Trùng Sinh Năm 80: Nuôi Sói Con
Chương 398
Y Nhân Vi Hoa
2024-09-18 20:40:48
Nửa còn lại không hối hận vì dạo này anh ta có kéo tài nguyên cho cô ta.
Trong thời gian quay ‘Làm phụ nữ phải kiên cường’, cô ta có đại diện quảng cáo một công ty bia, được phát sóng liên tục trên khung giờ vàng ở kênh truyền hình Kinh Thành.
Chuyện này đã nâng cao độ nhận diện của cô ta, ngay cả trong đoàn phim, cô ta cũng được coi trọng hơn.
Nhưng thứ phải trả giá lại khiến Tống Nhân Nhân cảm thấy sụp đổ.
“Bắt đầu đi.” Cầu Cường Hải hờ hững nói, vẻ mặt có hơi mong chờ.
Tống Nhân Nhân run run quỳ xuống trước bàn, cầm lấy một quyển sách trong đống sách ở trên bàn.
Đập vào mắt là nét chữ rất đẹp và ghi chú dày đặc, rõ ràng đây là chữ của con gái.
Cầu Cường Hải dịu dàng vuốt ve cái vòng chỉ đỏ trên tay.
Anh ta bất mãn nhìn chằm chằm Tống Nhân Nhân.
Cho dù cô gái này có mấy phần giống Cố Mẫn Mẫn, nhưng dù sao họ cũng không phải là một người.
Chỉ có thể nói Tống Nhân Nhân là cái bóng của Cố Mẫn Mẫn.
“Đọc!” Cầu Cường Hải bất mãn nói.
Tống Nhân Nhân cắn răng, bắt đầu đọc từng chữ một:
“Tần Phong – Vô Y.
Khỉ viết vô y?
Dữ tử đồng bào.
Vương vu hưng sư, tu ngã qua mâu.
Dữ tử...”
Cầu Cường Hải ngắt lời: “Sai rồi, giọng nói nhẹ nhàng chút nữa, dịu dàng chút nữa.”
Tống Nhân Nhân cúi đầu, vẻ mặt tức giận vặn vẹo.
Mấy ngày nay, người đàn ông này thế mà bắt cô ta học tất cả các ghi chép ở trong sách, đã thế còn bắt cô ta buộc tóc đuôi ngựa, mặc đồng phục học sinh.
Thôi thì cũng được, nhưng người đàn ông này biến thái tới nỗi bắt cô ta học từng cử động của một cô gái khác.
Nếu chỗ nào sai là anh ta sẽ sửa cho bằng đúng.
Có một lần cô ta đọc một bài thơ, không cẩn thận dính chút khẩu âm địa phương, thế mà người này bắt cô ta đọc bài thơ nguyên cả đêm.
Cô ta có thời gian uống nước, nhưng không có thời gian nghỉ ngơi. Đọc hết lần này tới lần khác, cho đến khi trời sáng, anh ta rời đi mới được dừng.
Không chỉ vậy, mà mỗi một cử động của cô ta đều phải nắm chắc mức độ, ví dụ khi thấy Cầu Cường Hải, cô ta không được nhìn anh ta, mà phải tỏ ra xấu hổ.
Ngay cả đồ cô ta không thích cũng phải ăn khi ở trước mặt anh ta.
Còn phải tỏ ra rất thích nữa.
Nghĩ tới những dằn vặt đó, Tống Nhân Nhân cảm thấy sụp đổ.
Chuyện này còn vất vả hơn cả việc cô ta quay phim ở phim trường, đây không phải giày vò về thể xác, mà là giày vò về tinh thần và tâm linh.
Tống Nhân Nhân cảm thấy nếu còn tiếp tục, cô ta sẽ nổ tung mất.
Chờ một lúc lâu không thấy gì, Cầu Cường Hải ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô ta: “Tiếp tục!”
Tống Nhân Nhân nuốt nước bọt, nắm chặt quyển sách, đè giọng xuống: “Vương vu hưng sư, tu ngã qua mâu...”
“Vẫn không đúng!” Giọng nói Cầu Cường Hải lạnh lẽo.
Tống Nhân Nhân run lên.
Cô ta bất an quay đầu nhìn Cầu Cường Hải.
“Anh Cầu?”
“Đọc lại, nếu còn không được thì phải học lại gấp đôi.”
“...” Tống Nhân Nhân sắp khóc tới nơi rồi.
Đây là lại muốn cô ta đọc cả một đêm!
Cầu Cường Hải thu ánh mắt lại, dịu dàng nhìn cái vòng trên tay.
Cầu Cường Hải còn nhớ rõ lúc cô nhóc kia tặng anh ta cái vòng này, mặt mày đỏ bừng xấu hổ, vừa mong chờ vừa căng thẳng.
Hình ảnh đó như mới xảy ra hôm qua, khắc sâu trong đầu anh ta.
Tống Nhân Nhân biết nếu mình còn không nghiêm túc thì sẽ phải chịu sự giày vò không khác gì dưới địa ngục.
Cô ta bình tĩnh lại, nhìn quyển sách, điều chỉnh trạng thái.
Lúc này, tất cả những yêu cầu của Cầu Cường Hải lặp đi lặp lại trong đầu cô ta.
Một lúc lâu sau, cô ta thở ra một hơi, đè thấp giọng xuống, dùng một ngữ điệu kỳ quặc đọc.
“Tần Phong – Vô Y.
Khỉ viết vô y?
Dữ tử đồng bào.
Vương vu hưng sư, tu ngã qua mâu...”
Tống Nhân Nhân một hơi đọc xong.
Không nghe thấy tiếng ngắt lời, trong lòng cô ta âm thầm vui mừng.
Thế nhưng câu nói tiếp theo của Cầu Cường Hải lại đánh cô ta rơi thẳng xuống địa ngục.
“Tiếp tục, tối nay cứ đọc bài thơ này đi.”
Tống Nhân Nhân trợn to mắt, lần này cô ta khóc thật, nức nở xin tha: “Anh Cầu, ngày mai tôi còn phải đi quay phim sớm, nếu thức đêm, trạng thái ngày mai không tốt, chắc chắn sẽ bị đạo diễn mắng!”
Cầu Cường Hải thả lỏng người, khinh thường nhìn cô ta, nở nụ cười tà.
“Giao dịch của tôi với cô được viết rất rõ ràng, tôi cho cô thứ cô muốn, mà cô phải ưu tiên đáp ứng được nhu cầu của tôi, công việc của cô không liên quan tới tôi.”
Sắc mặt Tống Nhân Nhân sốt sắng: “Nhưng…”
“Không làm được thì cút!”
Tối nay Cầu Cường Hải uống rượu, tính tình không tốt lắm.
Tối nay anh ta cứ thấy chỗ nào cũng kỳ quặc.
Rõ ràng Tống Nhân Nhân giống Cố Mẫn Mẫn nhất, nhưng anh ta vẫn cảm thấy vô cùng xa lạ.
Cầu Cường Hải không thèm áp chế cơn giận, Tống Nhân Nhân im miệng.
Cút?
Cô ta mới nếm được chút vị ngọt, giờ bảo cô ta cút?
Thế chẳng phải sự hành hạ trước đó đã bị lãng phí rồi sao?
Chỉ cần cô ta có thể trở thành siêu sao, những chuyện bây giờ đều đáng giá.
Không phải là học một người khác à, cô ta học là được!
Tống Nhân Nhân lại bắt đầu đọc tiếp.
Có lúc Tống Nhân Nhân còn tưởng anh ta ngủ rồi, mãi không có động tĩnh gì.
Nhưng khi cô ta ngẩng đầu nhìn, lại phát hiện anh ta đang dịu dàng ngắm cái vòng tay chỉ đỏ kia.
Trong thời gian quay ‘Làm phụ nữ phải kiên cường’, cô ta có đại diện quảng cáo một công ty bia, được phát sóng liên tục trên khung giờ vàng ở kênh truyền hình Kinh Thành.
Chuyện này đã nâng cao độ nhận diện của cô ta, ngay cả trong đoàn phim, cô ta cũng được coi trọng hơn.
Nhưng thứ phải trả giá lại khiến Tống Nhân Nhân cảm thấy sụp đổ.
“Bắt đầu đi.” Cầu Cường Hải hờ hững nói, vẻ mặt có hơi mong chờ.
Tống Nhân Nhân run run quỳ xuống trước bàn, cầm lấy một quyển sách trong đống sách ở trên bàn.
Đập vào mắt là nét chữ rất đẹp và ghi chú dày đặc, rõ ràng đây là chữ của con gái.
Cầu Cường Hải dịu dàng vuốt ve cái vòng chỉ đỏ trên tay.
Anh ta bất mãn nhìn chằm chằm Tống Nhân Nhân.
Cho dù cô gái này có mấy phần giống Cố Mẫn Mẫn, nhưng dù sao họ cũng không phải là một người.
Chỉ có thể nói Tống Nhân Nhân là cái bóng của Cố Mẫn Mẫn.
“Đọc!” Cầu Cường Hải bất mãn nói.
Tống Nhân Nhân cắn răng, bắt đầu đọc từng chữ một:
“Tần Phong – Vô Y.
Khỉ viết vô y?
Dữ tử đồng bào.
Vương vu hưng sư, tu ngã qua mâu.
Dữ tử...”
Cầu Cường Hải ngắt lời: “Sai rồi, giọng nói nhẹ nhàng chút nữa, dịu dàng chút nữa.”
Tống Nhân Nhân cúi đầu, vẻ mặt tức giận vặn vẹo.
Mấy ngày nay, người đàn ông này thế mà bắt cô ta học tất cả các ghi chép ở trong sách, đã thế còn bắt cô ta buộc tóc đuôi ngựa, mặc đồng phục học sinh.
Thôi thì cũng được, nhưng người đàn ông này biến thái tới nỗi bắt cô ta học từng cử động của một cô gái khác.
Nếu chỗ nào sai là anh ta sẽ sửa cho bằng đúng.
Có một lần cô ta đọc một bài thơ, không cẩn thận dính chút khẩu âm địa phương, thế mà người này bắt cô ta đọc bài thơ nguyên cả đêm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô ta có thời gian uống nước, nhưng không có thời gian nghỉ ngơi. Đọc hết lần này tới lần khác, cho đến khi trời sáng, anh ta rời đi mới được dừng.
Không chỉ vậy, mà mỗi một cử động của cô ta đều phải nắm chắc mức độ, ví dụ khi thấy Cầu Cường Hải, cô ta không được nhìn anh ta, mà phải tỏ ra xấu hổ.
Ngay cả đồ cô ta không thích cũng phải ăn khi ở trước mặt anh ta.
Còn phải tỏ ra rất thích nữa.
Nghĩ tới những dằn vặt đó, Tống Nhân Nhân cảm thấy sụp đổ.
Chuyện này còn vất vả hơn cả việc cô ta quay phim ở phim trường, đây không phải giày vò về thể xác, mà là giày vò về tinh thần và tâm linh.
Tống Nhân Nhân cảm thấy nếu còn tiếp tục, cô ta sẽ nổ tung mất.
Chờ một lúc lâu không thấy gì, Cầu Cường Hải ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô ta: “Tiếp tục!”
Tống Nhân Nhân nuốt nước bọt, nắm chặt quyển sách, đè giọng xuống: “Vương vu hưng sư, tu ngã qua mâu...”
“Vẫn không đúng!” Giọng nói Cầu Cường Hải lạnh lẽo.
Tống Nhân Nhân run lên.
Cô ta bất an quay đầu nhìn Cầu Cường Hải.
“Anh Cầu?”
“Đọc lại, nếu còn không được thì phải học lại gấp đôi.”
“...” Tống Nhân Nhân sắp khóc tới nơi rồi.
Đây là lại muốn cô ta đọc cả một đêm!
Cầu Cường Hải thu ánh mắt lại, dịu dàng nhìn cái vòng trên tay.
Cầu Cường Hải còn nhớ rõ lúc cô nhóc kia tặng anh ta cái vòng này, mặt mày đỏ bừng xấu hổ, vừa mong chờ vừa căng thẳng.
Hình ảnh đó như mới xảy ra hôm qua, khắc sâu trong đầu anh ta.
Tống Nhân Nhân biết nếu mình còn không nghiêm túc thì sẽ phải chịu sự giày vò không khác gì dưới địa ngục.
Cô ta bình tĩnh lại, nhìn quyển sách, điều chỉnh trạng thái.
Lúc này, tất cả những yêu cầu của Cầu Cường Hải lặp đi lặp lại trong đầu cô ta.
Một lúc lâu sau, cô ta thở ra một hơi, đè thấp giọng xuống, dùng một ngữ điệu kỳ quặc đọc.
“Tần Phong – Vô Y.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khỉ viết vô y?
Dữ tử đồng bào.
Vương vu hưng sư, tu ngã qua mâu...”
Tống Nhân Nhân một hơi đọc xong.
Không nghe thấy tiếng ngắt lời, trong lòng cô ta âm thầm vui mừng.
Thế nhưng câu nói tiếp theo của Cầu Cường Hải lại đánh cô ta rơi thẳng xuống địa ngục.
“Tiếp tục, tối nay cứ đọc bài thơ này đi.”
Tống Nhân Nhân trợn to mắt, lần này cô ta khóc thật, nức nở xin tha: “Anh Cầu, ngày mai tôi còn phải đi quay phim sớm, nếu thức đêm, trạng thái ngày mai không tốt, chắc chắn sẽ bị đạo diễn mắng!”
Cầu Cường Hải thả lỏng người, khinh thường nhìn cô ta, nở nụ cười tà.
“Giao dịch của tôi với cô được viết rất rõ ràng, tôi cho cô thứ cô muốn, mà cô phải ưu tiên đáp ứng được nhu cầu của tôi, công việc của cô không liên quan tới tôi.”
Sắc mặt Tống Nhân Nhân sốt sắng: “Nhưng…”
“Không làm được thì cút!”
Tối nay Cầu Cường Hải uống rượu, tính tình không tốt lắm.
Tối nay anh ta cứ thấy chỗ nào cũng kỳ quặc.
Rõ ràng Tống Nhân Nhân giống Cố Mẫn Mẫn nhất, nhưng anh ta vẫn cảm thấy vô cùng xa lạ.
Cầu Cường Hải không thèm áp chế cơn giận, Tống Nhân Nhân im miệng.
Cút?
Cô ta mới nếm được chút vị ngọt, giờ bảo cô ta cút?
Thế chẳng phải sự hành hạ trước đó đã bị lãng phí rồi sao?
Chỉ cần cô ta có thể trở thành siêu sao, những chuyện bây giờ đều đáng giá.
Không phải là học một người khác à, cô ta học là được!
Tống Nhân Nhân lại bắt đầu đọc tiếp.
Có lúc Tống Nhân Nhân còn tưởng anh ta ngủ rồi, mãi không có động tĩnh gì.
Nhưng khi cô ta ngẩng đầu nhìn, lại phát hiện anh ta đang dịu dàng ngắm cái vòng tay chỉ đỏ kia.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro