Trùng Sinh Năm 80: Nuôi Sói Con
Chương 391
Y Nhân Vi Hoa
2024-09-18 20:40:48
“Cạn ly! Hôm nay không chuốc cho cậu gục thì thật không hả giận!”
Lúc này Trâu Ngạn Bằng đang ôm quyết tâm cùng An Minh Tế quyết đấu ba trăm hiệp.
An Minh Tế nhướn mày: “Đừng có nói sớm, chưa biết ai sẽ gục đâu.”
Cậu trai trông cao gầy, mang dáng dấp thư sinh bên cạnh cũng cười: “Đại Bằng à, tôi thấy cậu vẫn nên chịu thua đi.”
Trâu Ngạn Bằng tức xù cả lông, lườm người bên cạnh An Minh Tế: “Kiều Văn Minh, là đàn ông sao có thể chịu thua, tôi là nam tử hán đường đường chính chính, hôm nay mấy cậu không ai được phép nhường!”
Kiều Văn Minh mỉm cười bất đắc dĩ, cậu ta thật sự không ôm hi vọng gì với tửu lượng của Trâu Ngạn Bằng.
Sau khi đồ ăn được đưa lên, mấy thiếu niên vừa uống bia vừa nói chuyện.
Khắp cả con phố, chỉ có cửa hàng họ đang ăn là đông khách nhất.
Bởi vì bốn thiếu niên đang ngồi đã hấp dẫn không ít người qua đường, ai cũng có đặc sắc riêng.
Ông chủ cũng biết vậy, nên còn đặc biệt tặng họ nửa két bia.
Trâu Ngạn Bằng ghen tỵ: “Vẫn là Minh Tế có thể diện, chúng ta tới đây nhiều lần như vậy cũng chẳng thấy ông chủ tặng đồ bao giờ.”
Tuy lời nói của cậu ta mang ý ghen tỵ, nhưng vẻ mặt lại toàn là tự hào.
An Minh Tế ăn một xiên thịt, cười khẽ.
Cậu cũng cảm nhận được có rất nhiều ánh mắt đang nhìn mình, có điều những ánh mắt đó không có ác ý, nên cậu cũng mặc kệ.
Tấn Bạch nâng cốc bia: “Một năm không gặp, mấy anh em chúng ta cùng uống nào!”
Ba người còn lại cũng nâng lên theo.
Bốn người chạm cốc vào nhau rồi cùng uống hết.
“Sướng thật!” Trâu Ngạn Bằng cảm thấy như được tẩy rửa, vô cùng sung sướng.
Ngay cả Kiều Văn Minh là con cháu dòng dõi thư hương cũng uống, mặt cậu ta đỏ bừng, lộ ra ý cười vui vẻ.
Người duy nhất khiến An Minh Tế chú ý là Tấn Bạch.
Cậu ta vừa trắng vừa gầy, thế nên người quen đều gọi cậu ta là Tiểu Bạch.
Tuy hôm nay Tiểu Bạch cũng vui, nhưng giữa lông mày lại tỏa ra nét u sầu.
Đôi mắt An Minh Tế tối đi mấy phần.
Trong số những người ở đây, thân với cậu nhất là Tiểu Bạch, cậu ta là người đơn giản, nên cậu cũng chú ý tới cậu ta nhiều hơn một chút.
An Minh Tế thu lại ánh nhìn, ý cười không thay đổi.
“Minh Tế, một năm nay cậu đi đâu thế? Cậu có biết sau khi cậu đi, bọn con gái đã tan nát trái tim như thế nào không? Ngay cả mấy anh em chúng tôi cũng không được người đẹp quan tâm nữa.”
Trâu Ngạn Bằng thật sự rất tò mò, người này nói đi là đi, không thèm chào tạm biệt lấy một tiếng, cũng chẳng biết là chuyện cấp bách gì.
Mà về cũng rất đột ngột.
An Minh Tế đặt xiên không lên bàn, hờ hững trả lời: “Trong nhà có chút việc, cần tôi về giải quyết.”
Nghe ra cậu không muốn nói nhiều, Kiều Văn Minh chuyển đề tài: “Cậu vừa về nên không biết Đại Bằng đã có người yêu rồi đấy. Cô gái đó trông khá xinh, hôm nào bảo cậu ấy dẫn tới giới thiệu với cậu.”
An Minh Tế nhìn Trâu Ngạn Bằng, phát hiện cậu ta đang xấu hổ, còn có chút hạnh phúc.
Giống như mấy tên nhóc mới biết yêu lần đầu vậy.
An Minh Tế nhướn mày: “Trâu đại công tử bằng lòng vì một cái cây mà từ bỏ cả cánh rừng sao?”
“Có biết nói chuyện không vậy, trước đó là do còn trẻ không biết tình, bây giờ thì khác, Linh Linh là một cô gái tốt, rất đơn thuần, cũng rất đáng yêu. Cho tới khi gặp cô ấy, tôi mới biết trên đời này có một cô gái tốt đẹp như thế, cậu không biết Linh Linh đáng yêu dường nào đâu…”
Vừa nhắc tới bạn gái mình, Trâu Ngạn Bằng liền liến thoắng không ngừng, chỉ thiếu việc khen bạn gái mình là tiên trên trời nữa thôi.
Kiều Văn Minh và Tấn Bạch đã quen từ lâu, họ nhìn An Minh Tế giật giật khóe miệng, lộ ra biểu cảm đồng tình và xem trò hay.
Trước đây họ cũng từng như thế, bây giờ cuối cùng cũng tới lượt người khác phải chịu đựng.
Bọn họ đã ăn đủ cơm chó rồi!
“Tiểu Bạch! Mày để bố mày tìm hơi lâu rồi đấy!”
Lúc Trâu Ngạn Bằng vẫn còn đang khen bạn gái, một gã đàn ông dẫn theo mấy người đi tới.
Gã đi đầu cao lớn, cởi trần, để lộ cánh tay và lưng đầy hình xăm, vừa nhìn đã biết không dễ chọc.
Mấy người theo sau gã ta không nhuộm tóc vàng thì nhuộm tóc đỏ, ăn mặc cà lơ phất phơ. Trông không phải kiểu người đứng đắn gì.
Mấy người đang ăn thấy họ, ai quen biết họ và nhát gan đều vội vã rời đi.
Ngay cả ông chủ cũng tỏ ra bất an.
Trâu Ngạn Bằng, Kiều Văn Minh nhíu mày, không vui khi bị quấy rầy một cách thô lỗ như thế.
An Minh Tế vẫn còn đang tao nhã ăn thịt xiên, không hề bị ảnh hưởng bởi người lạ.
Thịt xiên nướng ở đây thật sự là rất ngon, cũng rất sạch sẽ vệ sinh, lửa nướng vừa đủ, rau dưa ăn kèm không tệ, quan trọng là ông chủ rất tốt tính.
Thậm chí cậu còn có tâm trạng tốt mà nghĩ lần sau rảnh nhất định sẽ dẫn A Cẩm tới nếm thử.
Sau lần chiến tranh lạnh ngắn ngủi kia, hai người họ lại khôi phục quan hệ thân mật như trước, nhưng sau đó cậu không còn dám thăm dò cô nữa.
Trải nghiệm lần này đã đủ để cậu khiếp sợ lắm rồi.
Cậu quyết định sau này dù là chuyện gì liên quan tới A Cẩm cũng sẽ không mang tâm thái đánh cược.
Trước khi hoàn toàn nắm chắc, cậu sẽ không làm chuyện gì đi quá giới hạn.
Tấn Bạch nghe thấy giọng nói sau lưng thì run lên, có thể thấy cậu ta đang sợ hãi.
Người đàn ông đứng đầu đi tới cạnh Tấn Bạch, đạp vào ghế cậu ta ngồi.
Ghế bị đạp đổ, Tấn Bạch ngã ngồi xuống đất.
Tính tình Trâu Ngạn Bằng nóng nảy, thấy bạn tốt của mình bị bắt nạt bèn lập tức đứng lên: “Có gì cứ nói, đừng có động chân động tay! Anh muốn làm gì?”
Kiều Văn Minh cũng đi tới cạnh Tấn Bạch, đỡ cậu ta dậy.
An Minh Tế chầm chậm ngẩng đầu lên.
Cậu không nhìn tình cảnh trước mắt mà nhìn về phía đối diện quán ăn.
Nhóm Alen đang đứng chờ ở đó.
Tuy có rất ít người biết chuyện cậu về nước, nhưng không thể ngăn cản kẻ thù theo dõi cậu, ra tay với cậu, nên mấy người Alen không yên tâm, vẫn luôn bảo vệ cậu ở khoảng cách an toàn.
Lúc thấy tình huống bên này, họ đang muốn xông đến.
An Minh Tế giơ tay ngăn cản.
Lúc này Trâu Ngạn Bằng đang ôm quyết tâm cùng An Minh Tế quyết đấu ba trăm hiệp.
An Minh Tế nhướn mày: “Đừng có nói sớm, chưa biết ai sẽ gục đâu.”
Cậu trai trông cao gầy, mang dáng dấp thư sinh bên cạnh cũng cười: “Đại Bằng à, tôi thấy cậu vẫn nên chịu thua đi.”
Trâu Ngạn Bằng tức xù cả lông, lườm người bên cạnh An Minh Tế: “Kiều Văn Minh, là đàn ông sao có thể chịu thua, tôi là nam tử hán đường đường chính chính, hôm nay mấy cậu không ai được phép nhường!”
Kiều Văn Minh mỉm cười bất đắc dĩ, cậu ta thật sự không ôm hi vọng gì với tửu lượng của Trâu Ngạn Bằng.
Sau khi đồ ăn được đưa lên, mấy thiếu niên vừa uống bia vừa nói chuyện.
Khắp cả con phố, chỉ có cửa hàng họ đang ăn là đông khách nhất.
Bởi vì bốn thiếu niên đang ngồi đã hấp dẫn không ít người qua đường, ai cũng có đặc sắc riêng.
Ông chủ cũng biết vậy, nên còn đặc biệt tặng họ nửa két bia.
Trâu Ngạn Bằng ghen tỵ: “Vẫn là Minh Tế có thể diện, chúng ta tới đây nhiều lần như vậy cũng chẳng thấy ông chủ tặng đồ bao giờ.”
Tuy lời nói của cậu ta mang ý ghen tỵ, nhưng vẻ mặt lại toàn là tự hào.
An Minh Tế ăn một xiên thịt, cười khẽ.
Cậu cũng cảm nhận được có rất nhiều ánh mắt đang nhìn mình, có điều những ánh mắt đó không có ác ý, nên cậu cũng mặc kệ.
Tấn Bạch nâng cốc bia: “Một năm không gặp, mấy anh em chúng ta cùng uống nào!”
Ba người còn lại cũng nâng lên theo.
Bốn người chạm cốc vào nhau rồi cùng uống hết.
“Sướng thật!” Trâu Ngạn Bằng cảm thấy như được tẩy rửa, vô cùng sung sướng.
Ngay cả Kiều Văn Minh là con cháu dòng dõi thư hương cũng uống, mặt cậu ta đỏ bừng, lộ ra ý cười vui vẻ.
Người duy nhất khiến An Minh Tế chú ý là Tấn Bạch.
Cậu ta vừa trắng vừa gầy, thế nên người quen đều gọi cậu ta là Tiểu Bạch.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuy hôm nay Tiểu Bạch cũng vui, nhưng giữa lông mày lại tỏa ra nét u sầu.
Đôi mắt An Minh Tế tối đi mấy phần.
Trong số những người ở đây, thân với cậu nhất là Tiểu Bạch, cậu ta là người đơn giản, nên cậu cũng chú ý tới cậu ta nhiều hơn một chút.
An Minh Tế thu lại ánh nhìn, ý cười không thay đổi.
“Minh Tế, một năm nay cậu đi đâu thế? Cậu có biết sau khi cậu đi, bọn con gái đã tan nát trái tim như thế nào không? Ngay cả mấy anh em chúng tôi cũng không được người đẹp quan tâm nữa.”
Trâu Ngạn Bằng thật sự rất tò mò, người này nói đi là đi, không thèm chào tạm biệt lấy một tiếng, cũng chẳng biết là chuyện cấp bách gì.
Mà về cũng rất đột ngột.
An Minh Tế đặt xiên không lên bàn, hờ hững trả lời: “Trong nhà có chút việc, cần tôi về giải quyết.”
Nghe ra cậu không muốn nói nhiều, Kiều Văn Minh chuyển đề tài: “Cậu vừa về nên không biết Đại Bằng đã có người yêu rồi đấy. Cô gái đó trông khá xinh, hôm nào bảo cậu ấy dẫn tới giới thiệu với cậu.”
An Minh Tế nhìn Trâu Ngạn Bằng, phát hiện cậu ta đang xấu hổ, còn có chút hạnh phúc.
Giống như mấy tên nhóc mới biết yêu lần đầu vậy.
An Minh Tế nhướn mày: “Trâu đại công tử bằng lòng vì một cái cây mà từ bỏ cả cánh rừng sao?”
“Có biết nói chuyện không vậy, trước đó là do còn trẻ không biết tình, bây giờ thì khác, Linh Linh là một cô gái tốt, rất đơn thuần, cũng rất đáng yêu. Cho tới khi gặp cô ấy, tôi mới biết trên đời này có một cô gái tốt đẹp như thế, cậu không biết Linh Linh đáng yêu dường nào đâu…”
Vừa nhắc tới bạn gái mình, Trâu Ngạn Bằng liền liến thoắng không ngừng, chỉ thiếu việc khen bạn gái mình là tiên trên trời nữa thôi.
Kiều Văn Minh và Tấn Bạch đã quen từ lâu, họ nhìn An Minh Tế giật giật khóe miệng, lộ ra biểu cảm đồng tình và xem trò hay.
Trước đây họ cũng từng như thế, bây giờ cuối cùng cũng tới lượt người khác phải chịu đựng.
Bọn họ đã ăn đủ cơm chó rồi!
“Tiểu Bạch! Mày để bố mày tìm hơi lâu rồi đấy!”
Lúc Trâu Ngạn Bằng vẫn còn đang khen bạn gái, một gã đàn ông dẫn theo mấy người đi tới.
Gã đi đầu cao lớn, cởi trần, để lộ cánh tay và lưng đầy hình xăm, vừa nhìn đã biết không dễ chọc.
Mấy người theo sau gã ta không nhuộm tóc vàng thì nhuộm tóc đỏ, ăn mặc cà lơ phất phơ. Trông không phải kiểu người đứng đắn gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mấy người đang ăn thấy họ, ai quen biết họ và nhát gan đều vội vã rời đi.
Ngay cả ông chủ cũng tỏ ra bất an.
Trâu Ngạn Bằng, Kiều Văn Minh nhíu mày, không vui khi bị quấy rầy một cách thô lỗ như thế.
An Minh Tế vẫn còn đang tao nhã ăn thịt xiên, không hề bị ảnh hưởng bởi người lạ.
Thịt xiên nướng ở đây thật sự là rất ngon, cũng rất sạch sẽ vệ sinh, lửa nướng vừa đủ, rau dưa ăn kèm không tệ, quan trọng là ông chủ rất tốt tính.
Thậm chí cậu còn có tâm trạng tốt mà nghĩ lần sau rảnh nhất định sẽ dẫn A Cẩm tới nếm thử.
Sau lần chiến tranh lạnh ngắn ngủi kia, hai người họ lại khôi phục quan hệ thân mật như trước, nhưng sau đó cậu không còn dám thăm dò cô nữa.
Trải nghiệm lần này đã đủ để cậu khiếp sợ lắm rồi.
Cậu quyết định sau này dù là chuyện gì liên quan tới A Cẩm cũng sẽ không mang tâm thái đánh cược.
Trước khi hoàn toàn nắm chắc, cậu sẽ không làm chuyện gì đi quá giới hạn.
Tấn Bạch nghe thấy giọng nói sau lưng thì run lên, có thể thấy cậu ta đang sợ hãi.
Người đàn ông đứng đầu đi tới cạnh Tấn Bạch, đạp vào ghế cậu ta ngồi.
Ghế bị đạp đổ, Tấn Bạch ngã ngồi xuống đất.
Tính tình Trâu Ngạn Bằng nóng nảy, thấy bạn tốt của mình bị bắt nạt bèn lập tức đứng lên: “Có gì cứ nói, đừng có động chân động tay! Anh muốn làm gì?”
Kiều Văn Minh cũng đi tới cạnh Tấn Bạch, đỡ cậu ta dậy.
An Minh Tế chầm chậm ngẩng đầu lên.
Cậu không nhìn tình cảnh trước mắt mà nhìn về phía đối diện quán ăn.
Nhóm Alen đang đứng chờ ở đó.
Tuy có rất ít người biết chuyện cậu về nước, nhưng không thể ngăn cản kẻ thù theo dõi cậu, ra tay với cậu, nên mấy người Alen không yên tâm, vẫn luôn bảo vệ cậu ở khoảng cách an toàn.
Lúc thấy tình huống bên này, họ đang muốn xông đến.
An Minh Tế giơ tay ngăn cản.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro