Trùng Sinh Năm 80: Nuôi Sói Con
Chương 397
Y Nhân Vi Hoa
2024-09-18 20:40:48
Thèm muốn A Cẩm của cậu?
Trong mắt An Minh Tế lóe lên ánh sáng âm u, cậu khẽ vuốt ve chiếc nhẫn hình rồng ở ngón trỏ, môi khẽ nhếch lên, tỏ vẻ trào phúng.
Nhớ nhung A Cẩm của cậu, cũng phải xem họ có đủ tư cách không.
Giờ An Minh Tế có hơi phiền não, A Cẩm là một người EQ bằng âm, rõ ràng hôm đó cậu đã hôn cô, nhưng cô không hề nhận ra tình cảm của cậu.
Trên đời này sao lại có người chậm chạp trong chuyện tình cảm như vậy chứ.
“Anh chàng đẹp trai, có muốn uống một ly không?”
Lại có một người không tự lượng sức đi tới.
Thiếu niên liếc mắt, lạnh lùng nhìn cô ta.
Người phụ nữ này không diễm lệ như người trước, ăn mặc nghiêm chỉnh, mang theo chút tâm cơ, thể hiện ra hết ưu thế của mình.
Ví dụ như trang điểm nhạt, tôn lên ngũ quan tinh tế xinh đẹp, dáng người hoàn hảo, dù không ăn mặc hở hang cũng khiến người ta nhìn ra đường cong lả lướt.
Trong mắt người phụ nữ, cái nhìn hung hang của cậu không khác gì một con chó sói vừa dữ dằn vừa non nớt, khiến cô ta nổi lên lòng chinh phục.
An Minh Tế còn chưa nói gì, người phụ nữ đã ngồi xuống cạnh cậu.
Vạn Sĩ Nhất Hải nở nụ cười sâu xa.
Người phụ nữ nhìn chằm chằm An Minh Tế, lộ ra vẻ thưởng thức.
Cô ta nhìn ly margarita trên bàn, cười: “Em trai, em đã thành niên chưa? Rượu này mạnh lắm đấy, em không sợ lũ yêu tinh ở đây lừa đi mất à?”
Tuy lời nói của cô ta cợt nhả, nhưng cũng không vượt quá giới hạn.
An Minh Tế cầm ly rượu lên bàn, uống cạn.
Sau đó cậu đứng dậy đi về phía cửa.
“Hả?” Người phụ nữ tỏ vẻ kinh ngạc.
Vạn Sĩ Nhất Hải cũng đứng dậy, cười ha ha.
“Đóa Đóa, vị thiếu gia này không phải người cô có thể săn bắt đâu.”
Đóa Đóa là vũ công chính ở quán bar này.
Cô ta vừa mới tới, nghe nói có một thiếu niên cực phẩm đến đây, còn từ chối một cô gái ăn mặc bốc lửa.
Đóa Đóa cũng muốn xem thử là thần thánh phương nào, cho nên mới tới.
Ai ngờ thiếu niên rất kiêu ngạo, chẳng thèm để ý cô ta.
Đóa Đóa tò mò hỏi: “Lục thiếu, vị này có lai lịch gì vậy?”
Vạn Sĩ Nhất Hải cười khẽ: “Tổ tông này có lai lịch lớn tới mức Lục thiếu nhà cô cũng không dám đắc tội!”
Nói xong, anh ta đuổi theo An Minh Tế.
Gió đêm thổi tới, An Minh Tế cảm giác tác dụng của margarita giờ mới dâng lên.
Nhưng cậu không thấy say, chỉ là trái tim lẫn thân thể tạm thời được thả lỏng.
Mấy người Alen cũng lần lượt đi ra, đứng sau lưng An Minh Tế, bảo vệ thiếu chủ đã uống rượu nhà họ.
Vạn Sĩ Nhất Hải hỏi: “Cậu An, cậu muốn về à?”
“Ừm.”
An Minh Tế liếc anh ta một cái: “Mấy người trước đó có làm lỡ thời gian của tôi.”
Chỉ một câu nói đã khiến Vạn Sĩ Nhất Hải hiểu.
Anh ta cười hì hì: “Làm lỡ thời gian của cậu An đúng là tội lớn. Những người đó giao dịch thứ không nên giao dịch ở địa bàn của tôi, vừa hay tôi lấy chúng ra thị uy.”
An Minh Tế khẽ gật đầu, đi về phía xe của mình.
...
Chung cư giàu có nào đó ở Kinh Thành.
Sau khi Cầu Cường Hải xã giao xong thì quen đường quen nẻo tới nơi này.
Anh ta được trợ lý đưa tới căn phòng trên tầng ba của một tòa nhà.
“Cốc cốc…”
Trợ lý gõ cửa.
Đây là nơi ‘kim ốc tàng kiều’ của cô gái gần đây ông chủ nhà anh ta mới bao nuôi.
Nói là ‘kiều’, chứ trong mắt trợ lý, cô gái này khá là đáng thương.
Mỗi một cô gái được ông chủ bao nuôi, có cô gái nào mà không rời đi trong sự chật vật đâu?
Họ nhìn ông chủ cứ như chuột thấy mèo, hay phải nói là dã thú.
Cửa phòng được mở ra, sau cánh cửa là một người phụ nữ.
Tống Nhân Nhân mặc đồ ngủ, nhìn thấy trợ lý đầu tiên, sau đó mới thấy Cầu Cường Hải sau lưng anh ta.
Cô ta lộ ra vẻ bất an, cùng hoảng sợ.
Cầu Cường Hải như không nhìn thấy, anh ta vỗ vai trợ lý: “Cậu về đi, ngày mai tới đón tôi đúng giờ.”
“Vâng, ông chủ.”
Tống Nhân Nhân nuốt một ngụm nước bọt rồi đi tới, muốn lấy áo khoác vắt trên cánh tay Cầu Cường Hải.
“Hửm?”
Lúc cô ta muốn đụng vào áo, giọng nói trầm trầm bất mãn vang lên.
Tống Nhân Nhân lập tức lùi lại.
Cầu Cường Hải đi vào trong.
Anh ta đi tới phòng khách, để áo lên lưng ghế sofa, rồi ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần.
Tống Nhân Nhân đóng cửa, nhẹ nhàng đi vào.
Nhìn người đàn ông trên sofa, cô ta không còn vẻ tính toán mưu mô như trước, mà chỉ nhỏ giọng hỏi: “Anh Cầu, anh muốn uống nước không?”
Cầu Cường Hải mở mắt ra nhìn người phụ nữ, đáy mắt lóe lên ánh sáng sắc bén và phức tạp.
“Không cần, đi chuẩn bị đi.”
Nói xong, anh ta lại tiếp tục nhắm mắt.
Vẻ mặt Tống Nhân Nhân vặn vẹo.
Cô ta cắn răng, hai tay nắm chặt lại.
Đứng tại chỗ vài giây, cô ta cam chịu đi về phía phòng ngủ.
Chỉ một quãng đường ngắn mà cô ta đi mất mười phút.
Giống như cố ý kéo dài thời gian.
Cô ta đúng là đang kéo dài thời gian, chỉ cần nghĩ tới chuyện tiếp theo là Tống Nhân Nhân lại thấy da đầu tê dại.
Cho dù cô ta kéo dài đến đâu thì chuyện nên tới cũng phải tới.
Một lúc sau, cô ta đi ra.
Bộ đồ ngủ được đổi thành một bộ đồng phục học sinh.
Tuy Tống Nhân Nhân không đi học cấp ba, nhưng cô ta vẫn biết trường trung học số 1 Kinh Thành.
Đây là đồng phục của nữ sinh ở trường đó.
Dường như Cầu Cường Hải cảm nhận được Tống Nhân Nhân đi tới, anh ta mở mắt ra.
Nhìn cô ta buộc tóc đuôi ngựa, mặc đồng phục, đáy mắt Cầu Cường Hải lóe lên vẻ hoài niệm và bi thương.
Tống Nhân Nhân không dám nhìn vào đôi mắt anh ta.
Nếu trước đó cô ta còn âm thầm vui mừng vì có giao dịch với ông chủ Âu Mạc, thì giờ đây cô ta đã hối hận một nửa rồi.
(Editor: haiz, thương anh Hải ghê, tự dằn vặt mình... ôi...)
Trong mắt An Minh Tế lóe lên ánh sáng âm u, cậu khẽ vuốt ve chiếc nhẫn hình rồng ở ngón trỏ, môi khẽ nhếch lên, tỏ vẻ trào phúng.
Nhớ nhung A Cẩm của cậu, cũng phải xem họ có đủ tư cách không.
Giờ An Minh Tế có hơi phiền não, A Cẩm là một người EQ bằng âm, rõ ràng hôm đó cậu đã hôn cô, nhưng cô không hề nhận ra tình cảm của cậu.
Trên đời này sao lại có người chậm chạp trong chuyện tình cảm như vậy chứ.
“Anh chàng đẹp trai, có muốn uống một ly không?”
Lại có một người không tự lượng sức đi tới.
Thiếu niên liếc mắt, lạnh lùng nhìn cô ta.
Người phụ nữ này không diễm lệ như người trước, ăn mặc nghiêm chỉnh, mang theo chút tâm cơ, thể hiện ra hết ưu thế của mình.
Ví dụ như trang điểm nhạt, tôn lên ngũ quan tinh tế xinh đẹp, dáng người hoàn hảo, dù không ăn mặc hở hang cũng khiến người ta nhìn ra đường cong lả lướt.
Trong mắt người phụ nữ, cái nhìn hung hang của cậu không khác gì một con chó sói vừa dữ dằn vừa non nớt, khiến cô ta nổi lên lòng chinh phục.
An Minh Tế còn chưa nói gì, người phụ nữ đã ngồi xuống cạnh cậu.
Vạn Sĩ Nhất Hải nở nụ cười sâu xa.
Người phụ nữ nhìn chằm chằm An Minh Tế, lộ ra vẻ thưởng thức.
Cô ta nhìn ly margarita trên bàn, cười: “Em trai, em đã thành niên chưa? Rượu này mạnh lắm đấy, em không sợ lũ yêu tinh ở đây lừa đi mất à?”
Tuy lời nói của cô ta cợt nhả, nhưng cũng không vượt quá giới hạn.
An Minh Tế cầm ly rượu lên bàn, uống cạn.
Sau đó cậu đứng dậy đi về phía cửa.
“Hả?” Người phụ nữ tỏ vẻ kinh ngạc.
Vạn Sĩ Nhất Hải cũng đứng dậy, cười ha ha.
“Đóa Đóa, vị thiếu gia này không phải người cô có thể săn bắt đâu.”
Đóa Đóa là vũ công chính ở quán bar này.
Cô ta vừa mới tới, nghe nói có một thiếu niên cực phẩm đến đây, còn từ chối một cô gái ăn mặc bốc lửa.
Đóa Đóa cũng muốn xem thử là thần thánh phương nào, cho nên mới tới.
Ai ngờ thiếu niên rất kiêu ngạo, chẳng thèm để ý cô ta.
Đóa Đóa tò mò hỏi: “Lục thiếu, vị này có lai lịch gì vậy?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vạn Sĩ Nhất Hải cười khẽ: “Tổ tông này có lai lịch lớn tới mức Lục thiếu nhà cô cũng không dám đắc tội!”
Nói xong, anh ta đuổi theo An Minh Tế.
Gió đêm thổi tới, An Minh Tế cảm giác tác dụng của margarita giờ mới dâng lên.
Nhưng cậu không thấy say, chỉ là trái tim lẫn thân thể tạm thời được thả lỏng.
Mấy người Alen cũng lần lượt đi ra, đứng sau lưng An Minh Tế, bảo vệ thiếu chủ đã uống rượu nhà họ.
Vạn Sĩ Nhất Hải hỏi: “Cậu An, cậu muốn về à?”
“Ừm.”
An Minh Tế liếc anh ta một cái: “Mấy người trước đó có làm lỡ thời gian của tôi.”
Chỉ một câu nói đã khiến Vạn Sĩ Nhất Hải hiểu.
Anh ta cười hì hì: “Làm lỡ thời gian của cậu An đúng là tội lớn. Những người đó giao dịch thứ không nên giao dịch ở địa bàn của tôi, vừa hay tôi lấy chúng ra thị uy.”
An Minh Tế khẽ gật đầu, đi về phía xe của mình.
...
Chung cư giàu có nào đó ở Kinh Thành.
Sau khi Cầu Cường Hải xã giao xong thì quen đường quen nẻo tới nơi này.
Anh ta được trợ lý đưa tới căn phòng trên tầng ba của một tòa nhà.
“Cốc cốc…”
Trợ lý gõ cửa.
Đây là nơi ‘kim ốc tàng kiều’ của cô gái gần đây ông chủ nhà anh ta mới bao nuôi.
Nói là ‘kiều’, chứ trong mắt trợ lý, cô gái này khá là đáng thương.
Mỗi một cô gái được ông chủ bao nuôi, có cô gái nào mà không rời đi trong sự chật vật đâu?
Họ nhìn ông chủ cứ như chuột thấy mèo, hay phải nói là dã thú.
Cửa phòng được mở ra, sau cánh cửa là một người phụ nữ.
Tống Nhân Nhân mặc đồ ngủ, nhìn thấy trợ lý đầu tiên, sau đó mới thấy Cầu Cường Hải sau lưng anh ta.
Cô ta lộ ra vẻ bất an, cùng hoảng sợ.
Cầu Cường Hải như không nhìn thấy, anh ta vỗ vai trợ lý: “Cậu về đi, ngày mai tới đón tôi đúng giờ.”
“Vâng, ông chủ.”
Tống Nhân Nhân nuốt một ngụm nước bọt rồi đi tới, muốn lấy áo khoác vắt trên cánh tay Cầu Cường Hải.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hửm?”
Lúc cô ta muốn đụng vào áo, giọng nói trầm trầm bất mãn vang lên.
Tống Nhân Nhân lập tức lùi lại.
Cầu Cường Hải đi vào trong.
Anh ta đi tới phòng khách, để áo lên lưng ghế sofa, rồi ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần.
Tống Nhân Nhân đóng cửa, nhẹ nhàng đi vào.
Nhìn người đàn ông trên sofa, cô ta không còn vẻ tính toán mưu mô như trước, mà chỉ nhỏ giọng hỏi: “Anh Cầu, anh muốn uống nước không?”
Cầu Cường Hải mở mắt ra nhìn người phụ nữ, đáy mắt lóe lên ánh sáng sắc bén và phức tạp.
“Không cần, đi chuẩn bị đi.”
Nói xong, anh ta lại tiếp tục nhắm mắt.
Vẻ mặt Tống Nhân Nhân vặn vẹo.
Cô ta cắn răng, hai tay nắm chặt lại.
Đứng tại chỗ vài giây, cô ta cam chịu đi về phía phòng ngủ.
Chỉ một quãng đường ngắn mà cô ta đi mất mười phút.
Giống như cố ý kéo dài thời gian.
Cô ta đúng là đang kéo dài thời gian, chỉ cần nghĩ tới chuyện tiếp theo là Tống Nhân Nhân lại thấy da đầu tê dại.
Cho dù cô ta kéo dài đến đâu thì chuyện nên tới cũng phải tới.
Một lúc sau, cô ta đi ra.
Bộ đồ ngủ được đổi thành một bộ đồng phục học sinh.
Tuy Tống Nhân Nhân không đi học cấp ba, nhưng cô ta vẫn biết trường trung học số 1 Kinh Thành.
Đây là đồng phục của nữ sinh ở trường đó.
Dường như Cầu Cường Hải cảm nhận được Tống Nhân Nhân đi tới, anh ta mở mắt ra.
Nhìn cô ta buộc tóc đuôi ngựa, mặc đồng phục, đáy mắt Cầu Cường Hải lóe lên vẻ hoài niệm và bi thương.
Tống Nhân Nhân không dám nhìn vào đôi mắt anh ta.
Nếu trước đó cô ta còn âm thầm vui mừng vì có giao dịch với ông chủ Âu Mạc, thì giờ đây cô ta đã hối hận một nửa rồi.
(Editor: haiz, thương anh Hải ghê, tự dằn vặt mình... ôi...)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro