Trùng Sinh Năm 80: Nuôi Sói Con
Chương 401
Y Nhân Vi Hoa
2024-09-18 20:40:48
Kiều Văn Minh cười ôn hòa.
Trâu Ngạn Bằng sắp tức phát khóc rồi.
Cậu ta quay đầu nhìn An Minh Tế: “Lão đại, cậu nói câu công bằng đi, làm gì có ai bắt nạt người khác như cậu ta chứ!”
Đôi mắt An Minh Tế mơ màng, mày nhíu lại: “Có à?”
Trâu Ngạn Bằng trợn to mắt: “Cậu không nghe chúng tôi nói chuyện à?”
An Minh Tế bật cười, trêu: “Tôi không thấy lão tam bắt nạt cậu.”
“Đệch!” Trâu Ngạn Bằng chửi bậy.
Cậu ta không dám tin nhìn thiếu niên nho nhã trước mặt, không ngờ cậu lại xấu xa từ trong xương cốt.
Trâu Ngạn Bằng cầu cứu nhìn Tấn Bạch nhỏ nhất: “Tiểu Bạch! Cậu nói đi, có phải hai tên bại hoại giả vờ văn vở này bắt nạt tôi không?”
Tiểu Bạch chân thành lắc đầu: “Nhị ca, tam ca nói thật mà.”
Trâu Ngạn Bằng ôm tim, suýt thì nôn một ngụm máu.
Cậu ta đau đớn thốt lên: “Hình tượng của tôi, địa vị của tôi giờ đã không còn nữa! Biết thế tôi không nên uống rượu!”
Ba người An Minh Tế nhìn Trâu Ngạn Bằng, ai nấy cũng nở nụ cười vui vẻ.
Cho tới khi vào căn tin, nụ cười trên môi vẫn chưa biến mất.
Nửa tiếng sau.
Cơm no rượu say xong, bốn thiếu niên rời khỏi căn tin.
Trâu Ngạn Bằng nhìn điện thoại, cười tươi: “Linh Linh tới rồi, ở quán trà gần trường chúng ta, Minh Tế, cậu còn chưa gặp Linh Linh đâu! Đi thôi, tôi đưa cậu đi gặp bạn gái tôi!”
Khuôn mặt cậu ta tràn ngập hạnh phúc.
An Minh Tế thật sự không có hứng thú gì với bạn gái của Trâu Ngạn Bằng hết.
Nhưng nhìn vẻ mong chờ và phấn khích của cậu ta, cùng với sắc mặt khó nói lên lời của Tấn Bạch và Kiều Văn Minh, cậu chỉ đành gật đầu.
Bốn người rời khỏi trường, tới quán trà gần đó.
Vì tiết kiệm thời gian, họ đi đường tắt, lúc đi qua một con hẻm nhỏ, họ bỗng nghe thấy tiếng vang kỳ lạ bên trong.
“Đồ vô dụng! Bảo mày làm chút chuyện cũng không xong!”
“Chát chát chát…”
“Mang một khuôn mặt hồ ly tinh, có phải cô đơn lắm không hả?!”
“Chát chát chát…”
Tiếng mắng chửi, tiếng vả mặt truyền đến tai của bốn thiếu niên.
An Minh Tế đút một tay vào túi quần, đôi mắt đào hoa sau cặp kính không một gợn sóng.
Hai mắt Tấn Bạch hơi run lên, Kiều Văn Minh thì nhíu mày lại.
Sắc mặt Trâu Ngạn Bằng đã thay đổi rồi, cậu ta rục rịch, chuẩn bị ra tay trợ giúp.
An Minh Tế thấy không liên quan tới mình, tiếp tục đi về phía trước, Tấn Bạch lo lắng nhìn vào bên trong, cuối cùng vẫn lựa chọn đi theo sau An Minh Tế.
Kiều Văn Minh nhìn hai người, cũng chầm chậm bước theo.
Thế nhưng tiếng bước chân bên cạnh lại khiến cậu ta dừng lại.
Nhìn bóng lưng chạy vào trong hẻm của Trâu Ngạn Bằng, cậu ta tỏ vẻ bất lực.
Kiều Văn Minh hét lên: “Đại Bằng qua đó rồi.”
Hai người phía trước dừng chân lại.
An Minh Tế quay đầu, vừa hay thấy bóng dáng Trâu Ngạn Bằng biến mất trong con hẻm, cậu lạnh lùng nói: “Phiền quá.”
Thế nhưng, cậu vẫn quay lại đi về phía Trâu Ngạn Bằng chạy đi.
Lúc Trâu Ngạn Bằng xông vào trong hẻm, thấy có ba cô gái ăn mặc không đàng hoàng đang bắt nạt một cô gái mặc đồng phục trường trung học số 1.
Mặt của cô gái ấy đã bị đánh đến sưng đỏ.
“Dừng tay!” Trâu Ngạn Bằng thấy vậy, càng tức giận hơn.
Cô gái đứng đầu quay lại đánh giá Trâu Ngạn Bằng, cho dù thấy cậu ta mặc đồng phục giống cô gái kia, cô ta vẫn tỏ vẻ hống hách như thường.
Cô gái trang điểm lòe loẹt, nâng cằm nữ sinh mặc đồng phục lên, nở nụ cười châm chọc: “Chà! Anh hùng cứu mỹ nhân à! Khuôn mặt mày đã bị hủy hoại rồi mà vẫn trêu hoa ghẹo nguyệt được! Tao đúng là đánh giá thấp mày rồi!”
Nói xong, cô ta giơ tay tát nữ sinh kia.
“Chát! Chát!”
Lúc cô ta còn muốn tát nữa, Trâu Ngạn Bằng đã xông tới, túm lấy tay cô ta, lạnh giọng quát: “Đủ rồi!”
Hình Dĩnh, chính là cô gái ra tay hất văng tay cậu ta ra, cô ta nắm tóc nữ sinh, đưa cô ấy tới trước mặt Trâu Ngạn Bằng: “Sao? Mày nhìn trúng con điếm này à?”
Sắc mặt Trâu Ngạn Bằng lúc đỏ lúc trắng.
Đỏ vì nữ sinh này quần áo không chỉnh tề.
Trắng vì tức giận, đây là lần đầu tiên cậu ta gặp một cô gái ăn nói thô lỗ như vậy.
Lúc ba người An Minh Tế đi tới, thì nhìn thấy cảnh đối đầu giữa Hình Dĩnh và Trâu Ngạn Bằng.
Tấn Bạch và Kiều Văn Minh thấy cô gái bị bắt nạt mặc đồng phục trường trung học số 1, sắc mặt trở nên không vui.
Chỉ có An Minh Tế khẽ nhíu mày khi nhìn thấy Hình Dĩnh.
Cậu hình như từng gặp cô gái này.
Nghĩ một lúc, cậu mới nhớ ra.
Mấy năm trước, ở khách sạn Hải Giang thành phố Vạn Hải, cậu đã gặp cô ta.
Lúc đó A Cẩm đưa cậu đi cứu bạn cùng lớp, người bắt nạt bạn A Cẩm chính là Hình Dĩnh trước mắt này.
Thấy ba người An Minh Tế xuất hiện, Hình Dĩnh thu bớt sự hống hách lại, nhất là khi thấy cả bốn người đều mặc đồng phục trung học số 1, cô ta trở nên thận trọng hơn.
Hình Dĩnh cắn răng, ném nữ sinh vào lòng Trâu Ngạn Bằng gần mình nhất.
“Viên Hân! Hôm nay coi như mày gặp may! Sau này đừng có để rơi vào tay tao, nếu không tao sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ!”
Sau khi nói xong, cô ta vội vã rời đi, hai đàn em của cô ta cũng vội vã đuổi theo.
“Khoan đã!” Giọng nói lạnh nhạt hờ hững vang lên.
Nhóm Hình Dĩnh dù không muốn nghe, nhưng chân cứ như bị đóng đinh tại chỗ, không di chuyển được.
Cô ta từng được trải nghiệm sâu sắc cảm giác này, nghĩ tới những chuyện xảy ra ở thành phố Vạn Hải, sắc mặt cô ta trở nên trắng bệch.
Cho dù bây giờ cô ta có chút năng lực, song, dưới áp lực mạnh mẽ, cô ta vẫn không có chút sức lực phản kháng nào.
Cô ta cứ như bị người ta dùng yêu thuật.
An Minh Tế nhìn chằm chằm Hình Dĩnh, linh lực thu bớt lại một chút.
Cậu nói với ba cô gái kia: “Quay người lại đây.”
Hình Dĩnh cảm thấy mình đã được tự do, cô ta cắn răng, cũng muốn nhìn xem đối phương là ai, đã làm gì cô ta.
Cô ta quay người lại, nhìn thấy bốn thiếu niên có bốn sắc mặt khác nhau.
Dựa vào trực giác của phụ nữ, cô ta nhìn chằm chằm An Minh Tế.
Trực giác nói cho cô ta biết, chính thiếu niên này đã ra tay.
Trâu Ngạn Bằng sắp tức phát khóc rồi.
Cậu ta quay đầu nhìn An Minh Tế: “Lão đại, cậu nói câu công bằng đi, làm gì có ai bắt nạt người khác như cậu ta chứ!”
Đôi mắt An Minh Tế mơ màng, mày nhíu lại: “Có à?”
Trâu Ngạn Bằng trợn to mắt: “Cậu không nghe chúng tôi nói chuyện à?”
An Minh Tế bật cười, trêu: “Tôi không thấy lão tam bắt nạt cậu.”
“Đệch!” Trâu Ngạn Bằng chửi bậy.
Cậu ta không dám tin nhìn thiếu niên nho nhã trước mặt, không ngờ cậu lại xấu xa từ trong xương cốt.
Trâu Ngạn Bằng cầu cứu nhìn Tấn Bạch nhỏ nhất: “Tiểu Bạch! Cậu nói đi, có phải hai tên bại hoại giả vờ văn vở này bắt nạt tôi không?”
Tiểu Bạch chân thành lắc đầu: “Nhị ca, tam ca nói thật mà.”
Trâu Ngạn Bằng ôm tim, suýt thì nôn một ngụm máu.
Cậu ta đau đớn thốt lên: “Hình tượng của tôi, địa vị của tôi giờ đã không còn nữa! Biết thế tôi không nên uống rượu!”
Ba người An Minh Tế nhìn Trâu Ngạn Bằng, ai nấy cũng nở nụ cười vui vẻ.
Cho tới khi vào căn tin, nụ cười trên môi vẫn chưa biến mất.
Nửa tiếng sau.
Cơm no rượu say xong, bốn thiếu niên rời khỏi căn tin.
Trâu Ngạn Bằng nhìn điện thoại, cười tươi: “Linh Linh tới rồi, ở quán trà gần trường chúng ta, Minh Tế, cậu còn chưa gặp Linh Linh đâu! Đi thôi, tôi đưa cậu đi gặp bạn gái tôi!”
Khuôn mặt cậu ta tràn ngập hạnh phúc.
An Minh Tế thật sự không có hứng thú gì với bạn gái của Trâu Ngạn Bằng hết.
Nhưng nhìn vẻ mong chờ và phấn khích của cậu ta, cùng với sắc mặt khó nói lên lời của Tấn Bạch và Kiều Văn Minh, cậu chỉ đành gật đầu.
Bốn người rời khỏi trường, tới quán trà gần đó.
Vì tiết kiệm thời gian, họ đi đường tắt, lúc đi qua một con hẻm nhỏ, họ bỗng nghe thấy tiếng vang kỳ lạ bên trong.
“Đồ vô dụng! Bảo mày làm chút chuyện cũng không xong!”
“Chát chát chát…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mang một khuôn mặt hồ ly tinh, có phải cô đơn lắm không hả?!”
“Chát chát chát…”
Tiếng mắng chửi, tiếng vả mặt truyền đến tai của bốn thiếu niên.
An Minh Tế đút một tay vào túi quần, đôi mắt đào hoa sau cặp kính không một gợn sóng.
Hai mắt Tấn Bạch hơi run lên, Kiều Văn Minh thì nhíu mày lại.
Sắc mặt Trâu Ngạn Bằng đã thay đổi rồi, cậu ta rục rịch, chuẩn bị ra tay trợ giúp.
An Minh Tế thấy không liên quan tới mình, tiếp tục đi về phía trước, Tấn Bạch lo lắng nhìn vào bên trong, cuối cùng vẫn lựa chọn đi theo sau An Minh Tế.
Kiều Văn Minh nhìn hai người, cũng chầm chậm bước theo.
Thế nhưng tiếng bước chân bên cạnh lại khiến cậu ta dừng lại.
Nhìn bóng lưng chạy vào trong hẻm của Trâu Ngạn Bằng, cậu ta tỏ vẻ bất lực.
Kiều Văn Minh hét lên: “Đại Bằng qua đó rồi.”
Hai người phía trước dừng chân lại.
An Minh Tế quay đầu, vừa hay thấy bóng dáng Trâu Ngạn Bằng biến mất trong con hẻm, cậu lạnh lùng nói: “Phiền quá.”
Thế nhưng, cậu vẫn quay lại đi về phía Trâu Ngạn Bằng chạy đi.
Lúc Trâu Ngạn Bằng xông vào trong hẻm, thấy có ba cô gái ăn mặc không đàng hoàng đang bắt nạt một cô gái mặc đồng phục trường trung học số 1.
Mặt của cô gái ấy đã bị đánh đến sưng đỏ.
“Dừng tay!” Trâu Ngạn Bằng thấy vậy, càng tức giận hơn.
Cô gái đứng đầu quay lại đánh giá Trâu Ngạn Bằng, cho dù thấy cậu ta mặc đồng phục giống cô gái kia, cô ta vẫn tỏ vẻ hống hách như thường.
Cô gái trang điểm lòe loẹt, nâng cằm nữ sinh mặc đồng phục lên, nở nụ cười châm chọc: “Chà! Anh hùng cứu mỹ nhân à! Khuôn mặt mày đã bị hủy hoại rồi mà vẫn trêu hoa ghẹo nguyệt được! Tao đúng là đánh giá thấp mày rồi!”
Nói xong, cô ta giơ tay tát nữ sinh kia.
“Chát! Chát!”
Lúc cô ta còn muốn tát nữa, Trâu Ngạn Bằng đã xông tới, túm lấy tay cô ta, lạnh giọng quát: “Đủ rồi!”
Hình Dĩnh, chính là cô gái ra tay hất văng tay cậu ta ra, cô ta nắm tóc nữ sinh, đưa cô ấy tới trước mặt Trâu Ngạn Bằng: “Sao? Mày nhìn trúng con điếm này à?”
Sắc mặt Trâu Ngạn Bằng lúc đỏ lúc trắng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đỏ vì nữ sinh này quần áo không chỉnh tề.
Trắng vì tức giận, đây là lần đầu tiên cậu ta gặp một cô gái ăn nói thô lỗ như vậy.
Lúc ba người An Minh Tế đi tới, thì nhìn thấy cảnh đối đầu giữa Hình Dĩnh và Trâu Ngạn Bằng.
Tấn Bạch và Kiều Văn Minh thấy cô gái bị bắt nạt mặc đồng phục trường trung học số 1, sắc mặt trở nên không vui.
Chỉ có An Minh Tế khẽ nhíu mày khi nhìn thấy Hình Dĩnh.
Cậu hình như từng gặp cô gái này.
Nghĩ một lúc, cậu mới nhớ ra.
Mấy năm trước, ở khách sạn Hải Giang thành phố Vạn Hải, cậu đã gặp cô ta.
Lúc đó A Cẩm đưa cậu đi cứu bạn cùng lớp, người bắt nạt bạn A Cẩm chính là Hình Dĩnh trước mắt này.
Thấy ba người An Minh Tế xuất hiện, Hình Dĩnh thu bớt sự hống hách lại, nhất là khi thấy cả bốn người đều mặc đồng phục trung học số 1, cô ta trở nên thận trọng hơn.
Hình Dĩnh cắn răng, ném nữ sinh vào lòng Trâu Ngạn Bằng gần mình nhất.
“Viên Hân! Hôm nay coi như mày gặp may! Sau này đừng có để rơi vào tay tao, nếu không tao sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ!”
Sau khi nói xong, cô ta vội vã rời đi, hai đàn em của cô ta cũng vội vã đuổi theo.
“Khoan đã!” Giọng nói lạnh nhạt hờ hững vang lên.
Nhóm Hình Dĩnh dù không muốn nghe, nhưng chân cứ như bị đóng đinh tại chỗ, không di chuyển được.
Cô ta từng được trải nghiệm sâu sắc cảm giác này, nghĩ tới những chuyện xảy ra ở thành phố Vạn Hải, sắc mặt cô ta trở nên trắng bệch.
Cho dù bây giờ cô ta có chút năng lực, song, dưới áp lực mạnh mẽ, cô ta vẫn không có chút sức lực phản kháng nào.
Cô ta cứ như bị người ta dùng yêu thuật.
An Minh Tế nhìn chằm chằm Hình Dĩnh, linh lực thu bớt lại một chút.
Cậu nói với ba cô gái kia: “Quay người lại đây.”
Hình Dĩnh cảm thấy mình đã được tự do, cô ta cắn răng, cũng muốn nhìn xem đối phương là ai, đã làm gì cô ta.
Cô ta quay người lại, nhìn thấy bốn thiếu niên có bốn sắc mặt khác nhau.
Dựa vào trực giác của phụ nữ, cô ta nhìn chằm chằm An Minh Tế.
Trực giác nói cho cô ta biết, chính thiếu niên này đã ra tay.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro