Trúc Mã Ốm Yếu Của Tôi Phân Hoá Thành Alpha Đỉnh Cấp

Sống chung [END...

Trì Tiểu Gia

2025-03-17 07:44:27

Ngày đầu tiên sau khi kết thúc quân sự, Chung Niên Sơ cùng Lạc Tinh đến căn tin trường đại học L ăn cơm. Căn tin đông nghẹt người, khắp nơi là tiếng gọi món, tiếng chuyện trò vang lên không ngớt. Chung Niên Sơ bảo Lạc Tinh đi tìm chỗ trước, còn mình thì xắn tay áo đi lấy cơm.Bưng hai phần cơm nóng hổi quay lại, chỉ mất đúng ba giây, anh đã tìm thấy "cục mosaic" đặc biệt giữa biển người—Lạc Tinh ngồi đó, nổi bật một cách kỳ lạ giữa đám đông, như thể có một ánh đèn sân khấu tự nhiên chiếu lên cậu vậy.Sau khi ăn no nê, Lạc Tinh lấy khăn giấy lau miệng, bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, gõ nhẹ lên bàn như thể sắp thông báo một tin quan trọng."Đồng chí Chung Niên Sơ, em có chuyện này cần báo cáo!"Chung Niên Sơ đặt đũa xuống, bình thản hỏi: "Chuyện gì?""Ba mẹ em biết chuyện chúng ta yêu nhau rồi, nên quyết định kết thúc giai đoạn thực tập của anh, cho anh chuyển chính thức ngay lập tức!"Nói xong, Lạc Tinh chống cằm, nhìn chằm chằm vào gương mặt không biểu lộ cảm xúc của Chung Niên Sơ, cố gắng tìm kiếm một chút gì đó gọi là "cạn lời".Quả nhiên, Chung Niên Sơ đúng là rất cạn lời thật. Anh thậm chí còn quên mất mình có một "giai đoạn làm bạn trai thực tập".Chuyện ba mẹ Lạc Tinh không giỏi giữ bí mật vốn cũng chẳng phải chuyện gì mới, họ đã nói với anh từ trước rồi.Thấy biểu cảm lạnh nhạt của Chung Niên Sơ, Lạc Tinh không hài lòng, phồng má trách móc: "Anh sao thế? Lúc này không phải nên vui mừng nhảy cẫng lên, còn viết một bài báo cáo 3000 chữ gửi cho sếp Lạc để thể hiện thành ý sao?"Chung Niên Sơ khẽ cong khóe môi, chậm rãi nói: "Viết tay không thành ý. Phải tự mình trải nghiệm mới tốt. Có cơ hội anh sẽ cho em xem."Lạc Tinh chớp mắt, đột nhiên có dự cảm chẳng lành. Đôi mắt của Chung Niên Sơ lúc này... có hơi nguy hiểm thì phải?Tối hôm đó, nhóm trưởng Lý Hoa của nhóm chat "Kẻ phản bội thoát ế tự giác rời nhóm" cùng hai người còn lại nhận được hai thông báo liên tiếp:Đùi vàng độc quyền của bạn học Lạc đã rời khỏi nhóm.Bạn học Lạc đã rời khỏi nhóm.Tiêu Âm: ?Tôn Tinh Di: ??Lý Hoa: Hai bạn nhỏ này, cũng có quá nhiều dấu chấm hỏi rồi đó!Khoá quân sự của Lạc Tinh kết thúc cũng là lúc mùa thu lặng lẽ kéo đến.Đêm khuya, Lạc Tinh vùi mình trong chăn, lăn qua lộn lại mãi không ngủ được. Cậu liếc nhìn điện thoại, do dự một lúc rồi gửi tin nhắn cho Chung Niên Sơ với chút hy vọng mong manh. Không ngờ chỉ vài giây sau, tin nhắn đã được trả lời.Đùi vàng độc quyền của bạn học Lạc: Ngày mai em có tiết lúc 8 giờ, còn chưa ngủ?Bạn học Lạc: Ngủ không được, Ngô Lập Sam lại đang gọi điện thoại với người yêu.Sau tin nhắn là một loạt biểu tượng "sụp đổ".Phòng cậu có bốn người, hai người là cú đêm chính hiệu—một người thích chơi game, một người thích tán gẫu điện thoại với người yêu đến tận khuya. Lần nào góp ý nhẹ nhàng, họ cũng đồng thanh: "Lần sau nhất định sẽ sửa!" nhưng rồi lần sau vẫn tiếp tục phá vỡ mọi giới hạn kiên nhẫn.Nửa phút sau, điện thoại rung lên. Chung Niên Sơ gọi đến.Lạc Tinh giật mình, lập tức đeo tai nghe, ấn nhận cuộc gọi nhưng không dám lên tiếng, chỉ có thể nhắn tin.Bạn học Lạc: Sao anh lại gọi điện cho em? Không sợ đánh thức bạn cùng phòng à?Chung Niên Sơ nhẹ giọng: "Họ không có ở đây, hai người đi thư viện học đêm, một người về nhà người thân rồi."Bạn học Lạc: Anh nói chuyện được, em không nói được, em nghẹn lắm rồi. [Ủy khuất]"Em không cần nói, anh dỗ em ngủ.""Ừm..." Lạc Tinh khe khẽ lên tiếng, giọng mũi mềm mại như một chú mèo nhỏ đang được vu.ốt ve.Hôm sau, khi ngồi trong quán trà sữa, Lạc Tinh lại tiếp tục phàn nàn về hai người bạn cùng phòng kỳ lạ của mình. Cậu thở dài, hút hai ngụm trà sữa rồi nhai trân châu răng rắc."Thời buổi này, không sợ người vô lý, chỉ sợ người vô liêm sỉ."Chung Niên Sơ ngồi đối diện, ánh mắt dừng trên quầng thâm dưới mắt Lạc Tinh, lòng không khỏi dâng lên một trận xót xa."Tiểu Tinh, em có nghĩ đến chuyện dọn ra ngoài ở không?"Lạc Tinh giật mình, ngẩn người vài giây, sau đó lắp bắp: "Cùng... sống chung á?""Ừ."Lạc Tinh "ồ" một tiếng, bỗng nhiên cúi đầu, ngón tay vô thức khuấy nhẹ ly trà sữa.Rõ ràng từ nhỏ đến lớn, cậu và Chung Niên Sơ đã trải qua vô số khoảnh khắc chỉ có hai người, nhưng không hiểu sao, đến khi nghe thấy câu này, tim cậu lại đập nhanh hơn một nhịp, còn mặt thì nóng rực lên.Chớm đông, Chung Niên Sơ và Lạc Tinh chính thức dọn vào căn hộ nhỏ gần trường, bắt đầu cuộc sống sống chung đầu tiên trong đời.Sáng thứ bảy, khi kim đồng hồ đã chỉ quá chín giờ, Lạc Tinh ném gói đồ cuối cùng vào nhà mới, vươn vai thở phào nhẹ nhõm. Nhưng còn chưa kịp tận hưởng thành quả, cậu đã bị Chung Niên Sơ ấn vào tường ngay huyền quan, chặn lại bằng một nụ hôn sâu.Thế là, một buổi sáng rực rỡ cứ thế trôi qua trong... dư vị ngọt ngào.Cơm trưa chưa nấu, đồ đạc chưa dọn, mà tâm trạng thì lơ lửng tận chín tầng mây.Sau khi kết thúc nụ hôn dài đầy chiếm hữu, Chung Niên Sơ mặt dày tuyên bố: "Đặt tên cho nụ hôn này là nụ hôn tân gia."Lạc Tinh đỡ trán. Anh đúng là một con người vừa bá đạo vừa vô sỉ.Cuối cùng, hai người đành gọi đồ ăn bên ngoài, vừa ăn vừa bàn bạc kế hoạch dọn dẹp. Căn hộ này sẽ là tổ ấm của họ suốt bốn năm tới, nghĩ đến thôi đã thấy háo hức.Sau khi treo quần áo xong, Lạc Tinh cầm chổi đi đến chỗ Chung Niên Sơ đang lau cửa sổ, nhẹ nhàng dùng trán cọ cọ vào lưng anh hai cái."Anh ơi, em có cảm giác anh lại cao lên thì phải?""Chưa đo."Lạc Tinh nghiêng đầu ước lượng. Với độ cao này, chắc phải chạm ngưỡng 1m90 rồi.Cậu vốn đã tự hào vì mình có thể cao lên 1m79 trong một năm, vậy mà Chung Niên Sơ vẫn cao hơn một bậc."Anh cứ cao thế này, sau này em hôn anh kiểu gì đây?"Chung Niên Sơ xoay người lại, cúi xuống hôn nhẹ lên mắt cậu: "Sau này anh sẽ hôn em. Hoặc là thế này..."Dứt lời, anh bất ngờ đặt tay lên eo cậu, nhấc bổng lên và đặt xuống bệ cửa sổ vừa lau sạch.Lạc Tinh giật mình, hai tay bám chặt vào vai anh mới đứng vững."Làm gì thế?"Chung Niên Sơ nhéo mũi cậu, cười khẽ: "Heo con, không phải em muốn hôn anh à?"Lạc Tinh mím môi, lầm bầm một câu rồi mạnh dạn cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi anh.Vừa định ngẩng lên thì bị bàn tay Chung Niên Sơ giữ gáy, kéo vào một nụ hôn sâu hơn, cuốn theo hơi thở ấm nóng và sự trêu chọc đầy tinh tế.IQ của Chung Niên Sơ không chỉ cao trong học tập mà ngay cả trong chuyện hôn cũng vậy. Anh vừa dịu dàng vừa bá đạo, từng nhịp điệu đều khiến Lạc Tinh choáng váng.Cậu bị hôn đến mức đầu óc mơ hồ, phải vung chổi lên phản kháng: "Cứu mạng! Anh mà còn tiếp tục như thế này, ngày mai nhà mình sẽ thành ổ lợn mất thôi!"Chung Niên Sơ bật cười, buông lỏng vòng tay một chút: "Vậy không hôn nữa, ôm một lát là được."Anh không thể giải thích được tại sao hôm nay Lạc Tinh lại thơm ngọt đến vậy, khiến anh yêu thích không nỡ buông tay.Hai người đều mặc tạp dề mang từ nhà đến, vẫn là hai chiếc tạp dề đôi mà mấy năm trước Tống Anh Hồng mua trong một đợt giảm giá.Ngực áo của Lạc Tinh có một ngôi sao nhỏ, còn ngực áo của Chung Niên Sơ là hình vũ trụ bao la—ẩn ý rằng khi họ ôm nhau, ngôi sao sẽ nằm trọn trong vũ trụ.Trước đây, Lạc Tinh từng vô tình chê bai: "Cặp đôi nào lại vừa ôm nhau vừa dọn dẹp nhà cửa cơ chứ, ngốc thấy sợ!"Giờ thì cậu đã tìm ra câu trả lời.Lạc Tinh ghé sát tai Chung Niên Sơ, nói nhỏ: "Anh ơi, hóa ra cặp đôi ngu ngốc ấy chính là chúng ta!"Chung Niên Sơ không hiểu sao lại bị gắn mác ngu ngốc, nhưng chuyện não Lạc Tinh bay nhảy vốn không phải điều gì mới lạ. Dù vậy, sự đáng yêu của cậu vẫn chẳng hề giảm sút.Anh xoa đầu Lạc Tinh, cưng chiều nói: "Ừ, em nói gì cũng đúng hết."Cả buổi chiều, hai người bận rộn dọn dẹp, đến khi mọi thứ đã tươm tất, họ cùng nhau trải ga giường trong phòng ngủ.Mặt trời ngả bóng, ánh chiều tà xuyên qua khung cửa sổ, phủ lên chiếc giường mềm mại một lớp ánh sáng vàng ấm áp.Lạc Tinh đột nhiên thấy ngứa ngáy, bật người lao đến, kéo Chung Niên Sơ cùng ngã xuống giường.Hai người nằm đối diện nhau, bật cười khúc khích, rồi lại trao nhau những nụ hôn vụn vặt, như thể đang đắm chìm trong một giấc mơ dịu dàng.Thế gian này có vô số điều tuyệt diệu—gió xuân phảng phất, ve mùa hạ râm ran, nắng thu hanh hao, tuyết mùa đông lặng lẽ—nhưng vào khoảnh khắc này, mọi thứ đều chẳng thể sánh bằng người đang nằm cạnh mình.Thế giới rộng lớn, quãng đời còn lại dài lâu.Có thể cùng người mình yêu từ thuở thiếu thời, nắm tay nhau đến tận năm 18 tuổi, có lẽ chính là món quà đẹp đẽ nhất mà số phận đã ban tặng.Và chẳng ai có thể phủ nhận điều đó.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trúc Mã Ốm Yếu Của Tôi Phân Hoá Thành Alpha Đỉnh Cấp

Số ký tự: 0