Trùng Sinh Năm 80: Nuôi Sói Con

Chương 392

Y Nhân Vi Hoa

2024-09-18 20:40:48

Mấy người Alen lập tức dừng lại.

Không ai phát hiện một loạt hành động này.

“Ăn nói lớn lối lắm, mày có biết thằng nhãi này nợ tao bao nhiêu tiền không?” Gã đàn ông đứng đầu không thèm coi bốn thiếu niên ra gì.

Gã lạnh lùng nhìn Trâu Ngạn Bằng như nhìn một con gà còi.

Cuối cùng Tấn Bạch cũng hoàn hồn, cậu ta bước lên nhìn gã, cầu xin: “Anh Hổ, anh cho tôi thêm mấy ngày nữa đi, mấy ngày nữa tôi nhất định trả đủ tiền cho anh!”

“Trả?” Anh Hổ cười khẩy: “Mày lấy gì mà trả? Bây giờ chỗ mày ở còn là đi thuê, trong nhà còn có một bà nội sắp chết bệnh, mày nói cho tao nghe mày lấy gì trả?”

Tấn Bạch nắm chặt tay, chuyện anh Hổ nói là thật.

Trước đấy bà nội bệnh nặng, cậu ta thực sự đi tới đường cùng nên mới tìm anh Hổ mượn tiền.

Cậu ta cũng biết lãi cao, nhưng vì bà nội, cậu ta chỉ đành làm vậy.

“Không phải là tiền à! Anh làm lớn chuyện thế tôi còn tưởng Tiểu Bạch đào mộ tổ tông nhà anh nữa!”

Trâu Ngạn Bằng không có chỗ trút giận, dù thế nào cậu ta cũng không thể ra tay!

Chuyện có thể dùng tiền giải quyết đều không là vấn đề.

Anh Hồ nhìn chằm chằm Trâu Ngạn Bằng, cười khẩy: “Chà! Gan quá nhỉ?”

“Mày biết nó nợ tao bao nhiêu không?”

Trâu Ngạn Bằng do dự, gia thế nhà cậu ta không thệ, mỗi tháng có mười ngàn tiền tiêu vặt.

Nếu Tấn Bạch nợ mấy chục ngàn, cậu ta còn có thể lấy ra được, nhưng nhiều hơn thì khó.

Nếu Tấn Bạch nợ quá nhiều, cậu ta chỉ có thể nhờ người nhà giúp thôi.

Anh Hổ tưởng cậu ta sợ.

Gã cười lạnh: “Tiền mày nợ tao không trả cũng chẳng sao, chỉ cần mày đồng ý chuyện tao nói trước đó, đi theo ông chủ tao giới thiệu cho mày một khoảng thời gian, món nợ giữa chúng ta coi như xóa sạch!”

Tấn Bạch như nghe thấy chuyện gì đáng sợ lắm, cậu ta lùi lại, cả người run lẩy bẩy.

Cậu ta suýt chút nữa đã đụng phải Kiều Văn Minh đứng sau.

Kiều Văn Minh đỡ cánh tay cậu ta, hỏi: “Ý anh là gì?”

Anh Hổ cười hề hề, đánh giá Kiều Văn Minh từ trên xuống dưới, nói một cách bỉ ổi: “Tiểu Bạch trông rất dễ nhìn, có rất nhiều ông chủ thích kiểu như nó, chỉ cần nó ngủ với họ mấy đêm, là có thể kiếm được mấy ngàn đồng rồi, chuyện như thế đi đâu mà kiếm, may mà nó gặp được tao đấy, không cả đời cũng chẳng có cơ hội này đâu. Tao nghe nói bây giờ mày đi học đều nhờ quỹ Giang Cửu gì đó tài trợ, nếu mày đồng ý chuyện tao nói, sau này mày muốn gì được nấy, tiền đếm mỏi tay, coi như tay làm hàm nhai…”

Kiều Văn Minh, Trâu Ngạn Bằng không nghe tiếp được nữa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mẹ nó chứ đây là loại biến thái gì thế!

Mà vừa rồi anh Hổ cũng đã nói Tấn Bạch chỉ nợ gã có mấy ngàn đồng thôi.

Nghe thấy con số này, Trâu Ngạn Bằng nổi khùng!

Mấy ngàn đồng mà cũng dám ép Tiểu Bạch... bán thân.

Con giận của cậu ta xông lên, đấm một quyền về phía anh Hổ.

Anh Hổ không kịp đề phòng, bị cậu ta đánh trúng.

“Khốn nạn! Mày dám đánh tao à!” Hai mắt anh Hổ long sòng sọc, nhanh chóng đáp trả.

Nhất thời, hai người xông vào đánh nhau.

Mấy tên tóc vàng tóc đỏ thấy vậy vội vã đi lên giúp đỡ.

Tuy Kiều Văn Minh gầy gò, nhưng cũng nhảy vào.

Ngay cả Tấn Bạch cũng giơ chai bia lên.

An Minh Tế thấy Trâu Ngạn Bằng một đánh hai, một tên trong số đó còn định đánh lén cậu ta.

An Minh Tế đứng dậy, nhanh chóng xông tới.

Tốc độ của cậu nhanh như một cơn gió, ông chủ đứng ngoài nhìn mà há hốc mồm.

An Minh Tế xách cái tên tóc vàng định đánh lén Trâu Ngạn Bằng lên như xách một con gà con, sau đó ném gã lên cái bàn trống bên cạnh.

Bàn bị đập nát tan.

Trâu Ngạn Bằng giải quyết xong tên tóc đỏ, quay đầu mới phát hiện An Minh Tế đã giúp mình giải quyết tên còn lại rồi.

“Người anh em! Cảm ơn nhé!”

An Minh Tế cong môi lên.

Kiều Văn Minh thì lại đối đấu trực tiếp với anh Hổ.

Rõ ràng cậu ta không phải đối thủ của gã.

Thấy Kiều Văn Minh rơi xuống thế yếu, An Minh Tế xắn tay áo, vòng tay khóa chặt cổ gã, nhấc chân đạp vào đầu gối gã.

“Ối!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Anh Hồ lập tức quỳ xuống.

Chân gã tê dại, nhất thời không thể đứng dậy được.

“Choang!”

Tấn Bạch đập chai bia lên đầu một tên côn đồ tóc vàng chẳng ra vàng, đỏ cũng chẳng ra đỏ.

Anh Hổ một lúc lâu mới hoàn hồn, gã quay đầu tức giận lườm An Minh Tế, mắt âm trầm như muốn giết người.

“Mẹ mày muốn chết!”

An Minh Tế cong môi cười tà: “Đồ ngu!”

Người như gã còn chưa đủ tư cách để cậu ra tay, cậu muốn ghiền nát gã thì dễ dàng như nghiền nát một con kiến.

Cậu nhấc chân đạp gã ngã xuống đất.

Thật sự không muốn nhìn khuôn mặt ngu ngốc kia.

Anh Hổ lại một lần nữa mất hết thể diện, gã bắt đầu chửi bậy: “Tao ** bà nhà mày!”

Nghe thấy gã chửi tới bà, đôi mắt vốn dịu dàng của An Minh Tế khẽ híp lại, tỏa ra sự u ám âm trầm đáng sợ, cứ như sứ giả dưới địa ngục.

Người thân mà cậu quan tâm là bà nội đã qua đời, thế mà người này dám động vào giới hạn của cậu.

An Minh Tế nhìn gã như nhìn một người chết: “Mồm thối, nên rửa cho thật kỹ!”

Cậu tiện tay cầm chai bia đã mở trên bàn lên, túm lấy tóc gã, nhét chai bia vào mồm gã.

“Ọc ọc!”

“Ưm ưm ưm!”

Anh Hổ giãy giụa, đáng lẽ gã cao to sức lớn phải dễ dàng tránh thoát mới phải, thế nhưng dù làm cách nào cũng không thoát khỏi tay An Minh Tế được.

Gã càng giãy thì thiếu niên càng mạnh tay, khiến gã cảm thấy khó thở, như sắp chết tới nơi.

Đổ một chai bia xong, trước mặt An Minh Tế bỗng xuất hiện một chai khác.

Cậu ngẩng đầu nhìn, là Trâu Ngạn Bằng đưa tới.

An Minh Tế nhận lấy, đổ lên đầu anh Hổ.

Sau khi đổ xong, cậu vỗ khuôn mặt đầy bia của gã, khinh thường nói: “Đồ ngu! Sau này ăn nói sạch sẽ chút, nếu không mày chết thế nào cũng không biết!”

Nếu hôm nay không có ai khác, An Minh Tế đã ném gã xuống biển cho cá ăn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trùng Sinh Năm 80: Nuôi Sói Con

Số ký tự: 0