng nước lăn tăn như muốn nhấn chìm lý trí của anh.Chung Niên Sơ cúi xuống, môi anh lướt qua làn da nóng rực của Lạc Tinh, chạm vào những nơi nhạy cảm nhất. Anh hôn lên xương quai xanh, lên ngực, lên bụng, mỗi nụ hôn đều để lại dấu vết đỏ ửng. Lạc Tinh hổn hển nắm chặt lấy vai anh, đầu ngón tay vô thức siết chặt, để lại những vệt hằn nhàn nhạt trên da thịt rắn chắc."Anh ơi..." Lạc Tinh không nói hết câu, chỉ có thể nghẹn ngào kêu lên, cơ thể mềm nhũn theo từng chuyển động của Chung Niên Sơ. Nhiệt độ trong phòng dường như tăng vọt, hơi thở gấp gáp của cả hai hòa vào nhau, tựa như khúc nhạc triền miên không hồi kết.Chung Niên Sơ cúi đầu, khẽ li.ếm lên tuyến thể sau gáy Lạc Tinh, nơi đã ửng đỏ vì tin tức tố tiết ra hỗn loạn. Một dòng điện xẹt qua toàn thân, Lạc Tinh run lên, đôi mắt nhòa đi vì khoái cảm."Em sợ không?" Anh thì thầm, giọng nói trầm thấp như thể muốn cậu chìm sâu hơn vào cơn mê tình ái.Lạc Tinh cắn môi, ánh mắt mơ hồ nhưng kiên định. "Không... Em muốn anh."Câu nói ấy như một sợi dây chốt lại toàn bộ lý trí còn sót lại của Chung Niên Sơ..... (khúc này tự tưởng tượng nha mấy mom...)Anh cắn chặt lên tuyến thể sau gáy Lạc Tinh, rót vào đó dòng tin tức tố Alpha mạnh mẽ của mình. Lạc Tinh r.ên rỉ một tiếng, cơ thể co rút lại, bên trong cơ thể bị anh lấp đầy, quá trình thắt nút vẫn đang diễn ra trong khoang sinh sản, tuyến thể đồng thời tiếp nhận tin tức tố bạc hà mạnh mẽ. Cậu cảm giác như mình đang bị chiếm hữu hoàn toàn, cả thể xác lẫn tâm hồn. Dòng tin tức tố của Chung Niên Sơ lan tỏa khắp cơ thể cậu, đánh dấu cậu là của riêng anh, không ai có thể xâm phạm.Lạc Tinh cảm thấy một sự thỏa mãn tột độ, nhưng đồng thời cũng cảm thấy một sự sợ hãi mơ hồ. Cậu biết rằng từ giờ trở đi, mình đã hoàn toàn thuộc về Chung Niên Sơ, không thể nào thoát khỏi. Cậu cảm thấy mình như một con chim non bị nhốt trong lồng, vừa sợ hãi vừa hạnh phúc.Sự kết nối hoàn toàn này khiến cả hai như hòa làm một, không còn bất kỳ khoảng cách nào. Chung Niên Sơ khẽ thì thầm bên tai cậu: "Tiểu Tinh, em mãi mãi là của anh."Lạc Tinh yếu ớt tựa vào ngực anh, bàn tay ôm cổ anh. "Vậy anh cũng là của em. Cả đời này."Một luồng nhiệt nóng bỏng lan tỏa khắp cơ thể Lạc Tinh, cậu run rẩy và ngất lịm trong vòng tay Chung Niên Sơ.Từ giây phút ấy, họ không chỉ là tình nhân, mà còn là một thể không thể tách rời. Từ nay về sau, họ thuộc về nhau, mãi mãi.Ngày hôm sau, khi ánh nắng ban mai rọi qua khung cửa sổ, căn phòng vẫn chìm trong sự tĩnh lặng. Đến gần giữa trưa, ổ chăn trên giường mới khẽ động đậy. Chung Niên Sơ, người đang ngồi bên mép giường, nở một nụ cười dịu dàng.Anh dang tay ra và ngay lập tức, một cục thanh mai bạc hà nhỏ từ trong chăn chui tọt vào lòng anh.Cậu có vẻ hơi đau nhức vì động tác quá mạnh, khẽ kêu oai oái. Chung Niên Sơ vội vàng ôm lấy cậu, nhẹ nhàng dỗ dành.Lạc Tinh than vãn, giọng nói khàn khàn mềm mại: "Anh ơi, em đau nhức hết cả người rồi, anh đúng là ác quỷ."Chung Niên Sơ khẽ cười, trêu chọc: "Anh là ác quỷ, vậy em là gì?"Lạc Tinh hờn dỗi, "hừ" một tiếng, rồi đáp: "Em là con cừu non bị ác quỷ bắt đi, đáng thương lắm đó."Chung Niên Sơ cảm thấy trái tim mình mềm nhũn. Anh ôm chặt Lạc Tinh vào lòng, cằm cọ nhẹ vào mái tóc mềm mại của cậu. Mùi hương trên người Lạc Tinh thật dễ chịu, khác hẳn những mùi hương hỗn hợp sau khi đánh dấu tạm thời. Anh nhớ lại đêm qua, khi hai người thực sự hòa làm một. Đây không còn là những lần đánh dấu tạm thời, mà là sự dung hợp thật sự, vĩnh viễn."Tiểu Tinh, em có nghĩ đến cả đời không?" Chung Niên Sơ hỏi, giọng nói trầm ấm."Cả đời xa xôi lắm, nghĩ làm gì?" Lạc Tinh đáp, tỏ vẻ không quan tâm.Chung Niên Sơ nắm lấy cằm Lạc Tinh, buộc cậu nhìn thẳng vào mắt mình. Anh nói một cách nghiêm túc: "Nhưng bây giờ, anh đã đánh dấu vĩnh viễn em rồi, đây là chuyện cả đời."Lạc Tinh chớp mắt, rồi nở một nụ cười rạng rỡ."Thì em chỉ cần nghĩ đến anh là đủ rồi mà vì anh chính là cả đời của em." Cậu vẫn cười tinh nghịch, nhưng ánh mắt lại ánh lên vẻ chân thành và chắc chắn chưa từng có.Chung Niên Sơ cảm thấy trái tim mình rung động. Sao lại có Omega ngọt ngào đến thế? Đây chính là Omega duy nhất của anh.Chung Niên Sơ không thể kìm nén được niềm hạnh phúc đang trào dâng. Anh nâng niu gáy Lạc Tinh, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu.Lạc Tinh rất ít khi nói những lời ngọt ngào như vậy, nhưng chỉ cần một câu nói, anh đã muốn hôn cậu cả trăm lần.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trúc Mã Ốm Yếu Của Tôi Phân Hoá Thành Alpha Đỉnh Cấp

Số ký tự: 0