Trùng Sinh: Cùng Nhau Sống Lại
Kiệt vương tạo...
2024-08-31 08:43:23
Năm Thiên Thông thứ 2, Kiệt Vương bị bắt giam vì tội tạo phản khiến người bên gối cũng bị giam theo.
Tin Kiệt Vương tạo phản chấn động cả kinh thành, dân chúng không dám tin vào những thứ mình đang nghe thấy. Cũng chẳng ai dám phản đối thông tin trên.
Hoàng đế hiện giờ không phải là Thái Tử lúc trước cũng chẳng phải là Nhị Hoàng Tử mà là Ngũ Hoàng Tử không được Hoàng Thượng yêu thương.
Lăng Ngữ Yên quỳ trên đoạn đầu đài, gương mặt kiều diễm trước kia cũng chẳng còn. Tóc tai nàng rũ rượi, trên người toàn mùi hôi thối cực kỳ kinh khủng.
Bên dưới có rất nhiều dân chúng bâu lại xem, nàng không rõ họ nói với nhau cái gì, chỉ thấy họ chỉ trò người đang trên đầu đài là nàng. Bất giác, nàng không nhịn được mà cười tự giễu, cuộc đời hai mươi năm của nàng đã làm được những thứ gì chứ?
Năm mười bốn tuổi, nàng được ban hôn cho Kiệt Vương, người vừa lập chiến công lớn ở biên thành. Thành thân sáu năm, chàng không ở trong phủ suối sáu năm rưỡi, cả mặt nàng không biết chàng có còn nhớ hay không?
Người đàn ông bên cạnh nhìn nụ cười trên mặt nàng, ánh mắt dần trầm xuống, cất giọng khàn khàn: “Trách ta sao?”
Lăng Ngữ Yên giật mình kinh ngạc nhìn sang người đàn ông bên cạnh, sau đó nhàn nhạt trả lời: “Sao thần thiếp lại dám trách điện hạ chứ?”
“Nàng có”
Trạch Hạo Nhiên phán một câu chắc nịch: “Trách bổn vương làm liên lụy nàng à?”
“Không dám”
“Ta cảm thấy nàng dám”
Kiệt Vương nhếch môi lạnh nhạt lên tiếng, ngay câu sau lại tự giễu bản thân mình.
"Cũng phải rồi, nếu ta tạo phản thành công thì bây giờ nàng cũng được làm hoàng hậu dưới một người trên vạn người rồi còn gì. Nàng trách ta cũng phải thôi"
"Không phải đâu"
Hốc mắt của Ngữ Yên hơi đỏ lên, ngắt lời Trạch Hạo Hiên: "Thần thiếp không trách điện hạ, chỉ trách bản thân quá kém cỏi. Trước năm mười bốn tuổi, thiếp không giúp nhà mẹ đẻ vẻ vang. Sau năm mười bốn tuổi, cũng không giúp ích gì được cho phu quân..."
Câu nói còn lại của nàng dường như hắn không còn nghe thấy nữa. Trong đầu chàng hiện tại chỉ vang lên hai tiếng "phu quân" không lạnh không nhạt.
Trạch Hạo Hiên liếc mắt trầm tư nhìn người phụ nữ bên cạnh, sắc mặt đen đi vài phần, cũng không rõ nguyên nhân.
Lăng Ngữ Yên thấy được sự thay đổi trên mặt chàng nhưng cũng không có gì ngạc nhiên. Từ trước đến nay, nàng vốn quen nhìn sắc mặt người khác, huống hồ những ngày tháng trong ngục giam nàng đã sớm quen với sắc mặt của điện hạ.
Nàng mím môi, bên tai lại nghe thấy giọng nói vang lên: "Nếu có thể quay lại, nàng còn muốn gả cho bổn vương hay không?"
Lăng Ngữ Yên nghe vậy mấp máy môi một lúc nhưng vẫn không cho ra câu trả lời nào. Người bên cạnh thấy biểu hiện của nàng liền hừ lạnh một tiếng.
Hiển nhiên chàng đã biết rõ câu trả lời. Cũng đúng thôi, ai lại muốn đâm đầu vào chỗ chết.
[...]
"Phụ thân, người làm gì đi chứ? Tỷ tỷ sắp phải bị chém đầu rồi kia kìa"
Người lên tiếng, chính là tam đệ của nàng - Lăng Trạch Dương. Chàng trừng mắt nhìn lão gia đang ngồi trước mặt, tức đến đỏ mắt.
"Tỷ tỷ là con gái ruột của người, sao người có thể không niệm tình máu mủ mà đẩy tỷ ấy vào con đường chết như vậy chứ?"
"Dương Nhi, chuyện này con tốt nhất nên quên đi. Còn Trưởng tỷ con... Cứ xem như chưa từng có đi"
Lời nói của Lăng tướng quân khiến huynh muội trong nhà đều kinh ngạc đến há hốc mồm.
Lăng Trạch Dương tất nhiên không chịu nhịn nhục. Trưởng tỷ từ nhỏ đến lớn luôn yêu thương bao che hắn, nói quên liền quên được hay sao?
"Phụ thân, sao người tuyệt tình như vậy chứ? Trưởng tỷ là máu mủ ruột thịt của người đó. Người không đau lòng chút nào hay sao?"
"Tam đệ nói đúng đó phụ thân, sao chúng ta lại bỏ mặc Trưởng tỷ như vậy chứ?"
"Cho dù Kiệt Vương kia tạo phản thì bắt một mình hắn, bắt Trưởng tỷ làm gì chứ? Phụ thân, người xin Hoàng Thượng tha cho Trưởng tỷ đi mà"
"Phụ thân, cứu Trưởng tỷ đi mà"
Lăng tướng quân thấy lời nói của mình chẳng có chút hiệu lực liền đập bàn quát: "Có im hết đi không hả? Phu quân của nó tạo phản, cái Vĩnh Ninh Bá phủ này chưa bị nó liên lụy là may lắm rồi. Các ngươi còn đòi xin tội giúp nó? Chẳng khác nào kéo theo cái gia đình này chết cùng"
Lăng Trạch Dương lặng thinh, hắn cũng chẳng biết nói thêm lời nào nữa. Phụ thân của hắn thật sự quá tuyệt tình đi mà.
Đáng tiếc, nếu hắn giỏi giang hơn một chút, làm quan to một chút, lập công nhiều một chút, biết đâu có thể giúp tỷ tỷ một phần.
Lăng Tử Yên bên cạnh cũng không nhịn được mà rơi nước mắt. Tỷ tỷ của nàng sao lại bạc mệnh như vậy? Cuộc đời thật bất công, sao người xấu sống tốt còn người thiện như tỷ tỷ lại đoản mệnh như thế chứ?
Cả Vĩnh Ninh Bá phủ từ chủ tử đến hạ nhân ai ai cũng mang theo tâm trạng u uất chỉ riêng một người, đó chính là Đại phu nhân Trần thị. Bà ta là mẹ ruột của nhị tiểu thư, cũng là vợ sau của Lăng tướng quân.
Tin Kiệt Vương tạo phản chấn động cả kinh thành, dân chúng không dám tin vào những thứ mình đang nghe thấy. Cũng chẳng ai dám phản đối thông tin trên.
Hoàng đế hiện giờ không phải là Thái Tử lúc trước cũng chẳng phải là Nhị Hoàng Tử mà là Ngũ Hoàng Tử không được Hoàng Thượng yêu thương.
Lăng Ngữ Yên quỳ trên đoạn đầu đài, gương mặt kiều diễm trước kia cũng chẳng còn. Tóc tai nàng rũ rượi, trên người toàn mùi hôi thối cực kỳ kinh khủng.
Bên dưới có rất nhiều dân chúng bâu lại xem, nàng không rõ họ nói với nhau cái gì, chỉ thấy họ chỉ trò người đang trên đầu đài là nàng. Bất giác, nàng không nhịn được mà cười tự giễu, cuộc đời hai mươi năm của nàng đã làm được những thứ gì chứ?
Năm mười bốn tuổi, nàng được ban hôn cho Kiệt Vương, người vừa lập chiến công lớn ở biên thành. Thành thân sáu năm, chàng không ở trong phủ suối sáu năm rưỡi, cả mặt nàng không biết chàng có còn nhớ hay không?
Người đàn ông bên cạnh nhìn nụ cười trên mặt nàng, ánh mắt dần trầm xuống, cất giọng khàn khàn: “Trách ta sao?”
Lăng Ngữ Yên giật mình kinh ngạc nhìn sang người đàn ông bên cạnh, sau đó nhàn nhạt trả lời: “Sao thần thiếp lại dám trách điện hạ chứ?”
“Nàng có”
Trạch Hạo Nhiên phán một câu chắc nịch: “Trách bổn vương làm liên lụy nàng à?”
“Không dám”
“Ta cảm thấy nàng dám”
Kiệt Vương nhếch môi lạnh nhạt lên tiếng, ngay câu sau lại tự giễu bản thân mình.
"Cũng phải rồi, nếu ta tạo phản thành công thì bây giờ nàng cũng được làm hoàng hậu dưới một người trên vạn người rồi còn gì. Nàng trách ta cũng phải thôi"
"Không phải đâu"
Hốc mắt của Ngữ Yên hơi đỏ lên, ngắt lời Trạch Hạo Hiên: "Thần thiếp không trách điện hạ, chỉ trách bản thân quá kém cỏi. Trước năm mười bốn tuổi, thiếp không giúp nhà mẹ đẻ vẻ vang. Sau năm mười bốn tuổi, cũng không giúp ích gì được cho phu quân..."
Câu nói còn lại của nàng dường như hắn không còn nghe thấy nữa. Trong đầu chàng hiện tại chỉ vang lên hai tiếng "phu quân" không lạnh không nhạt.
Trạch Hạo Hiên liếc mắt trầm tư nhìn người phụ nữ bên cạnh, sắc mặt đen đi vài phần, cũng không rõ nguyên nhân.
Lăng Ngữ Yên thấy được sự thay đổi trên mặt chàng nhưng cũng không có gì ngạc nhiên. Từ trước đến nay, nàng vốn quen nhìn sắc mặt người khác, huống hồ những ngày tháng trong ngục giam nàng đã sớm quen với sắc mặt của điện hạ.
Nàng mím môi, bên tai lại nghe thấy giọng nói vang lên: "Nếu có thể quay lại, nàng còn muốn gả cho bổn vương hay không?"
Lăng Ngữ Yên nghe vậy mấp máy môi một lúc nhưng vẫn không cho ra câu trả lời nào. Người bên cạnh thấy biểu hiện của nàng liền hừ lạnh một tiếng.
Hiển nhiên chàng đã biết rõ câu trả lời. Cũng đúng thôi, ai lại muốn đâm đầu vào chỗ chết.
[...]
"Phụ thân, người làm gì đi chứ? Tỷ tỷ sắp phải bị chém đầu rồi kia kìa"
Người lên tiếng, chính là tam đệ của nàng - Lăng Trạch Dương. Chàng trừng mắt nhìn lão gia đang ngồi trước mặt, tức đến đỏ mắt.
"Tỷ tỷ là con gái ruột của người, sao người có thể không niệm tình máu mủ mà đẩy tỷ ấy vào con đường chết như vậy chứ?"
"Dương Nhi, chuyện này con tốt nhất nên quên đi. Còn Trưởng tỷ con... Cứ xem như chưa từng có đi"
Lời nói của Lăng tướng quân khiến huynh muội trong nhà đều kinh ngạc đến há hốc mồm.
Lăng Trạch Dương tất nhiên không chịu nhịn nhục. Trưởng tỷ từ nhỏ đến lớn luôn yêu thương bao che hắn, nói quên liền quên được hay sao?
"Phụ thân, sao người tuyệt tình như vậy chứ? Trưởng tỷ là máu mủ ruột thịt của người đó. Người không đau lòng chút nào hay sao?"
"Tam đệ nói đúng đó phụ thân, sao chúng ta lại bỏ mặc Trưởng tỷ như vậy chứ?"
"Cho dù Kiệt Vương kia tạo phản thì bắt một mình hắn, bắt Trưởng tỷ làm gì chứ? Phụ thân, người xin Hoàng Thượng tha cho Trưởng tỷ đi mà"
"Phụ thân, cứu Trưởng tỷ đi mà"
Lăng tướng quân thấy lời nói của mình chẳng có chút hiệu lực liền đập bàn quát: "Có im hết đi không hả? Phu quân của nó tạo phản, cái Vĩnh Ninh Bá phủ này chưa bị nó liên lụy là may lắm rồi. Các ngươi còn đòi xin tội giúp nó? Chẳng khác nào kéo theo cái gia đình này chết cùng"
Lăng Trạch Dương lặng thinh, hắn cũng chẳng biết nói thêm lời nào nữa. Phụ thân của hắn thật sự quá tuyệt tình đi mà.
Đáng tiếc, nếu hắn giỏi giang hơn một chút, làm quan to một chút, lập công nhiều một chút, biết đâu có thể giúp tỷ tỷ một phần.
Lăng Tử Yên bên cạnh cũng không nhịn được mà rơi nước mắt. Tỷ tỷ của nàng sao lại bạc mệnh như vậy? Cuộc đời thật bất công, sao người xấu sống tốt còn người thiện như tỷ tỷ lại đoản mệnh như thế chứ?
Cả Vĩnh Ninh Bá phủ từ chủ tử đến hạ nhân ai ai cũng mang theo tâm trạng u uất chỉ riêng một người, đó chính là Đại phu nhân Trần thị. Bà ta là mẹ ruột của nhị tiểu thư, cũng là vợ sau của Lăng tướng quân.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro