Trùng Sinh Năm 80: Nuôi Sói Con

Chương 400

Y Nhân Vi Hoa

2024-09-18 20:40:48

Đáng tiếc Tống Nhân Nhân không phát hiện ra, cô ta mở hộp, để lộ ra một cái vòng tay chỉ đỏ tinh xảo, bên trên còn có một hạt châu màu vàng.

Vừa nhìn đã biết hạt châu này bằng vàng, ngay cả cách tết chỉ đỏ cũng tỉ mỉ hơn hẳn cái mà Cầu Cường Hải đang đeo.

Vốn thần kinh của Cầu Cường Hải đã ở trong trạng thái căng thẳng, giờ nhìn thấy cái vòng kia, ánh mắt anh ta trở nên nguy hiểm, vẻ mặt vô cùng đáng sợ.

Cả người anh ta tỏa ra sát ý, Tống Nhân Nhân cách anh ta rất gần, vì thế cũng nhanh chóng cảm nhận được.

Lúc cô ta muốn chạy thì đã bị Cầu Cường Hải bóp cổ.

Giọng nói của anh ta lạnh lùng và nguy hiểm: “Ai bảo cô mua cái này?!”

“Ặc ặc ặc...” Tống Nhân Nhân muốn giải thích, nhưng trừ việc kêu lên thì cô ta không thể thốt lên nổi một từ nào.

Cầu Cường Hải cảm nhận được bây giờ trong lòng anh ta đang kêu gào muốn anh ta giết người phụ nữ này!

Bác sĩ riêng của anh ta chẩn đoán anh ta mắc bệnh trầm cảm và hưng cảm.

Nếu không uống thuốc điều trị, thời gian dài sẽ dẫn tới các triệu chứng thần kinh khác.

Anh ta chỉ muốn tìm một người phụ nữ giống Cố Mẫn Mẫn để làm dịu tình trạng bệnh của mình thôi, thế mà người phụ nữ này dám đụng vào giới hạn của anh ta.

Tại sao lại vô duyên vô cớ tặng quà cho anh ta!

Tại sao lại tặng quà giống quà Cố Mẫn Mẫn tặng!

Rốt cuộc người phụ nữ này muốn làm gì?

Có phải cô ta muốn xóa hình ảnh Mẫn Mẫn trong lòng anh ta không?

Không được!

Anh ta không cho phép!

Sức Cố Cường Hải mạnh hơn, thậm chí trong mắt anh ta dần xuất hiện sự hưng phấn bệnh hoạn.

Nhìn đôi mắt dần trợn trắng của Tống Nhân Nhân, Cầu Cường Hải vẫn không hề thả lỏng tay ra.

“Reng reng reng…”

Điện thoại trong túi áo vang lên, kéo thần trí của Cầu Cường Hải về.

Anh ta nhìn cô gái đang hấp hối, cảm xúc nóng nảy dần tan biến, mày khẽ nhíu lại.

Cầu Cường Hải nhanh chóng thả tay ra, vứt Tống Nhân Nhân xuống đất.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Khụ khụ khụ…” Cô ta ho như muốn nôn hết lục phủ ngũ tạng ra.

Vào khoảnh khắc sắp sửa mất đi sinh mạng, thậm chí cô ta còn không khống chế được, một mùi khai tỏa ra trong phòng bếp.

Cầu Cường Hải không thèm nhìn cô ta, anh ta bình tĩnh móc điện thoại ra, là trợ lý gọi tới.

Trợ lý cung kính nói: “Ông chủ, tôi đã đến dưới lầu rồi, có cần tôi lên đón anh không?”

“Không cần, tôi sẽ xuống ngay.” Giọng nói Cầu Cường Hải vô cùng bình tĩnh, không hề có sự nóng nảy và nguy hiểm vừa rồi.

Sau khi cúp điện thoại, anh ta giơ tay ấn mi tâm.

Nghĩ tới vừa nãy suýt giết chết một người, Cầu Cường Hải không sợ, chỉ là hơi khó chịu vì mình không thể khống chế được cảm xúc.

Nếu Mẫn mẫn nhìn thấy, cô ấy sẽ bị dọa sợ mất.

Cầu Cường Hải rũ mắt nhìn cái vòng tay chỉ đỏ rơi trên sàn, sắc mặt lại một lần nữa trở nên âm u.

Anh ta cố nén tâm trạng giận dữ xuống, lạnh lùng nhìn Tống Nhân Nhân.

“Nếu còn có lần sau, tôi sẽ lấy cái mạng chó của cô!”

Cầu Cường Hải bước nhanh rời đi.

Anh ta sợ mình sẽ giết cô gái này.

Đồng thời, trong lòng cũng đã có sắp xếp cho Tống Nhân Nhân.

Không thể giữ lại cô ta.

Chỉ cần là người chạm đến giới hạn của anh ta, đều không cần phải giữ lại nữa.

Cầu Cường Hải vừa xuống đã nhìn thấy trợ lý đứng cạnh chiếc xe màu đen.

Sau khi Cầu Cường Hải lên xe, trợ lý không lập tức lên theo, mà đi tới ghế phụ lái, cầm bữa sáng mua trên đường và đưa cho anh ta.

“Ông chủ, vẫn còn nóng, anh mau ăn đi.”

“Ừm.” Lần này, Cầu Cường Hải không từ chối.

So với bữa sáng Tống Nhân Nhân làm, anh ta càng thích bữa sáng trợ lý mua hơn.

Thấy vẻ mệt mỏi trên mặt ông chủ, trong lòng trợ lý âm thầm thở dài.

Anh ta biết ông chủ nhà mình lại một đêm không ngủ.

Mỗi lần ông chủ gặp những người phụ nữ kia, tuy anh ta giày vò họ, nhưng cũng đang tự giày vò chính mình.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cảm nhận được ánh mắt trợ lý, Cầu Cường Hải lạnh lùng nhìn qua.

Trợ lý giật mình, lập tức đi lên, ngồi vào ghế phụ lái.

“Lái xe đi, tới công ty.”

Tài xế nhanh chóng khởi động, lái xe rời đi.

Sau khi Cầu Cường Hải đi, Tống Nhân Nhân mới sợ hãi khóc to.

Cô ta sợ đến mức không đứng dậy nổi, cả người đều run rẩy.

Không ai biết rằng, cô ta vừa mới cách cái chết một khoảng cách gần như thế.

Nhưng con đường này là do mình chọn, dù hối hận cũng không thể trách người khác được.



Trường trung học số 1 Kinh Thành.

Sau hôm An Minh Tế trả nợ thay Tấn Bạch, bây giờ cậu ta đã không còn phải lo sợ mỗi ngày nữa, mà tập trung học hành, muốn dùng học thức để có một tương lai tốt đẹp thuộc về mình.

Trưa hôm đó.

Bốn người An Minh Tế, Tấn Bạch, Trâu Ngạn Bằng, Kiều Văn Minh cùng đi ăn cơm.

Bốn thiếu niên mỗi người một vẻ, hấp dẫn vô số ánh nhìn của nữ sinh trong trường.

Dưới ánh mắt lấp lánh của các nữ sinh, bốn người họ lại đang thảo luận chuyện xấu.

Là chuyện xấu của ai?

Tất nhiên là của Trâu Ngạn Bằng.

Hôm đó cậu ta uống say, cứ muốn kéo ba người còn lại đi kết bái.

Hôm sau lúc tỉnh dậy, nhớ lại chuyện đó, cậu ta chỉ muốn đụng đầu chết quách đi cho xong.

Bây giờ, Kiều Văn Minh lại đang nhắc tới chuyện này.

Kiều Văn Minh học dáng vẻ Trâu Ngạn Bằng hôm đó: “Hôm nay trời trong giá mát, cảnh đẹp tuyệt vời, chúng ta phải kết nghĩa vườn đào, quen viết chính là duyên. Sau này anh em chúng ta có phúc cùng hưởng, có họa tự chịu! Nào, cạn ly!”

Trâu Ngạn Bằng xấu hổ không chịu nổi, cậu ta đau khổ che mặt: “Kiều công tử, được rồi đấy. Chuyện đó đã qua mấy hôm rồi, cậu giữ lại chút thể diện cho tôi đi.”

“Không được, tôi phải nhắc nhở cậu, tuy chúng ta đã kết bái, nhưng nếu thật sự có họa tới, cậu cũng đừng có trách anh em. Chúng tôi mặc kệ cậu đấy, dù sao là chính cậu nói có phúc cùng hưởng, có nạn tự chịu mà.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trùng Sinh Năm 80: Nuôi Sói Con

Số ký tự: 0