Trùng Sinh: Cùng Nhau Sống Lại
Dù có chết cũng...
2024-08-31 08:43:23
Nhìn khung cảnh hòa hợp trước mắt, người bên cạnh đẩy tay Thẩm Ngữ Yên lên tiếng: “Không biết hôm nay Bình vương phi ăn trúng phải cái gì mà trở nên yên tĩnh như vậy.”
“Chắc là lần trước bị Bình vương dạy cho một bài học rồi.”
Phương Hải Quỳnh nghe vậy cũng gật gù: “Thiên kim tiểu thư cành vàng lá ngọc thì sao? Cháu gái của Hoàng hậu nương nương thì làm sao? Chẳng phải bây giờ cũng phải chứng kiến cảnh phu quân rước thêm người khác vào cửa à."
Người này là bạn từ nhỏ của Thẩm Ngữ Yên, khác với nàng. Nàng ta từ bé đã được phụ mẫu cưng chiều như trứng, cầm trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, là nữ nhi duy nhất của Thượng bộ thị Lang.
“Nói bé thôi, nàng ta nghe thấy lại muốn tìm chúng ta gây chuyện.”
Phương Hải Quỳnh nghe thấy cô nói liền bĩu môi khinh thường: “Ngươi bây giờ là Kiệt vương phi đó.”
“Ta ngại phiền phức.
Thẩm Ngữ Yên cười cười lắc đầu. Thấy một nam thân thân ảnh cao to đi đến, Phương Hải Quỳnh che miệng cười thích thú nói: “Ta chừa lại không gian cho hai người.”
Trạch Hạo Hiên nhướng mày nhìn người kia chạy đi, rồi quay lại nhìn nàng: “Hai người nói chuyện gì mà vui vẻ như vậy?”
Mắt nào của chàng thấy ta vui vẻ thế?“Không có gì, chỉ là nhớ lại vài chuyện lúc nhỏ”
“Chuyện lúc nhỏ?”
Nàng gật gù: “Đúng vậy.
Nghe nhắc đến chuyện lúc nhỏ của nàng, Trạch Hạo Hiên cảm thấy có chút hứng thú: “Ta cũng muốn nghe.”
"Ha?"
“Ngữ Yên, ta không giống như Trưởng công chúa hay Bình vương cùng nàng lớn lên. Vì vậy ta muốn tìm hiểu một chút về tuổi thơ của nàng.”Thẩm Ngữ Yên ngây người, sau đó khẽ cười ôm cánh tay của chàng: “Từ từ thiếp sẽ kể mà.”
Hôn lễ sẽ tiếp tục diễn ra bình thường nếu không có sự xuất hiện của nhạc phụ đại nhân. Nhìn người đang đi vào, hai mắt của Bình vương phi liền sáng lên. Nàng ta đứng dậy chạy đến: “Phụ thân, sao người đến đây?”Vị nhạc phụ kia cười khẩy kéo nữ nhi ra sau lưng mình: “Bị ức hiếp thành mức này, ta không đến thì con phải chịu uất ức à?”
“Cũng không phải là vậy”
Bình vương híp mắt nhìn người kia cười lạnh: “Nhạc phụ đại nhân đến chung vui, là ta tiếp đón không tốt rồi.”
“Ta không cần. Nếu ta không đến, chỉ e là Bình vương điện hạ đã quên lão nhân là ai rồi đúng không?”
Trước sự vênh váo của người kia, Bình vương lạnh lùng lên tiếng: “Hôm nay là hôn lễ của bổn vương, nhạc phụ đại nhân không đến chung vui không lẽ là muốn phá?”
“Ha ha ha ha, đúng như vậy thì sao?”
“Ngươi dám?”
Vị nhạc phụ cười khẽ: “Sao ta lại không dám? Bây giờ ta là gia chủ của tộc, cũng không phải là người mà các người muốn khinh thường thì khinh thường.
“Ngươi biết kết quả của việc đắc tội với ta là gì không?”
“Muốn chết thì cùng nhau chết. Bình vương, ngài nghĩ ta sợ sao? Bằng chứng mọi việc chỉ cần ta đưa lên Hoàng thượng, các nghĩ cứ liệu trước hậu quả đi.
Sắc mặt Bình vương hết đỏ lại xanh tức đến nổi gần trên thái dương. Người kia liếc mắt nhìn sang Kiệt vương, khóe môi hơi nhếch lên: “Có cả Kiệt vương đến cơ à?”.
Trạch Hạo Hiên nhíu mày, lại nghe người kia nói tiếp: “Điện hạ nên cẩn thận với đám người kia. Ta là người thân còn bị hại thê thảm chứ đừng nói ngài là cái gai trong mắt bọn họ.”Nói rồi hắn kéo tay Bình vương phi rời đi, để lại lời bàn tán ồn ào của mọi người.
Gương mặt Bình vương trở nên xám xịt, ánh mắt nhìn theo càng lúc càng trở nên đáng sợ. Hắn kéo một thị vệ lại rồi thì thầm vào tai người kia ra lệnh.
Ngồi trên xe ngựa trở về, Thẩm Ngữ Yên không ngừng lén quan sát sắc mặt của người bên cạnh. Dù lén lút nhưng vẫn không thể qua mặt được Kiệt vương, chàng nhướng mày: “Nàng muốn làm gì?”
Đột ngột bị bắt gặp, nàng có chút bối rối: “Điện hạ, người không suy nghĩ về lời nói của người đó lúc nãy sao?”
“Có.”
“Hoàng hậu có Bình vương là con trai, tất nhiên xem tất cả bọn ta là cái gai trong mắt mà muốn gỡ bỏ rồi.”
Nhưng ngoài việc đó ra còn có một việc khác, trước kia chàng từng điều tra ra một dấu vết ở chỗ Trương quý phi. Theo lời của bà ấy nói thì mẫu thân của chàng và vị Hoàng hậu kia cùng nhập cung một lúc.
Tuy vậy nhưng số phận hai người vô cùng trái ngược. Mẫu thân nhanh chống trở thành sủng phi của Hoàng thượng, còn bà ta dù đã sinh được con trai mà vẫn không thể giữ chân Hoàng thượng thành ra trở nên ghen ghét.
Có người đồn đại rằng vị trí Hoàng hậu kia vốn dĩ của Phương quý phi.
Thẩm Ngữ Yên nghe lời chàng nói thì gật gù không một chút nghi ngờ: “Cũng phải, điện hạ phải cẩn thận một chút.
Kiếp trước bọn họ hại chàng rất nhiều, sau khi liệt cả hai chân vẫn không ngừng phái thích khách đến, nếu không phải Kiệt vương phủ nghiêm ngặt thì nàng và Kiệt vương đã sớm chầu trời.
Nhưng nghĩ kỹ thì người cần đề phòng nhất phải là Định vương, hắn tuy đã bị phế chân nhưng cũng không vì vậy mà trở nên lơ là.
“Vương phi, nếu nàng lo lắng cho ta như vậy thì hãy sớm sinh cho ta một đứa con đi. Dù có chết đi ta cũng cảm thấy an tâm”
“Chắc là lần trước bị Bình vương dạy cho một bài học rồi.”
Phương Hải Quỳnh nghe vậy cũng gật gù: “Thiên kim tiểu thư cành vàng lá ngọc thì sao? Cháu gái của Hoàng hậu nương nương thì làm sao? Chẳng phải bây giờ cũng phải chứng kiến cảnh phu quân rước thêm người khác vào cửa à."
Người này là bạn từ nhỏ của Thẩm Ngữ Yên, khác với nàng. Nàng ta từ bé đã được phụ mẫu cưng chiều như trứng, cầm trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, là nữ nhi duy nhất của Thượng bộ thị Lang.
“Nói bé thôi, nàng ta nghe thấy lại muốn tìm chúng ta gây chuyện.”
Phương Hải Quỳnh nghe thấy cô nói liền bĩu môi khinh thường: “Ngươi bây giờ là Kiệt vương phi đó.”
“Ta ngại phiền phức.
Thẩm Ngữ Yên cười cười lắc đầu. Thấy một nam thân thân ảnh cao to đi đến, Phương Hải Quỳnh che miệng cười thích thú nói: “Ta chừa lại không gian cho hai người.”
Trạch Hạo Hiên nhướng mày nhìn người kia chạy đi, rồi quay lại nhìn nàng: “Hai người nói chuyện gì mà vui vẻ như vậy?”
Mắt nào của chàng thấy ta vui vẻ thế?“Không có gì, chỉ là nhớ lại vài chuyện lúc nhỏ”
“Chuyện lúc nhỏ?”
Nàng gật gù: “Đúng vậy.
Nghe nhắc đến chuyện lúc nhỏ của nàng, Trạch Hạo Hiên cảm thấy có chút hứng thú: “Ta cũng muốn nghe.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ha?"
“Ngữ Yên, ta không giống như Trưởng công chúa hay Bình vương cùng nàng lớn lên. Vì vậy ta muốn tìm hiểu một chút về tuổi thơ của nàng.”Thẩm Ngữ Yên ngây người, sau đó khẽ cười ôm cánh tay của chàng: “Từ từ thiếp sẽ kể mà.”
Hôn lễ sẽ tiếp tục diễn ra bình thường nếu không có sự xuất hiện của nhạc phụ đại nhân. Nhìn người đang đi vào, hai mắt của Bình vương phi liền sáng lên. Nàng ta đứng dậy chạy đến: “Phụ thân, sao người đến đây?”Vị nhạc phụ kia cười khẩy kéo nữ nhi ra sau lưng mình: “Bị ức hiếp thành mức này, ta không đến thì con phải chịu uất ức à?”
“Cũng không phải là vậy”
Bình vương híp mắt nhìn người kia cười lạnh: “Nhạc phụ đại nhân đến chung vui, là ta tiếp đón không tốt rồi.”
“Ta không cần. Nếu ta không đến, chỉ e là Bình vương điện hạ đã quên lão nhân là ai rồi đúng không?”
Trước sự vênh váo của người kia, Bình vương lạnh lùng lên tiếng: “Hôm nay là hôn lễ của bổn vương, nhạc phụ đại nhân không đến chung vui không lẽ là muốn phá?”
“Ha ha ha ha, đúng như vậy thì sao?”
“Ngươi dám?”
Vị nhạc phụ cười khẽ: “Sao ta lại không dám? Bây giờ ta là gia chủ của tộc, cũng không phải là người mà các người muốn khinh thường thì khinh thường.
“Ngươi biết kết quả của việc đắc tội với ta là gì không?”
“Muốn chết thì cùng nhau chết. Bình vương, ngài nghĩ ta sợ sao? Bằng chứng mọi việc chỉ cần ta đưa lên Hoàng thượng, các nghĩ cứ liệu trước hậu quả đi.
Sắc mặt Bình vương hết đỏ lại xanh tức đến nổi gần trên thái dương. Người kia liếc mắt nhìn sang Kiệt vương, khóe môi hơi nhếch lên: “Có cả Kiệt vương đến cơ à?”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trạch Hạo Hiên nhíu mày, lại nghe người kia nói tiếp: “Điện hạ nên cẩn thận với đám người kia. Ta là người thân còn bị hại thê thảm chứ đừng nói ngài là cái gai trong mắt bọn họ.”Nói rồi hắn kéo tay Bình vương phi rời đi, để lại lời bàn tán ồn ào của mọi người.
Gương mặt Bình vương trở nên xám xịt, ánh mắt nhìn theo càng lúc càng trở nên đáng sợ. Hắn kéo một thị vệ lại rồi thì thầm vào tai người kia ra lệnh.
Ngồi trên xe ngựa trở về, Thẩm Ngữ Yên không ngừng lén quan sát sắc mặt của người bên cạnh. Dù lén lút nhưng vẫn không thể qua mặt được Kiệt vương, chàng nhướng mày: “Nàng muốn làm gì?”
Đột ngột bị bắt gặp, nàng có chút bối rối: “Điện hạ, người không suy nghĩ về lời nói của người đó lúc nãy sao?”
“Có.”
“Hoàng hậu có Bình vương là con trai, tất nhiên xem tất cả bọn ta là cái gai trong mắt mà muốn gỡ bỏ rồi.”
Nhưng ngoài việc đó ra còn có một việc khác, trước kia chàng từng điều tra ra một dấu vết ở chỗ Trương quý phi. Theo lời của bà ấy nói thì mẫu thân của chàng và vị Hoàng hậu kia cùng nhập cung một lúc.
Tuy vậy nhưng số phận hai người vô cùng trái ngược. Mẫu thân nhanh chống trở thành sủng phi của Hoàng thượng, còn bà ta dù đã sinh được con trai mà vẫn không thể giữ chân Hoàng thượng thành ra trở nên ghen ghét.
Có người đồn đại rằng vị trí Hoàng hậu kia vốn dĩ của Phương quý phi.
Thẩm Ngữ Yên nghe lời chàng nói thì gật gù không một chút nghi ngờ: “Cũng phải, điện hạ phải cẩn thận một chút.
Kiếp trước bọn họ hại chàng rất nhiều, sau khi liệt cả hai chân vẫn không ngừng phái thích khách đến, nếu không phải Kiệt vương phủ nghiêm ngặt thì nàng và Kiệt vương đã sớm chầu trời.
Nhưng nghĩ kỹ thì người cần đề phòng nhất phải là Định vương, hắn tuy đã bị phế chân nhưng cũng không vì vậy mà trở nên lơ là.
“Vương phi, nếu nàng lo lắng cho ta như vậy thì hãy sớm sinh cho ta một đứa con đi. Dù có chết đi ta cũng cảm thấy an tâm”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro