Trùng Sinh Năm 80: Nuôi Sói Con

Chương 399

Y Nhân Vi Hoa

2024-09-18 20:40:48

Cô ta đoán Cầu Cường Hải rất thích rất thích một cô gái, nếu không sẽ không làm mấy chuyện này.

Tống Nhân Nhân nghĩ, nếu người anh ta thích là mình thì tốt rồi.

Vậy cô ta muốn gì là có thứ đó.

Nhưng từ ngày quen biết cho tới bây giờ, cô ta còn chưa chạm vào được một góc áo anh ta.

Tống Nhân Nhân thu tầm mắt lại, tiếp tục đọc.

Bầu trời ban đêm lấp lánh ánh sao, rất đẹp.

Tiểu khu vô cùng yên tĩnh.

Giọng Tống Nhân Nhân bắt đầu khàn khàn.

Không biết đã đọc bao nhiêu lần, cuối cùng cô ta cũng không chịu nổi nữa, cô ta ngẩng đầu, nhìn người đàn ông không biết nhắm mắt từ khi nào, khẽ thở phào.

Một lúc lâu không thấy tiếng giục của anh ta, cô ta nhẹ nhàng đứng dậy, chân có hơi tê nên đứng cũng không vững.

Tống Nhân Nhân lại ngẩng đầu, Cầu Cường Hải như đang ngủ say, đáy lòng cô ta âm thầm vui mừng.

Một lúc lâu sau, chờ chân hết tê, cô ta đi về phía bếp.

Cổ họng cô ta sắp bốc khói rồi, bây giờ cần một cốc nước để nhuận giọng.

Lúc Tống Nhân Nhân đi vào bếp, không nhìn thấy người đàn ông ngồi trên ghế mở mắt ra.

Từ đầu tới cuối, Cầu Cường Hải không hề ngủ.

Nhìn bóng lưng cô ta, đáy mắt anh ta không một gợn sóng, chỉ có sự mệt mỏi.

Anh ta cầm thuốc lá trên bàn lên.

Hít một hơi thật sâu, rồi chầm chậm nhả khói thuốc ra, khuôn mặt anh ta bị bao phủ bởi làn khói, tạo ra một cảm giác mơ hồ.

Lúc Tống Nhân Nhân đi ra thì thấy người đàn ông đang nhả khói.

Dường như cảm nhận được sự tồn tại của cô ta, Cầu Cường Hải khẽ liếc cô ta một cái.

Chỉ một ánh mắt đã khiến cô ta nhanh chóng đi tới.

Không chờ anh ta nói gì, Tống Nhân Nhân đã lại quỳ xuống, đọc tiếp.

Cho tới khi trời sáng, Tống Nhân Nhân cũng không có cơ hội lười biếng.

Cầu Cường Hải dập điếu thuốc, không biết đây là điếu thứ bao nhiêu.

Anh ta lên tiếng: “Không cần đọc nữa.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tống Nhân Nhân thở phào nhẹ nhõm.

Cô ta ngồi trên đất, cảm thấy trận giày vò này cuối cùng cũng kết thúc.

Cầu Cường Hải nhìn ánh nắng sớm mai đang bao phủ khắp một vùng rộng lớn ngoài cửa sổ.

Anh ta đứng dậy cầm áo khoác, đi ra cửa.

Tống Nhân Nhân lộ ra vẻ mặt được giải thoát.

Thế nhưng bước chân anh ta bỗng dừng lại.

Trái tim vừa mới đáp xuống đất của cô ta lại một lần nữa nhảy lên.

Cầu Cường Hải quay lại lạnh lùng nhìn cô ta.

“Biết nấu cơm không?”

“Biết!” Tống Nhân Nhân như đang đối diện với giáo viên, nhanh chóng trả lời.

Cô ta sợ anh ta lại nghĩ ra thủ đoạn gì đó để giày vò cô ta.

Với cô ta, nấu cơm đúng là quá đơn giản.

Cầu Cường Hải quay lại ghế sofa, ném áo sang một bên.

“Đi nấu cơm đi.”

Tống Nhân Nhân lập tức chạy về phía nhà bếp.

Mặt trời đã ló dạng, trời đã sáng hoàn toàn.

Tống Nhân Nhân nấu một bữa sáng đơn giản, cháo trắng, bánh rau, trứng chiên.

Cô ta đi tới, nhìn Cầu Cường Hải: “Anh Cầu, đã nấu xong bữa sáng rồi.”

Cầu Cường Hải đứng dậy, đi về phía nhà bếp.

Tống Nhân Nhân không đi theo anh ta, mà đi về phòng ngủ.

Khi cô ta đi ra, trong tay có cầm một cái hộp gấm đỏ.

Cô ta mong chờ đi vào bếp, chỉ thấy Cầu Cường Hải ngồi trên ghế, đánh giá bữa sáng của cô ta.

Tống Nhân Nhân bất an hỏi: “Anh Cầu, bữa sáng không hợp khẩu vị ư?”

Lúc anh ta bảo cô ta nấu bữa sáng, đáy lòng cô ta rất mong chờ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Có phải trong mắt người đàn ông này, cô ta đã có một vị trí nhất định rồi không?

Lúc này, cô ta cố gắng thể hiện ra hết sự dịu dàng của mình, chỉ muốn để lại một dấu ấn sâu sắc thuộc về riêng cô ta trong lòng anh ta.

Cầu Cường Hải không trả lời.

Anh ta nhìn bữa sáng trước mặt, từ lâu tâm tư đã không còn ở đây.

Cố Mẫn Mẫn cũng từng nấu bữa sáng cho anh ta, mộc mạc nhưng trông rất ngon miệng.

Còn bữa sáng này tuy không khác với Cố Mẫn Mẫn nấu là bao, nhưng anh ta lại chẳng muốn ăn chút nào, thậm chí còn hơi buồn nôn.

Đè xuống loại cảm xúc, Cầu Cường Hải cong môi, nở nụ cười châm chọc.

Có một số việc không thể cưỡng cầu được.

Cho dù có tìm một trăm người giống Cố Mẫn Mẫn thì họ cũng không phải cô ấy.

Hôm nay tâm trạng Cầu Cường Hải vô cùng tệ, vô cùng nóng này, vì đè nén quá nhiều suy nghĩ mà vẻ mặt trở nên vặn vẹo.

Anh ta bỗng có một loại cảm giác muốn hủy diệt hết thảy.

Lúc này anh ta muốn làm gì đó để trút hết cảm giác điên cuồng này.

Nghĩ tới Lạc Gia Ni ở Nam Miến, đáy mắt Cầu Cường Hải lộ ra ánh sáng đáng sợ.

Bác sĩ Phó Lâm từng nói rằng không được áp chế cảm xúc, dù là phẫn nộ, điên cuồng, ảo giác, tưởng niệm, cũng nhất định phải nghĩ biện pháp trút ra đúng cách.

Cầu Cường Hãi biết có lẽ anh ta bị bệnh rồi.

Anh ta lấy ra một cái lọ màu trắng trong túi áo khoác, trên đó không có một chữ gì.

Anh ta đổ hai viên thuốc trong đó ra bỏ vào miệng nhai rôm rốp, vị đắng tràn lan trong miệng, nhưng anh ta vẫn nuốt xuống mà không có biểu cảm gì.

Ăn xong, Cầu Cường Hải muốn rời đi.

Nhưng lại bị Tống Nhân Nhân ngăn lại, đối diện với sắc mặt âm u của anh ta, cô ta đưa cái hộp tới.

“Anh Cầu, cảm ơn sự giúp đỡ gần đây của anh, chuyện tôi làm chỉ có hạn, hôm trước đi dạo phố, tôi thấy có một món quà rất thích hợp với anh nên đã mua về, mong anh thích.”

Nói xong, cô ta xấu hổ giơ nó tới trước mặt anh ta.

Cầu Cường Hải lùi nửa bước, không có chút hứng thú nào với quà của cô ta.

Giọng anh ta trầm trầm, dường như đang vô cùng khắc chế: “Tránh ra!”

Nếu Tống Nhân Nhân nhìn kĩ, sẽ thấy Cầu Cường Hải bây giờ rất không bình thường, đôi mắt anh ta âm u đáng sợ, cơ mặt cũng căng lên.

(Editor: chậc, TNN chuẩn bị lãnh cơm hộp thôi...)

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trùng Sinh Năm 80: Nuôi Sói Con

Số ký tự: 0