Trùng Sinh Năm 80: Nuôi Sói Con
Chương 388
Y Nhân Vi Hoa
2024-09-18 20:40:48
Lúc họ lại gần, A Mân giơ chân lên đạp ngã hai người trong số họ.
Thấy cảnh này, ai nấy đều chấn động.
Sau khi tìm được lối thoát, A Mân nhanh chóng chạy ra ngoài.
Doãn Qua Bình là người hoàn hồn đầu tiên, hắn ta rống lên: “Bắt cô ta lại cho tôi!”
A Mân chạy theo con đường trong trí nhớ.
Thang máy còn cách cô ấy một đoạn nữa.
Lúc đi qua phòng 888, cửa phòng đó được mở ra từ bên trong.
Cầu Cường Hải cầm điếu thuốc bước ra ngoài.
Tối nay anh ta uống hơi nhiều, lại nhớ tới nụ cười xán lạn của cô gái trong trí nhớ.
Bỗng có một cái bóng chạy lướt qua anh ta.
Anh ta ngẩng đầu, chỉ thấy bóng một cô gái mặc váy trắng chạy nhanh như bay.
Dường như nhận thấy có người nhìn, A Mân quay đầu, mái tóc dài che đi khuôn mặt cô ấy, ngay cả đôi mắt xinh đẹp cũng bị che mất một nửa.
Người đàn ông đứng ở cửa phòng 888 đập vào mắt cô ấy, khiến trái tim cô ấy nhảy lên.
Khoảnh khắc ấy, đáy lòng cô ấy có một cảm giác rất kỳ lạ.
Trái tim theo quán tính nhói đau, bước chân cô ấy loạng choạng.
“Ở kia!”
“Đuổi theo!”
Đám người hầu của Doãn Qua Bình phái tới bắt A Mân chạy về phía cô ấy.
A Mân không kịp suy nghĩ cảm giác vừa rồi của mình, tăng nhanh tốc độ chạy về phía thang máy.
Nếu là trước đây, nói không chừng Cầu Cường Hải sẽ đứng xem hoặc ra tay giúp đỡ.
Còn bây giờ, anh ta chỉ muốn yên lặng một mình.
Tối nay anh ta có hẹn với một cô gái, là cô gái được anh ta bao dưỡng, có khuôn mặt gần giống Cố Mẫn Mẫn.
Thuộc hạ nói cho anh ta biết gần đây cô ta không an phận.
Anh ta quyết định tối nay sẽ kết thúc mối quan hệ với cô ta.
Anh ta chỉ muốn nhìn thấy một người có khuôn mặt giống Cố Mẫn Mẫn, ngoan ngoãn, yên phận làm cái bóng của cô ấy là được.
Còn về những mưu mô nho nhỏ kia, ở chỗ anh ta sẽ không có cửa để dùng.
Cầu Cường Hải rít một ngụm thuốc lá.
Làn khói màu xanh nhàn nhạt bay ra khỏi miệng, quanh quẩn trong tầm mắt anh ta.
Nghĩ tới cảnh trước đó, rốt cuộc anh ta vẫn không yên lòng, thế là lấy điện thoại gọi cho Lý Thanh Phong, quản lý của Dạ Thiên Đường.
Lý Thanh Phong bắt máy rất nhanh.
Cầu Cường Hải: “Có một cô gái mặc váy trắng, tóc dài, cao tầm mét sáu tám chạy từ trên tầng tám xuống, hình như có người đuổi theo cô gái ấy, cậu trông chừng đừng để xảy ra chuyện gì.”
“Tôi biết rồi.”
Cầu Cường Hải cúp điện thoại, rẽ ngoặt, đi về hướng ngược lại với A Mân.
Trong ánh nhìn nhớn nhác của đám người đó, thang máy dần dần đi xuống.
Phòng 808.
Doãn Qua Bình nhìn thấy đám người hầu trở về tay không, sắc mặt vô cùng âm trầm.
“Một đám vô dụng!”
“Choang! Choang! Ầm!”
Chai rượu, ly rượu, đĩa hoa quả trên bàn đều bị hắn ta ném hết xuống đất.
Tiếng động đinh tai nhức óc khiến trái tim ai nấy đều run lên.
Bầu không khí trong căn phòng vô cùng nặng nề, căng thẳng.
“Ưm ưm…”
Lúc này, một giọng nói mơ hồ vang lên.
Tống Nhân Nhân vẫn luôn bị người ta ngó lơ phát ra tiếng kêu đau đớn.
Cô ta động đậy thân thể, giơ tay ôm đầu, chầm chậm ngồi dậy.
Đôi mắt mơ màng của cô ta quét qua mọi người trong phòng.
Biểu cảm vô cùng chân thật, không nhìn ra chút sơ hở nào.
“Mọi người sao vậy? Tại sao không ai nói gì?” Tống Nhân Nhân vừa gõ đầu vừa hỏi.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía cô ta.
Bị bao nhiêu ánh mắt nhìn vào, Tống Nhân Nhân vẫn giữ vẻ mặt vô tội mơ màng.
Đôi mắt ướt át của cô ta quét một lượt khắp căn phòng, cuối cùng dừng trên người Doãn Qua Bình.
“A… trông anh quen quá.” Tống Nhân Nhân đỡ trán, nhăn mày lộ ra vẻ mặt suy tư.
Doãn Qua Bình nhìn cô ta diễn kịch, khẽ cong khóe môi.
Hắn ta chơi bời tình trường bao nhiêu năm, sao lại không nhìn ra cô gái này đang diễn kịch chứ.
Hắn ta chỉ cái áo sơ mi trên sofa, cười sâu xa: “Cô có thấy cái áo kia quen không?”
Tống Nhân Nhân nhìn về phía tay anh ta chỉ.
Sắc mặt cô ta thay đổi.
“Đó... đó là cái áo mà tôi nôn vào phải không?”
Trên khuôn mặt xinh đẹp là biểu cảm đơn thuần đáng yêu, còn có cả sự kinh hoàng.
“Đúng thế.” Doãn Qua Bình gật đầu.
Hắn ta đứng dậy, chỉnh lại cái áo sạch sẽ đang mặc, thong thả nói ra giá tiền của chiếc áo sơ mi kia.
Đó là một con số cao ngất ngưởng, trừ người hầu nhà họ Doãn, tất cả mọi người đều tỏ ra ngạc nhiên.
Một chiếc áo thôi mà có giá ngang ngửa với toàn bộ thù lao quay phim ‘Làm phụ nữ phải kiên cường’ của Tống Nhân Nhân.
Doãn Qua Bình nở nụ cười nhẹ đầy khách sáo với Tống Nhân Nhân.
“Cô này, tôi sẽ phái người theo cô về nhà, áo này tôi đã mặc rồi, không cần cô bồi thường hết, cô chỉ cần trả một nửa thôi.”
Nói xong, hắn ta đi ra ngoài.
Người đẹp chạy mất rồi, hắn ta ở đây cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Còn Tống Nhân Nhân thì tức điên.
Chuyện này hoàn toàn khác xa tưởng tượng của cô ta!
Đúng là trộm gà không được còn mất nắm gạo!
Nghĩ tới con số cao chót vót kia, cô ta đứng phắt dậy, chạy theo Doãn Qua Bình.
“Cậu chủ Doãn!”
Doãn Qua Bình đã bước ra khỏi căn phòng.
Tống Nhân Nhân đuổi theo, túm lấy tay áo hắn ta, cầu xin: “Cậu chủ Doãn, tôi không có nhiều tiền như thế, cũng không đền được!”
Doãn Qua Bình không thể không dừng chân.
Hắn ta rũ mắt nhìn cái tay đang kéo áo mình của Tống Nhân Nhân, trên mặt hiện lên vẻ mất kiên nhẫn.
“Buông tay!”
Tống Nhân Nhân thà chết túm chặt lấy, khóc lóc van xin: “Cậu chủ Doãn, tôi thật sự không quá tiền.”
Doãn Qua Bình hít sâu một hơi, hờ hững liếc người hầu nhà họ Doãn.
Nhóm người kia thấy vậy, lập tức kéo Tống Nhân Nhân ra.
“Xoạc!”
Giữa lúc lôi lôi kéo kéo, tay áo Doãn Qua Bình đã bị xé rách.
Sắc mặt hắn ta đen xì.
“Tôi... tôi không cố ý!” Tống Nhân Nhân sợ đần ra.
“Cô giỏi lắm!” Mặt Doãn Qua Bình trầm như nước.
Thấy cảnh này, ai nấy đều chấn động.
Sau khi tìm được lối thoát, A Mân nhanh chóng chạy ra ngoài.
Doãn Qua Bình là người hoàn hồn đầu tiên, hắn ta rống lên: “Bắt cô ta lại cho tôi!”
A Mân chạy theo con đường trong trí nhớ.
Thang máy còn cách cô ấy một đoạn nữa.
Lúc đi qua phòng 888, cửa phòng đó được mở ra từ bên trong.
Cầu Cường Hải cầm điếu thuốc bước ra ngoài.
Tối nay anh ta uống hơi nhiều, lại nhớ tới nụ cười xán lạn của cô gái trong trí nhớ.
Bỗng có một cái bóng chạy lướt qua anh ta.
Anh ta ngẩng đầu, chỉ thấy bóng một cô gái mặc váy trắng chạy nhanh như bay.
Dường như nhận thấy có người nhìn, A Mân quay đầu, mái tóc dài che đi khuôn mặt cô ấy, ngay cả đôi mắt xinh đẹp cũng bị che mất một nửa.
Người đàn ông đứng ở cửa phòng 888 đập vào mắt cô ấy, khiến trái tim cô ấy nhảy lên.
Khoảnh khắc ấy, đáy lòng cô ấy có một cảm giác rất kỳ lạ.
Trái tim theo quán tính nhói đau, bước chân cô ấy loạng choạng.
“Ở kia!”
“Đuổi theo!”
Đám người hầu của Doãn Qua Bình phái tới bắt A Mân chạy về phía cô ấy.
A Mân không kịp suy nghĩ cảm giác vừa rồi của mình, tăng nhanh tốc độ chạy về phía thang máy.
Nếu là trước đây, nói không chừng Cầu Cường Hải sẽ đứng xem hoặc ra tay giúp đỡ.
Còn bây giờ, anh ta chỉ muốn yên lặng một mình.
Tối nay anh ta có hẹn với một cô gái, là cô gái được anh ta bao dưỡng, có khuôn mặt gần giống Cố Mẫn Mẫn.
Thuộc hạ nói cho anh ta biết gần đây cô ta không an phận.
Anh ta quyết định tối nay sẽ kết thúc mối quan hệ với cô ta.
Anh ta chỉ muốn nhìn thấy một người có khuôn mặt giống Cố Mẫn Mẫn, ngoan ngoãn, yên phận làm cái bóng của cô ấy là được.
Còn về những mưu mô nho nhỏ kia, ở chỗ anh ta sẽ không có cửa để dùng.
Cầu Cường Hải rít một ngụm thuốc lá.
Làn khói màu xanh nhàn nhạt bay ra khỏi miệng, quanh quẩn trong tầm mắt anh ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghĩ tới cảnh trước đó, rốt cuộc anh ta vẫn không yên lòng, thế là lấy điện thoại gọi cho Lý Thanh Phong, quản lý của Dạ Thiên Đường.
Lý Thanh Phong bắt máy rất nhanh.
Cầu Cường Hải: “Có một cô gái mặc váy trắng, tóc dài, cao tầm mét sáu tám chạy từ trên tầng tám xuống, hình như có người đuổi theo cô gái ấy, cậu trông chừng đừng để xảy ra chuyện gì.”
“Tôi biết rồi.”
Cầu Cường Hải cúp điện thoại, rẽ ngoặt, đi về hướng ngược lại với A Mân.
Trong ánh nhìn nhớn nhác của đám người đó, thang máy dần dần đi xuống.
Phòng 808.
Doãn Qua Bình nhìn thấy đám người hầu trở về tay không, sắc mặt vô cùng âm trầm.
“Một đám vô dụng!”
“Choang! Choang! Ầm!”
Chai rượu, ly rượu, đĩa hoa quả trên bàn đều bị hắn ta ném hết xuống đất.
Tiếng động đinh tai nhức óc khiến trái tim ai nấy đều run lên.
Bầu không khí trong căn phòng vô cùng nặng nề, căng thẳng.
“Ưm ưm…”
Lúc này, một giọng nói mơ hồ vang lên.
Tống Nhân Nhân vẫn luôn bị người ta ngó lơ phát ra tiếng kêu đau đớn.
Cô ta động đậy thân thể, giơ tay ôm đầu, chầm chậm ngồi dậy.
Đôi mắt mơ màng của cô ta quét qua mọi người trong phòng.
Biểu cảm vô cùng chân thật, không nhìn ra chút sơ hở nào.
“Mọi người sao vậy? Tại sao không ai nói gì?” Tống Nhân Nhân vừa gõ đầu vừa hỏi.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía cô ta.
Bị bao nhiêu ánh mắt nhìn vào, Tống Nhân Nhân vẫn giữ vẻ mặt vô tội mơ màng.
Đôi mắt ướt át của cô ta quét một lượt khắp căn phòng, cuối cùng dừng trên người Doãn Qua Bình.
“A… trông anh quen quá.” Tống Nhân Nhân đỡ trán, nhăn mày lộ ra vẻ mặt suy tư.
Doãn Qua Bình nhìn cô ta diễn kịch, khẽ cong khóe môi.
Hắn ta chơi bời tình trường bao nhiêu năm, sao lại không nhìn ra cô gái này đang diễn kịch chứ.
Hắn ta chỉ cái áo sơ mi trên sofa, cười sâu xa: “Cô có thấy cái áo kia quen không?”
Tống Nhân Nhân nhìn về phía tay anh ta chỉ.
Sắc mặt cô ta thay đổi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đó... đó là cái áo mà tôi nôn vào phải không?”
Trên khuôn mặt xinh đẹp là biểu cảm đơn thuần đáng yêu, còn có cả sự kinh hoàng.
“Đúng thế.” Doãn Qua Bình gật đầu.
Hắn ta đứng dậy, chỉnh lại cái áo sạch sẽ đang mặc, thong thả nói ra giá tiền của chiếc áo sơ mi kia.
Đó là một con số cao ngất ngưởng, trừ người hầu nhà họ Doãn, tất cả mọi người đều tỏ ra ngạc nhiên.
Một chiếc áo thôi mà có giá ngang ngửa với toàn bộ thù lao quay phim ‘Làm phụ nữ phải kiên cường’ của Tống Nhân Nhân.
Doãn Qua Bình nở nụ cười nhẹ đầy khách sáo với Tống Nhân Nhân.
“Cô này, tôi sẽ phái người theo cô về nhà, áo này tôi đã mặc rồi, không cần cô bồi thường hết, cô chỉ cần trả một nửa thôi.”
Nói xong, hắn ta đi ra ngoài.
Người đẹp chạy mất rồi, hắn ta ở đây cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Còn Tống Nhân Nhân thì tức điên.
Chuyện này hoàn toàn khác xa tưởng tượng của cô ta!
Đúng là trộm gà không được còn mất nắm gạo!
Nghĩ tới con số cao chót vót kia, cô ta đứng phắt dậy, chạy theo Doãn Qua Bình.
“Cậu chủ Doãn!”
Doãn Qua Bình đã bước ra khỏi căn phòng.
Tống Nhân Nhân đuổi theo, túm lấy tay áo hắn ta, cầu xin: “Cậu chủ Doãn, tôi không có nhiều tiền như thế, cũng không đền được!”
Doãn Qua Bình không thể không dừng chân.
Hắn ta rũ mắt nhìn cái tay đang kéo áo mình của Tống Nhân Nhân, trên mặt hiện lên vẻ mất kiên nhẫn.
“Buông tay!”
Tống Nhân Nhân thà chết túm chặt lấy, khóc lóc van xin: “Cậu chủ Doãn, tôi thật sự không quá tiền.”
Doãn Qua Bình hít sâu một hơi, hờ hững liếc người hầu nhà họ Doãn.
Nhóm người kia thấy vậy, lập tức kéo Tống Nhân Nhân ra.
“Xoạc!”
Giữa lúc lôi lôi kéo kéo, tay áo Doãn Qua Bình đã bị xé rách.
Sắc mặt hắn ta đen xì.
“Tôi... tôi không cố ý!” Tống Nhân Nhân sợ đần ra.
“Cô giỏi lắm!” Mặt Doãn Qua Bình trầm như nước.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro