Trùng Sinh: Cùng Nhau Sống Lại
Bảo vệ
2024-08-31 08:43:23
Hoàng Thượng cảm thấy câu nói của
Khương thừa tướng cũng có lý, liền gật gù tán thành: “Vẫn là thừa tướng
nói phải, suýt chút ta quên mất chuyện phu thê nhà Kiệt Vương rồi"
"Vậy thì cứ nghe theo Khương thừa tướng, giao việc này cho Định Vương giải quyết. Bảo hắn không được chậm trễ"
"Hoàng Thượng anh minh"
[...]
“Két”
Cánh cửa trong thư phong từ từ được đẩy ra, Hồ Hạ cẩn thận bước vào, sau đó xoay người khóa chặt cửa sau lưng mình lại.
“Điện hạ cho gọi vi thần?”
Kiệt vương lúc này mới dời mắt ra khỏi quyển sách trong tay mà ngẩn đầu nhìn lên, trầm giọng lên tiếng: “Đến rồi thì ngồi xuống đi”
Hồ Hạ nghe vậy liền ngạc nhiên hỏi lại: “Chúng ta còn chờ ai khác nữa sao?”
Người trước mắt mím môi một lúc, sau đó mở miệng: “Đến rồi”
Ngay sau lời nói của Trạch Hạo Hiên, cửa sổ bên hông thư phòng bỗng phát ra một tiếng động, một bóng đen theo đường đó nhảy vào trong thư phòng. Ánh sáng từ đèn dầu rọi rõ gương mặt đối phương, là Bạch thiếu hiệp?
Người kia tự nhiên ngồi xuống ghế, một chân gác lên gối chân còn lại, nhướng mày nhìn người đang ngồi vị trí gia chủ: “Điện hạ, người khác muốn mời ta không dễ đâu. Người mà bắt ép ta kiểu này chắc chỉ có mỗi người thôi”
Trạch Hạo Hiên cười khẽ: “Ngươi nói vậy, cứ như bổn vương dùng cách bỉ ổi để buộc ngươi đến đây nhỉ?”
Bạch thiếu hiệp lấy trong áo ra một mảnh giấy ném về phía Hồ Hạ đang ngồi: “Ngươi đọc thử xem, có phải điện hạ nhà ngươi rất bỉ ổi không?”
Hồ Hạ nhíu mày, người này cũng gan thật dám ăn nói kiểu đó trước mặt điện hạ.
“Tiểu sư muội của ngươi đang ở chỗ ta, nếu ngươi không đến ta không biết sẽ làm gì cô ấy đâu”
“Bạch thiếu hiệp viết lại: Đó là nương tử của ngươi, ngươi muốn làm gì thì liên quan gì đến ta”
“Ngươi đúng là một sư huynh vô tình, vô trách nhiệm”
Hồ Hạ: “…”
Điện hạ còn một mặt ấu trí như thế này sao? À mà khoan đã, sư muội của Bạch thiếu hiệp là nương tử của điện hạ.
"Vậy… vậy người kia chẳng phải là vương phi hay sao?"
Vừa lúc Hồ Hạ dứt câu, Bạch thiếu hiệp liền hừ lạnh rồi lên tiếng: “Ngươi thấy không, hắn đúng là biết cách gọi người khác mà”
“Nói đi, gọi ta đến đây có việc gì?”
Trạch Hạo Hiên híp mắt: “Thăm dò giúp bổn vương ở bên chỗ bọn Định vương và Khương thừa tướng. Xem họ giải quyết chỗ phản quân như thế nào?”
“Ta nói này Trạch Hạo Hiên, việc này ta nghe phong phanh là Hoàng Thượng đã giao cho Định vương, cũng đâu liên quan gì đến ngươi đâu”
Y vừa nói xong đã chạm phải ánh mắt lạnh như băng của Kiệt vương, Bạch thiếu hiệp nuốt nước bọt, cười nhạt: “Được rồi, thăm dò thì thăm dò. Xem như ta đây mắc nợ ngươi”
“Nhân lúc Hoàng Thượng đang coi trọng ta, phe của Cảnh vương và Thái tử sẽ làm không ít chuyện không sạch sẽ nhắm đến Kiệt vương phủ để nhằm hạ bệ ta, tuy phe của Định vương bận giải quyết quân phản loạn nhưng vẫn để mắt quan sát nơi này nhân lúc nguy cấp sẽ châm thêm dầu vào lửa. Nên ta muốn ngươi phái một vài người đến đây bảo vệ vương phi”
“Ha, ngươi nghĩ sư muội của ta là ai cơ chứ? Tuy là nữ nhi nhưng võ công tốt hơn nam nhi nhiều. Thử nghĩ nếu có thích khách đến, người bị thương đầu tiên chưa chắc đã là muội ấy đâu. Ngươi nghĩ nhiều rồi”
Trạch Hạo Hiên nghe câu nói kia liền đen mặt. Đúng là tốt thì tốt thật nhưng khi đối đầu với nhiều người cũng không tránh khỏi việc bị thương. Bạch thiếu hiệp dường như hiểu được ý trong lòng của Kiệt vương liền lên tiếng nói tiếp.
“Nếu ngươi sợ muội ấy bị thương, sao không tự mình bảo vệ, gọi ta làm gì? Dù sao cũng là nương tử nhà ngươi, có phải nương tử của ta đâu”
Trạch Hạo Hiên: “Ta nói ngươi bố trí thì bố trí đi. Chọn người nào đáng tin một chút”
Hừ, Kiệt vương cái gì chứ? Oai phong lẫm liệt cái gì chứ? Theo ta thấy hắn tranh thử nhờ cậy thì đúng hơn. Sao không dùng người của hắn ta chứ?
“Điện hạ, đám người kia sắp ra tay sao?”
“Ta cũng không chắc nhưng thời gian tới phải cẩn thận hơn một chút. Sáng nay lúc thượng triều, Hoàng Thượng đã có chủ ý phái ta đến Hương Sơn dẹp loạn, nhưng sau cũng đổi lại là Định vương. Việc này khiến không ít người bàn tán, đám người kia chắc chắn đứng ngồi không yên mà muốn ra tay”
Ngừng một chút, Trạch Hạo Hiên lại nói tiếp: “Bọn chúng không ra tay được với ta, vậy chắc chắn sẽ ra tay với những người bên cạnh ta. Mà người bên cạnh ta vốn dĩ chỉ có một mình Lăng Ngữ Yên, bọn họ chắc chắn sẽ ra tay với nàng”
“Điện hạ nói chí phải, là thuộc hạ ngu ngốc không nghĩ đến chuyện này”
Bạch thiếu hiệp nghe vậy liền cười khẽ: “Ta nói chủ tớ nhà ngươi làm sao ấy. Các ngươi có phải đánh giá sư muội ta quá thấp hay không?”
“Không phải là ta đánh giá thấp nàng, nhưng vì sự an nguy của nàng, vẫn nên chuẩn bị trước thì hơn”
“Hừ, vẫn là ta không nói lý lại ngươi. Được rồi, muốn gọi thì gọi, ta nói trước nhé. Đám người ta ăn rất nhiều, ngươi cứ lo chuẩn bị đồ ăn cho họ đi”
"Vậy thì cứ nghe theo Khương thừa tướng, giao việc này cho Định Vương giải quyết. Bảo hắn không được chậm trễ"
"Hoàng Thượng anh minh"
[...]
“Két”
Cánh cửa trong thư phong từ từ được đẩy ra, Hồ Hạ cẩn thận bước vào, sau đó xoay người khóa chặt cửa sau lưng mình lại.
“Điện hạ cho gọi vi thần?”
Kiệt vương lúc này mới dời mắt ra khỏi quyển sách trong tay mà ngẩn đầu nhìn lên, trầm giọng lên tiếng: “Đến rồi thì ngồi xuống đi”
Hồ Hạ nghe vậy liền ngạc nhiên hỏi lại: “Chúng ta còn chờ ai khác nữa sao?”
Người trước mắt mím môi một lúc, sau đó mở miệng: “Đến rồi”
Ngay sau lời nói của Trạch Hạo Hiên, cửa sổ bên hông thư phòng bỗng phát ra một tiếng động, một bóng đen theo đường đó nhảy vào trong thư phòng. Ánh sáng từ đèn dầu rọi rõ gương mặt đối phương, là Bạch thiếu hiệp?
Người kia tự nhiên ngồi xuống ghế, một chân gác lên gối chân còn lại, nhướng mày nhìn người đang ngồi vị trí gia chủ: “Điện hạ, người khác muốn mời ta không dễ đâu. Người mà bắt ép ta kiểu này chắc chỉ có mỗi người thôi”
Trạch Hạo Hiên cười khẽ: “Ngươi nói vậy, cứ như bổn vương dùng cách bỉ ổi để buộc ngươi đến đây nhỉ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch thiếu hiệp lấy trong áo ra một mảnh giấy ném về phía Hồ Hạ đang ngồi: “Ngươi đọc thử xem, có phải điện hạ nhà ngươi rất bỉ ổi không?”
Hồ Hạ nhíu mày, người này cũng gan thật dám ăn nói kiểu đó trước mặt điện hạ.
“Tiểu sư muội của ngươi đang ở chỗ ta, nếu ngươi không đến ta không biết sẽ làm gì cô ấy đâu”
“Bạch thiếu hiệp viết lại: Đó là nương tử của ngươi, ngươi muốn làm gì thì liên quan gì đến ta”
“Ngươi đúng là một sư huynh vô tình, vô trách nhiệm”
Hồ Hạ: “…”
Điện hạ còn một mặt ấu trí như thế này sao? À mà khoan đã, sư muội của Bạch thiếu hiệp là nương tử của điện hạ.
"Vậy… vậy người kia chẳng phải là vương phi hay sao?"
Vừa lúc Hồ Hạ dứt câu, Bạch thiếu hiệp liền hừ lạnh rồi lên tiếng: “Ngươi thấy không, hắn đúng là biết cách gọi người khác mà”
“Nói đi, gọi ta đến đây có việc gì?”
Trạch Hạo Hiên híp mắt: “Thăm dò giúp bổn vương ở bên chỗ bọn Định vương và Khương thừa tướng. Xem họ giải quyết chỗ phản quân như thế nào?”
“Ta nói này Trạch Hạo Hiên, việc này ta nghe phong phanh là Hoàng Thượng đã giao cho Định vương, cũng đâu liên quan gì đến ngươi đâu”
Y vừa nói xong đã chạm phải ánh mắt lạnh như băng của Kiệt vương, Bạch thiếu hiệp nuốt nước bọt, cười nhạt: “Được rồi, thăm dò thì thăm dò. Xem như ta đây mắc nợ ngươi”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nhân lúc Hoàng Thượng đang coi trọng ta, phe của Cảnh vương và Thái tử sẽ làm không ít chuyện không sạch sẽ nhắm đến Kiệt vương phủ để nhằm hạ bệ ta, tuy phe của Định vương bận giải quyết quân phản loạn nhưng vẫn để mắt quan sát nơi này nhân lúc nguy cấp sẽ châm thêm dầu vào lửa. Nên ta muốn ngươi phái một vài người đến đây bảo vệ vương phi”
“Ha, ngươi nghĩ sư muội của ta là ai cơ chứ? Tuy là nữ nhi nhưng võ công tốt hơn nam nhi nhiều. Thử nghĩ nếu có thích khách đến, người bị thương đầu tiên chưa chắc đã là muội ấy đâu. Ngươi nghĩ nhiều rồi”
Trạch Hạo Hiên nghe câu nói kia liền đen mặt. Đúng là tốt thì tốt thật nhưng khi đối đầu với nhiều người cũng không tránh khỏi việc bị thương. Bạch thiếu hiệp dường như hiểu được ý trong lòng của Kiệt vương liền lên tiếng nói tiếp.
“Nếu ngươi sợ muội ấy bị thương, sao không tự mình bảo vệ, gọi ta làm gì? Dù sao cũng là nương tử nhà ngươi, có phải nương tử của ta đâu”
Trạch Hạo Hiên: “Ta nói ngươi bố trí thì bố trí đi. Chọn người nào đáng tin một chút”
Hừ, Kiệt vương cái gì chứ? Oai phong lẫm liệt cái gì chứ? Theo ta thấy hắn tranh thử nhờ cậy thì đúng hơn. Sao không dùng người của hắn ta chứ?
“Điện hạ, đám người kia sắp ra tay sao?”
“Ta cũng không chắc nhưng thời gian tới phải cẩn thận hơn một chút. Sáng nay lúc thượng triều, Hoàng Thượng đã có chủ ý phái ta đến Hương Sơn dẹp loạn, nhưng sau cũng đổi lại là Định vương. Việc này khiến không ít người bàn tán, đám người kia chắc chắn đứng ngồi không yên mà muốn ra tay”
Ngừng một chút, Trạch Hạo Hiên lại nói tiếp: “Bọn chúng không ra tay được với ta, vậy chắc chắn sẽ ra tay với những người bên cạnh ta. Mà người bên cạnh ta vốn dĩ chỉ có một mình Lăng Ngữ Yên, bọn họ chắc chắn sẽ ra tay với nàng”
“Điện hạ nói chí phải, là thuộc hạ ngu ngốc không nghĩ đến chuyện này”
Bạch thiếu hiệp nghe vậy liền cười khẽ: “Ta nói chủ tớ nhà ngươi làm sao ấy. Các ngươi có phải đánh giá sư muội ta quá thấp hay không?”
“Không phải là ta đánh giá thấp nàng, nhưng vì sự an nguy của nàng, vẫn nên chuẩn bị trước thì hơn”
“Hừ, vẫn là ta không nói lý lại ngươi. Được rồi, muốn gọi thì gọi, ta nói trước nhé. Đám người ta ăn rất nhiều, ngươi cứ lo chuẩn bị đồ ăn cho họ đi”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro