Trùng Sinh Năm 80: Nuôi Sói Con
Chương 390
Y Nhân Vi Hoa
2024-09-18 20:40:48
“Được!” Cầu Cường Hải gật đầu: “Tôi sẽ cho cô thứ cô muốn, nhưng cô cũng phải làm được chuyện tôi yêu cầu.”
Tống Nhân Nhân do dự một lát rồi gật mạnh đầu.
Giao dịch giữa hai người thành công.
...
“Tiểu An, mau lên, sắp không kịp rồi!”
Cố Cẩm trong phòng khách thúc dục thiếu niên vẫn còn đang ăn cơm.
“Tới ngay ạ!”
An Minh Tế đi ra khỏi phòng bếp.
An Minh Tế mặc đồng phục, khí chất trầm ổn hơn rất nhiều so với bạn cùng trang lứa.
Cố Cẩm cầm cặp sách của thiếu niên, nhìn cậu đi ra, chạm vào đôi mắt sâu thăm thẳm của cậu.
An Minh Tế bước tới cạnh cô, giơ tay ra.
“Đưa cặp cho em đi.” Giọng nói cậu trầm thấp từ tính, có sức quyến rũ không nói lên lời.
Tai Cố Cẩm hơi tê tê, cô không thể chống lại được chất giọng thế này của cậu.
Cô đưa cặp sách cho An Minh Tế.
Thiếu niên đeo nó lên vai, cười: “Em đi đây, tối gặp.”
“Đi đi, có chuyện gì nhớ gọi điện cho chị, chị ở nhà đợi em.”
“Vâng.”
Đây là ngày đầu tiên An Minh Tế tới trường khi quay lại.
Cậu vẫn học ở trường trung học số 1 Kinh Thành, không học lại mà nhảy lớp luôn.
…
Trường trung học số 1.
An Minh Tế thong thả đi vào lớp 12/1.
Lớp học vốn ồn ào bỗng yên tĩnh lại.
Cho dù là dung mạo hay khí chất, An Minh Tế cũng giống như một hoàng tử sống trong lâu đài cổ tích.
“Oa! An Minh Tế, cậu về thật rồi à?!”
“Má ơi! Tên nhóc cậu còn biết về nữa à, bọn tôi còn tưởng cậu biến mất rồi chứ!”
Mấy nam sinh quen An Minh Tế kêu lên.
Tiểu Bạch là kinh ngạc nhất, tên thật cậu ta là Tấn Bạch, nữ thần của cậu ta chính là Cố Mẫn Mẫn.
Tấn Bạch từng ngồi sau An Minh Tế, quan hệ với cậu không tệ.
Lần này hai người vẫn chung một lớp.
Còn có một người An Minh Tế quen nữa, là Trâu Ngạn Bằng, gia thế bất phàm, tác phong làm việc khá là xốc nổi.
Tấn Bạch và Trâu Ngạn Bằng là bạn cùng bàn, hai người trông chẳng có chút liên quan nào, một người thì cao to, một người lại gầy yếu.
An Minh Tế ngồi ở vị trí còn trống phía sau hai người.
Cậu cười: “Lâu lắm không gặp.”
Trâu Ngạn Bằng khoanh tay trước ngực, hừ một tiếng: “Đâu chỉ là đã lâu không gặp, chúng tôi còn tưởng cậu mất tích ý chứ, hôm qua thầy giáo nói cậu sắp về, tôi với Tiểu Bạch đợi cậu từ sáng sớm.”
An Minh Tế nhét cặp vào ngăn bàn, ngẩng đầu chạm vào đôi mắt đầy ý cười của cậu ta.
Cậu cong môi: “Trưa nay tôi mời ăn ở căn tin, gọi mọi người cùng tới đi, coi như là lời xin lỗi của tôi khi rời đi mà không nói tiếng nào.”
Trâu Ngạn Bằng khẽ cau mày: “Coi như tên nhóc cậu có lương tâm, cậu không biết bọn Kiều Văn Minh lo lắng phát điên thế nào khi cậu bỗng mất tích đâu, họ cứ nói cậu xảy ra chuyện rồi, thậm chí còn bảo người nhà tìm giúp cậu đấy.”
Điều cậu ta không nói là trước đấy cậu ta cũng nhờ người nhà tìm giúp, nhưng không ngờ khi điều tra thì lại có một thế lực nào đó ngăn cản họ.
“Cực khổ rồi, là tôi quên mất.”
An Minh Tế không ngờ họ lại quan tâm mình như vậy, theo cậu thấy, quan hệ giữa họ cũng chỉ là có chút giao tình thôi.
Nhưng cậu không phủ nhận cảm giác được người ta quan tâm rất không tệ.
Trâu Ngạn Bằng hừ lạnh: “Ăn ở căn tin là hời cho cậu quá, chiều tan học chúng ta tới quán ăn lớn ở con phố phía sau, hôm nay không lột hết của cậu thì rất có lỗi với sự lo lắng bấy lâu nay của bọn tôi.”
An Minh Tế gật đầu: “Được, tí nữa cậu cứ liên lạc với họ đi.”
Trong lúc chờ giáo viên tới, Tấn Bạch và Trâu Ngạn Bằng đã nói những chuyện xảy ra ở trường trong một năm nay cho cậu nghe.
Trong nhóm bạn bè thân thiết bọn họ, có hai người ra nước ngoài, còn có một người rời khỏi Kinh Thành theo gia đình.
Bây giờ chỉ còn lại Tấn Bạch, Trâu Ngạn Bằng và Kiều Văn Minh.
Lúc ba người nói chuyện, bỗng cảm thấy bầu không khí trong lớp vô cùng yên tĩnh.
Đồng thời còn cảm nhận được có rất nhiều tầm mắt đang nhìn bọn họ.
Trâu Ngạn Bằng quay đầu, thấy vô số đôi mắt tỏa sáng của mấy nữ sinh có vẻ mặt mê trai.
Cậu ta không nhịn được mà thầm chửi bậy.
Ám ảnh hơn một năm trước đã lại trở về rồi.
Trước đó, khi An Minh Tế chưa rời đi, tất cả nữ sinh ở trường đều bị quyến rũ bởi khuôn mặt của cậu.
Cho dù đi tới đâu cậu cũng như là một hormone di động, hấp dẫn vô số ánh nhìn của con gái.
Tên nhóc này đúng là có một cái túi da tốt.
Tất cả con gái ai nấy cũng phí hết tâm cơ để tạo cơ hội gặp gỡ An Minh Tế, quà tặng cậu nhiều tới nỗi khiến người người ngưỡng mộ ghen tị.
Trâu Ngạn Bằng quay đầu nhìn vẻ mặt như thường của An Minh Tế, nhất thời cậu ta ngưỡng mộ tới nỗi muốn kéo cậu tới con phổ phía sau gọi mấy thùng bia cùng cậu đại chiến ba trăm hiệp.
Anh em tốt trở về, tất nhiên cậu ta rất hoan nghênh.
Nhưng những em gái thuộc về bọn họ, sắp chuẩn bị quay sang thích An Minh Tế rồi.
Còn cậu ta lại chuẩn bị gánh vác trách nhiệm truyền thư nặng nề.
Những cô gái nào không dám chủ động đưa thư tình cho cậu thì đều sẽ nhờ cậu ta, Tiểu Bạch, Kiều Văn Minh đưa giúp.
Nghĩ đã thấy nhọc lòng.
An Minh Tế làm như không phát hiện ánh mắt si mê của nữ sinh cùng sự ngưỡng mộ ghen tỵ của nam sinh trong lớp.
Cậu ngẩng đầu, hờ hững nhìn Trâu Ngạn Bằng.
Khi thấy ánh mắt ai oán của bạn tốt, cậu khẽ cong khóe môi.
Nụ cười này, đừng nói nữ sinh, mà ngay cả Trâu Ngạn Bằng cũng thấy tim đập nhanh.
Lúc Trâu Ngạn Bằng thất thần, giáo viên đã bước vào lớp học.
“Yên lặng, hôm nay chúng ta sẽ ôn lại bài hôm qua…”
…
Con phố sau trường trung học số 1.
Tối nay con phố này đông đúc hơn mọi khi khá nhiều.
An Minh Tế, Tấn Bạch, Trâu Ngạn Bằng, Kiều Văn Minh ngồi xuống bàn một quán ăn trong số đó.
Trên bàn bày đầy bia, một nửa trong số đó đã được mở ra.
Trừ Tấn Bạch, mấy thiếu niên ai nấy cũng ăn mặc sang trọng, không hề phù hợp với kiểu quán ăn hỗn loạn, bẩn thỉu này chút nào.
Nhưng họ lại thích như thế, còn quen thân với ông chủ của hàng này.
Tống Nhân Nhân do dự một lát rồi gật mạnh đầu.
Giao dịch giữa hai người thành công.
...
“Tiểu An, mau lên, sắp không kịp rồi!”
Cố Cẩm trong phòng khách thúc dục thiếu niên vẫn còn đang ăn cơm.
“Tới ngay ạ!”
An Minh Tế đi ra khỏi phòng bếp.
An Minh Tế mặc đồng phục, khí chất trầm ổn hơn rất nhiều so với bạn cùng trang lứa.
Cố Cẩm cầm cặp sách của thiếu niên, nhìn cậu đi ra, chạm vào đôi mắt sâu thăm thẳm của cậu.
An Minh Tế bước tới cạnh cô, giơ tay ra.
“Đưa cặp cho em đi.” Giọng nói cậu trầm thấp từ tính, có sức quyến rũ không nói lên lời.
Tai Cố Cẩm hơi tê tê, cô không thể chống lại được chất giọng thế này của cậu.
Cô đưa cặp sách cho An Minh Tế.
Thiếu niên đeo nó lên vai, cười: “Em đi đây, tối gặp.”
“Đi đi, có chuyện gì nhớ gọi điện cho chị, chị ở nhà đợi em.”
“Vâng.”
Đây là ngày đầu tiên An Minh Tế tới trường khi quay lại.
Cậu vẫn học ở trường trung học số 1 Kinh Thành, không học lại mà nhảy lớp luôn.
…
Trường trung học số 1.
An Minh Tế thong thả đi vào lớp 12/1.
Lớp học vốn ồn ào bỗng yên tĩnh lại.
Cho dù là dung mạo hay khí chất, An Minh Tế cũng giống như một hoàng tử sống trong lâu đài cổ tích.
“Oa! An Minh Tế, cậu về thật rồi à?!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Má ơi! Tên nhóc cậu còn biết về nữa à, bọn tôi còn tưởng cậu biến mất rồi chứ!”
Mấy nam sinh quen An Minh Tế kêu lên.
Tiểu Bạch là kinh ngạc nhất, tên thật cậu ta là Tấn Bạch, nữ thần của cậu ta chính là Cố Mẫn Mẫn.
Tấn Bạch từng ngồi sau An Minh Tế, quan hệ với cậu không tệ.
Lần này hai người vẫn chung một lớp.
Còn có một người An Minh Tế quen nữa, là Trâu Ngạn Bằng, gia thế bất phàm, tác phong làm việc khá là xốc nổi.
Tấn Bạch và Trâu Ngạn Bằng là bạn cùng bàn, hai người trông chẳng có chút liên quan nào, một người thì cao to, một người lại gầy yếu.
An Minh Tế ngồi ở vị trí còn trống phía sau hai người.
Cậu cười: “Lâu lắm không gặp.”
Trâu Ngạn Bằng khoanh tay trước ngực, hừ một tiếng: “Đâu chỉ là đã lâu không gặp, chúng tôi còn tưởng cậu mất tích ý chứ, hôm qua thầy giáo nói cậu sắp về, tôi với Tiểu Bạch đợi cậu từ sáng sớm.”
An Minh Tế nhét cặp vào ngăn bàn, ngẩng đầu chạm vào đôi mắt đầy ý cười của cậu ta.
Cậu cong môi: “Trưa nay tôi mời ăn ở căn tin, gọi mọi người cùng tới đi, coi như là lời xin lỗi của tôi khi rời đi mà không nói tiếng nào.”
Trâu Ngạn Bằng khẽ cau mày: “Coi như tên nhóc cậu có lương tâm, cậu không biết bọn Kiều Văn Minh lo lắng phát điên thế nào khi cậu bỗng mất tích đâu, họ cứ nói cậu xảy ra chuyện rồi, thậm chí còn bảo người nhà tìm giúp cậu đấy.”
Điều cậu ta không nói là trước đấy cậu ta cũng nhờ người nhà tìm giúp, nhưng không ngờ khi điều tra thì lại có một thế lực nào đó ngăn cản họ.
“Cực khổ rồi, là tôi quên mất.”
An Minh Tế không ngờ họ lại quan tâm mình như vậy, theo cậu thấy, quan hệ giữa họ cũng chỉ là có chút giao tình thôi.
Nhưng cậu không phủ nhận cảm giác được người ta quan tâm rất không tệ.
Trâu Ngạn Bằng hừ lạnh: “Ăn ở căn tin là hời cho cậu quá, chiều tan học chúng ta tới quán ăn lớn ở con phố phía sau, hôm nay không lột hết của cậu thì rất có lỗi với sự lo lắng bấy lâu nay của bọn tôi.”
An Minh Tế gật đầu: “Được, tí nữa cậu cứ liên lạc với họ đi.”
Trong lúc chờ giáo viên tới, Tấn Bạch và Trâu Ngạn Bằng đã nói những chuyện xảy ra ở trường trong một năm nay cho cậu nghe.
Trong nhóm bạn bè thân thiết bọn họ, có hai người ra nước ngoài, còn có một người rời khỏi Kinh Thành theo gia đình.
Bây giờ chỉ còn lại Tấn Bạch, Trâu Ngạn Bằng và Kiều Văn Minh.
Lúc ba người nói chuyện, bỗng cảm thấy bầu không khí trong lớp vô cùng yên tĩnh.
Đồng thời còn cảm nhận được có rất nhiều tầm mắt đang nhìn bọn họ.
Trâu Ngạn Bằng quay đầu, thấy vô số đôi mắt tỏa sáng của mấy nữ sinh có vẻ mặt mê trai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu ta không nhịn được mà thầm chửi bậy.
Ám ảnh hơn một năm trước đã lại trở về rồi.
Trước đó, khi An Minh Tế chưa rời đi, tất cả nữ sinh ở trường đều bị quyến rũ bởi khuôn mặt của cậu.
Cho dù đi tới đâu cậu cũng như là một hormone di động, hấp dẫn vô số ánh nhìn của con gái.
Tên nhóc này đúng là có một cái túi da tốt.
Tất cả con gái ai nấy cũng phí hết tâm cơ để tạo cơ hội gặp gỡ An Minh Tế, quà tặng cậu nhiều tới nỗi khiến người người ngưỡng mộ ghen tị.
Trâu Ngạn Bằng quay đầu nhìn vẻ mặt như thường của An Minh Tế, nhất thời cậu ta ngưỡng mộ tới nỗi muốn kéo cậu tới con phổ phía sau gọi mấy thùng bia cùng cậu đại chiến ba trăm hiệp.
Anh em tốt trở về, tất nhiên cậu ta rất hoan nghênh.
Nhưng những em gái thuộc về bọn họ, sắp chuẩn bị quay sang thích An Minh Tế rồi.
Còn cậu ta lại chuẩn bị gánh vác trách nhiệm truyền thư nặng nề.
Những cô gái nào không dám chủ động đưa thư tình cho cậu thì đều sẽ nhờ cậu ta, Tiểu Bạch, Kiều Văn Minh đưa giúp.
Nghĩ đã thấy nhọc lòng.
An Minh Tế làm như không phát hiện ánh mắt si mê của nữ sinh cùng sự ngưỡng mộ ghen tỵ của nam sinh trong lớp.
Cậu ngẩng đầu, hờ hững nhìn Trâu Ngạn Bằng.
Khi thấy ánh mắt ai oán của bạn tốt, cậu khẽ cong khóe môi.
Nụ cười này, đừng nói nữ sinh, mà ngay cả Trâu Ngạn Bằng cũng thấy tim đập nhanh.
Lúc Trâu Ngạn Bằng thất thần, giáo viên đã bước vào lớp học.
“Yên lặng, hôm nay chúng ta sẽ ôn lại bài hôm qua…”
…
Con phố sau trường trung học số 1.
Tối nay con phố này đông đúc hơn mọi khi khá nhiều.
An Minh Tế, Tấn Bạch, Trâu Ngạn Bằng, Kiều Văn Minh ngồi xuống bàn một quán ăn trong số đó.
Trên bàn bày đầy bia, một nửa trong số đó đã được mở ra.
Trừ Tấn Bạch, mấy thiếu niên ai nấy cũng ăn mặc sang trọng, không hề phù hợp với kiểu quán ăn hỗn loạn, bẩn thỉu này chút nào.
Nhưng họ lại thích như thế, còn quen thân với ông chủ của hàng này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro