Trùng Sinh Năm 80: Nuôi Sói Con
Chương 389
Y Nhân Vi Hoa
2024-09-18 20:40:48
Doãn Qua Bình nhìn Tống Nhân Nhân như muốn nuốt sống cô ta.
Tống Nhân Nhân sợ đến mức sắp khóc luôn.
Cô ta yếu đuối nhìn người đàn ông đang phẫn nộ trước mặt, muốn mở miệng xin tha nhưng lại không nói lên lời.
“Khụ khụ…”
Bỗng có một tiếng ho vang lên.
Cầu Cường Hải nhận ra thân phận của Doãn Qua Bình.
Anh ta dập tắt điếu thuốc ném vào gạt tàn trên thùng rác.
Cậu Cường Hải chủ động chào: “Cậu chủ Doãn, lâu rồi không gặp.”
Từ xa anh ta đã nhìn thấy có mấy người đàn ông đang bắt nạt một cô gái, nếu không có gì thì tốt, còn nếu xảy ra chuyện thì đó là trách nhiệm của Dạ Thiên Đường.
“Thì ra là ông chủ Cầu.” Doãn Qua Bình chuyển từ sắc mặt âm u sang tươi cười xa cách.
Cầu Cường Hải gật đầu, cười hỏi: “Có chuyện gì mà cậu tức giận thế, là rượu của Dạ Thiên Đường không ngon, hay phục vụ không chu đáo?”
Doãn Qua Bình để lộ tay áo bị rách, nhíu mày: “Cũng không phải, hôm nay ra ngoài không xem hoàng lịch, bị một người điên quấn lấy.”
Thấy không phải là do Dạ Thiên Đường, nụ cười Cầu Cường Hải sâu thêm.
Anh ta chuyển sang nhìn người phụ nữ vừa rồi.
Tống Nhân Nhân khóc vô cùng thảm thiết.
Vừa nhìn, sắc mặt Cầu Cường Hải đã thay đổi.
Bởi vì cô gái này vô cùng giọng Cố Mẫn Mẫn.
Đồng tử anh ta co lại.
Đây là người giống Cố Mẫn Mẫn nhất mà anh ta từng gặp.
Tống Nhân Nhân cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình, cô ta ngẩng đầu, chạm vào cái nhìn bi thương đau khổ và nhớ nhung.
Nhớ lại cuộc đối thoại của hai người đàn ông, sắc mặt cô ta bình tĩnh như thường, nhưng trong lòng lại có rất nhiều toan tính.
Chớp mắt, nước mắt Tống Nhân Nhân rơi lã chã.
Cô ta cầu cứu nhìn Cầu Cường Hải: “Xin anh cứu tôi, xin anh cứu tôi với…”
Đôi mắt Cầu Cường Hải khẽ run lên.
Trong lòng anh ta nghĩ, có phải lúc Cố Mẫn Mẫn qua đời cũng yếu ớt bất lực vậy không, có phải cô cũng từng muốn cầu xin người khác giúp không?
Doãn Qua Bình cảm thấy tình hình không ổn.
Anh ta ra hiệu cho người hầu, bọn họ lập tức thả Tống Nhân Nhân ra.
Tống Nhân Nhân lập tức chạy về phía Cầu Cường Hải, núp sau lưng anh ta, sợ sệt nhìn đám người Doãn Qua Bình.
Cô ta còn giơ tay túm lấy tay áo Cầu Cường Hải, sợ đám người kia lại bắt mình.
Cầu Cường Hải ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, anh ta rũ mắt nhìn chằm chằm cái tay đang túm lấy tay áo anh ta.
Trong trí nhớ, cũng từng có một cô gái say rượu rồi quấn lấy anh ta như thế.
Tỉnh táo lại, Cầu Cường Hải nhìn khuôn mặt của Tống Nhân Nhân.
Ở khoảng cách gần, cô gái này thật sự có năm sáu phần giống Cố Mẫn Mẫn.
Nếu trong mắt cô ta không có sự tính toán, không có ánh sáng âm u, nói không chừng sẽ càng giống hơn.
Cầu Cường Hải giật tay áo mình ra.
Vào lúc Tống Nhân Nhân tuyệt vọng, Cầu Cường Hải bỗng mở miệng: “Không biết tại sao cô gái này lại khiến cậu chủ Doãn không vui vậy?”
Doãn Qua Bình không phải thằng ngốc, tất nhiên hắn ta nhìn ra cảm xúc phức tạp, kinh ngạc trong mắt Cầu Cường Hải khi nhìn Tống Nhân Nhân.
Hắn ta nhướn mày: “Xem ra ông chủ Cầu có hứng thú với cô gái này, chẳng lẽ là quen biết?”
“Không quen.” Cầu Cường Hải lắc đầu: “Có điều tôi có thể gánh hết tổn thất mà cô gái này gây ra cho cậu.”
Ý là muốn bảo vệ Tống Nhân Nhân.
Tống Nhân Nhân vô cùng vui mừng.
Doãn Qua Bình nở nụ cười sâu xa: “Nếu ông chủ Cầu đã ra mặt thì tôi không tính toán với cô ta nữa, nhưng tôi khuyên ông chủ Cầu một câu, có một số người không thể chỉ nhìn bề ngoài.”
Cầu Cường Hải: “Cảm ơn đã nhắc nhở, sau này cậu chủ Doãn tới Dạ Thiên Đường sẽ giảm 50% tiền đồ uống.”
Doãn Qua Bình không ngờ anh ta ra tay hào phóng như vậy: “Được thôi, tôi xin nhận ý tốt của ông chủ Cầu, hôm nay tôi đến đây đúng là lựa chọn đúng đắn.”
Khắp các chỗ vui chơi ở Kinh Thành, không tìm ra nơi thứ hai có đồ uống như ở đây.
Đa số đồ uống nơi này đều được vận chuyển từ nước ngoài, giá cả đắt đỏ, lần nào tới cũng phải mất hàng chục ngàn đồng.
Lần này anh ta kiếm hời rồi.
Hai người qua lại mấy câu, sau đó Doãn Qua Bình dẫn người rời đi.
Cầu Cường Hải lấy một điếu thuốc trong túi ra rồi châm lửa.
“Tách!”
Làn khói màu xanh quanh quẩn trong hành lang thơm ngát.
Tống Nhân Nhân rũ mắt, khẽ chun mũi, hai tay bất an đan vào nhau.
Biểu diễn một cách vô cùng sinh động.
Cầu Cường Hải rít một hơi thật sâu, khói thuốc lượn quanh trước mặt anh ta.
Vào giờ phút này, nỗi bi thương trong lòng Cầu Cường Hải không thể nào đè nén được nữa.
Tối nay, bóng dáng yêu kiều của Cố Mẫn Mẫn còn xuất hiện trong đầu anh ta nhiều hơn bình thường.
Xung quanh người đàn ông lan tỏa cảm giác đau thương nồng đậm, Tống Nhân Nhân bất giác ngẩng đầu.
Các loại cảm xúc trong đôi mắt anh ta khiến tâm can Tống Nhân Nhân run rẩy.
Nhịp tim cô ta đập nhanh hơn, trái tim như muốn nhảy ra ngoài.
Tống Nhân Nhân nhanh chóng cúi đầu, bất an ôm lấy trái tim đang đập thình thịch của mình.
Cầu Cường Hải thu hết động tác của cô ta vào mắt.
Anh ta hỏi: “Cô tên gì?”
Rõ ràng là chất giọng rất dịu dàng, nhưng Tống Nhân Nhân lại cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.
Cô ta thành thực trả lời: “Tống Nhân Nhân.”
“Cô có muốn gì không?”
Tống Nhân Nhân kinh ngạc ngẩng phắt đầu lên, dường như muốn tìm ra dấu vết nói đùa trên mặt anh ta.
Giờ phút này, cô ta muốn rất nhiều thứ, muốn trở thành ngôi sao như Mạc Lâm, muốn ở một căn nhà lớn, muốn tiền tiêu không hết.
“Tôi, tôi muốn…”
Cầu Cường Hải cong môi, ý cười không lan tới đáy mắt: “Muốn gì nghĩ kỹ rồi nói.”
“Tôi muốn trở thành siêu sao!” Tống Nhân Nhân buột miệng nói ra.
Chỉ cần cô ta có thể trở thành một ngôi sao còn hot hơn Mạc Lâm, vậy là có thể ở một căn biệt thự sang trọng, có tiền tiêu không hết rồi.
Tống Nhân Nhân sợ đến mức sắp khóc luôn.
Cô ta yếu đuối nhìn người đàn ông đang phẫn nộ trước mặt, muốn mở miệng xin tha nhưng lại không nói lên lời.
“Khụ khụ…”
Bỗng có một tiếng ho vang lên.
Cầu Cường Hải nhận ra thân phận của Doãn Qua Bình.
Anh ta dập tắt điếu thuốc ném vào gạt tàn trên thùng rác.
Cậu Cường Hải chủ động chào: “Cậu chủ Doãn, lâu rồi không gặp.”
Từ xa anh ta đã nhìn thấy có mấy người đàn ông đang bắt nạt một cô gái, nếu không có gì thì tốt, còn nếu xảy ra chuyện thì đó là trách nhiệm của Dạ Thiên Đường.
“Thì ra là ông chủ Cầu.” Doãn Qua Bình chuyển từ sắc mặt âm u sang tươi cười xa cách.
Cầu Cường Hải gật đầu, cười hỏi: “Có chuyện gì mà cậu tức giận thế, là rượu của Dạ Thiên Đường không ngon, hay phục vụ không chu đáo?”
Doãn Qua Bình để lộ tay áo bị rách, nhíu mày: “Cũng không phải, hôm nay ra ngoài không xem hoàng lịch, bị một người điên quấn lấy.”
Thấy không phải là do Dạ Thiên Đường, nụ cười Cầu Cường Hải sâu thêm.
Anh ta chuyển sang nhìn người phụ nữ vừa rồi.
Tống Nhân Nhân khóc vô cùng thảm thiết.
Vừa nhìn, sắc mặt Cầu Cường Hải đã thay đổi.
Bởi vì cô gái này vô cùng giọng Cố Mẫn Mẫn.
Đồng tử anh ta co lại.
Đây là người giống Cố Mẫn Mẫn nhất mà anh ta từng gặp.
Tống Nhân Nhân cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình, cô ta ngẩng đầu, chạm vào cái nhìn bi thương đau khổ và nhớ nhung.
Nhớ lại cuộc đối thoại của hai người đàn ông, sắc mặt cô ta bình tĩnh như thường, nhưng trong lòng lại có rất nhiều toan tính.
Chớp mắt, nước mắt Tống Nhân Nhân rơi lã chã.
Cô ta cầu cứu nhìn Cầu Cường Hải: “Xin anh cứu tôi, xin anh cứu tôi với…”
Đôi mắt Cầu Cường Hải khẽ run lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lòng anh ta nghĩ, có phải lúc Cố Mẫn Mẫn qua đời cũng yếu ớt bất lực vậy không, có phải cô cũng từng muốn cầu xin người khác giúp không?
Doãn Qua Bình cảm thấy tình hình không ổn.
Anh ta ra hiệu cho người hầu, bọn họ lập tức thả Tống Nhân Nhân ra.
Tống Nhân Nhân lập tức chạy về phía Cầu Cường Hải, núp sau lưng anh ta, sợ sệt nhìn đám người Doãn Qua Bình.
Cô ta còn giơ tay túm lấy tay áo Cầu Cường Hải, sợ đám người kia lại bắt mình.
Cầu Cường Hải ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, anh ta rũ mắt nhìn chằm chằm cái tay đang túm lấy tay áo anh ta.
Trong trí nhớ, cũng từng có một cô gái say rượu rồi quấn lấy anh ta như thế.
Tỉnh táo lại, Cầu Cường Hải nhìn khuôn mặt của Tống Nhân Nhân.
Ở khoảng cách gần, cô gái này thật sự có năm sáu phần giống Cố Mẫn Mẫn.
Nếu trong mắt cô ta không có sự tính toán, không có ánh sáng âm u, nói không chừng sẽ càng giống hơn.
Cầu Cường Hải giật tay áo mình ra.
Vào lúc Tống Nhân Nhân tuyệt vọng, Cầu Cường Hải bỗng mở miệng: “Không biết tại sao cô gái này lại khiến cậu chủ Doãn không vui vậy?”
Doãn Qua Bình không phải thằng ngốc, tất nhiên hắn ta nhìn ra cảm xúc phức tạp, kinh ngạc trong mắt Cầu Cường Hải khi nhìn Tống Nhân Nhân.
Hắn ta nhướn mày: “Xem ra ông chủ Cầu có hứng thú với cô gái này, chẳng lẽ là quen biết?”
“Không quen.” Cầu Cường Hải lắc đầu: “Có điều tôi có thể gánh hết tổn thất mà cô gái này gây ra cho cậu.”
Ý là muốn bảo vệ Tống Nhân Nhân.
Tống Nhân Nhân vô cùng vui mừng.
Doãn Qua Bình nở nụ cười sâu xa: “Nếu ông chủ Cầu đã ra mặt thì tôi không tính toán với cô ta nữa, nhưng tôi khuyên ông chủ Cầu một câu, có một số người không thể chỉ nhìn bề ngoài.”
Cầu Cường Hải: “Cảm ơn đã nhắc nhở, sau này cậu chủ Doãn tới Dạ Thiên Đường sẽ giảm 50% tiền đồ uống.”
Doãn Qua Bình không ngờ anh ta ra tay hào phóng như vậy: “Được thôi, tôi xin nhận ý tốt của ông chủ Cầu, hôm nay tôi đến đây đúng là lựa chọn đúng đắn.”
Khắp các chỗ vui chơi ở Kinh Thành, không tìm ra nơi thứ hai có đồ uống như ở đây.
Đa số đồ uống nơi này đều được vận chuyển từ nước ngoài, giá cả đắt đỏ, lần nào tới cũng phải mất hàng chục ngàn đồng.
Lần này anh ta kiếm hời rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người qua lại mấy câu, sau đó Doãn Qua Bình dẫn người rời đi.
Cầu Cường Hải lấy một điếu thuốc trong túi ra rồi châm lửa.
“Tách!”
Làn khói màu xanh quanh quẩn trong hành lang thơm ngát.
Tống Nhân Nhân rũ mắt, khẽ chun mũi, hai tay bất an đan vào nhau.
Biểu diễn một cách vô cùng sinh động.
Cầu Cường Hải rít một hơi thật sâu, khói thuốc lượn quanh trước mặt anh ta.
Vào giờ phút này, nỗi bi thương trong lòng Cầu Cường Hải không thể nào đè nén được nữa.
Tối nay, bóng dáng yêu kiều của Cố Mẫn Mẫn còn xuất hiện trong đầu anh ta nhiều hơn bình thường.
Xung quanh người đàn ông lan tỏa cảm giác đau thương nồng đậm, Tống Nhân Nhân bất giác ngẩng đầu.
Các loại cảm xúc trong đôi mắt anh ta khiến tâm can Tống Nhân Nhân run rẩy.
Nhịp tim cô ta đập nhanh hơn, trái tim như muốn nhảy ra ngoài.
Tống Nhân Nhân nhanh chóng cúi đầu, bất an ôm lấy trái tim đang đập thình thịch của mình.
Cầu Cường Hải thu hết động tác của cô ta vào mắt.
Anh ta hỏi: “Cô tên gì?”
Rõ ràng là chất giọng rất dịu dàng, nhưng Tống Nhân Nhân lại cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.
Cô ta thành thực trả lời: “Tống Nhân Nhân.”
“Cô có muốn gì không?”
Tống Nhân Nhân kinh ngạc ngẩng phắt đầu lên, dường như muốn tìm ra dấu vết nói đùa trên mặt anh ta.
Giờ phút này, cô ta muốn rất nhiều thứ, muốn trở thành ngôi sao như Mạc Lâm, muốn ở một căn nhà lớn, muốn tiền tiêu không hết.
“Tôi, tôi muốn…”
Cầu Cường Hải cong môi, ý cười không lan tới đáy mắt: “Muốn gì nghĩ kỹ rồi nói.”
“Tôi muốn trở thành siêu sao!” Tống Nhân Nhân buột miệng nói ra.
Chỉ cần cô ta có thể trở thành một ngôi sao còn hot hơn Mạc Lâm, vậy là có thể ở một căn biệt thự sang trọng, có tiền tiêu không hết rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro