Trùng Sinh Năm 80: Nuôi Sói Con
Chương 403
Y Nhân Vi Hoa
2024-09-18 20:40:48
Bạn gái tủi thân, Trâu Ngạn Bằng cầm tay cô ta, kéo lại.
Cậu ta cười ha ha: “Không phải Minh Tế ghét em đâu, ai cậu ta cũng thế, sau này quen là được.”
Chân Linh Linh mím môi, vẫn thấy không vui.
Nhưng cô ta cứ nhìn An Minh Tế chằm chằm.
Kiều Văn Minh, Tấn Bạch đều nhìn thấy hết, đôi mắt họ trở nên sâu thẳm, âm thầm nhìn nhau.
Chỉ có Trâu Ngạn Bằng là không hề cảm nhận được.
Trâu Ngạn Bằng nắm tay bạn gái, yêu thương hỏi: “Em đã ăn cơm chưa?”
Chân Linh Linh lắc đầu: “Chưa, em tới gặp anh nên vẫn chưa ăn trưa.”
“Ôi! Vậy mau gọi đồ ăn thôi, nếu Linh Linh đói bệnh ra đấy, anh sẽ đau lòng chết mất!”
Trâu Ngạn Bằng vẫy tay với nhân viên phục vụ cách đó không xa, người đó lập tức mỉm cười đi tới.
Anh ta đặt menu lên bàn, cung kính hỏi: “Xin chào, mấy cậu muốn gọi gì ạ?”
Trâu Ngạn Bằng đưa menu cho Chân Linh Linh: “Em muốn ăn gì cứ gọi đi!”
Chân Linh Linh nhìn trộm An Minh Tế đối diện.
Thế nhưng cậu vẫn chẳng thèm để ý tới cô ta, trong lòng cô ta vừa bực vừa không cam lòng.
Dựa vào hành vi cử chỉ cùng khí chất của cậu, chắc chắn là thân thế không nhỏ.
Nếu biết Trâu Ngạn Bằng có một người bạn như vậy, cô ta đã không đồng ý làm bạn gái cậu ta nhanh như thế.
Chân Linh Linh thu tầm mắt lại, đáy lòng bực bội.
Cô ta tùy tiện chỉ vài món, sau đó đưa menu cho Trâu Ngạn Bằng.
Trâu Ngạn Bằng gọi đồ uống mà ba người bạn của mình thích, rồi đưa menu lại cho nhân viên phục vụ: “Xong rồi, làm phiền nhanh lên một chút, chúng tôi đang vội.”
“Vâng, xin mấy cậu chờ một lát.”
Lúc này, An Minh Tế bỗng ngẩng đầu nghiêm túc đánh giá Chân Linh Linh.
Lúc gặp cô ta, cậu bỗng có một cảm giác quen thuộc kỳ lạ.
Thế nhưng, ánh nhìn lộ liễu của cô ta khiến cậu thấy vô cùng phản cảm.
Nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng cậu cũng hiểu tại sao cô gái này lại cho cậu cảm giác quen thuộc kỳ lạ rồi.
Bởi vì khuôn mặt của Chân Linh Linh có mấy phần giống với A Cẩm
Chân Linh Linh cũng nhận ra An Minh Tế đang nhìn mình.
Cô ta ngoan ngoãn mỉm cười với cậu, đôi mắt hơi cong lên, xinh đẹp động lòng người.
Đáng tiếc trong đôi mắt này che giấu quá nhiều thứ phức tạp.
Có tính kế, hư vinh, lẳng lơ đa tình…
Cuối cùng Trâu Ngạn Bằng cũng phát hiện điều kỳ lạ.
Hình như bạn gái mình rất hay chú ý tới An Minh Tế, thậm chí còn làm ra vẻ ngại ngùng, rất giống lúc bọn họ đang mập mờ, chưa xác định quan hệ trước kia.
Trâu Ngạn Bằng bộc trực, nhưng cậu ta không hề ngốc.
Cậu ta thu tay đang cầm tay Chân Linh Linh về, đánh giá An Minh Tế và bạn gái mình.
Bỗng cậu ta cười hỏi: “Sao vậy? Hai người quen nhau à?”
Nhất thời sắc mặt Chân Linh Linh trở nên hoảng hốt, nhưng cô ta đã che giấu rất nhanh. Cô ta nghiêng đầu, mỉm cười ngoan ngoãn: “Không ạ, chỉ là hơi tò mò về người bạn em mới gặp lần đầu này của anh thôi.”
An Minh Tế đã rời mắt, cậu gần như đã đoán được thân phận của Chân Linh Linh.
Cha mẹ ruột của Cố Cẩm ở Kinh Thành, trong nhà làm buôn bán nhỏ, hình như cũng họ Chân.
Mấy năm nay, nhà họ Chân vẫn luôn muốn kéo gần quan hệ với A Cẩm, mỗi lần tới ngày lễ tết là thái độ càng ân cần hơn, muốn nhận A Cẩm về.
Thế nhưng A Cẩm chưa bao giờ nể mặt họ, thậm chí còn chẳng muốn gặp.
Cho dù An Minh Tế chưa gặp người nhà họ Chân, nhưng cậu vẫn biết sự tồn tại của họ.
Cậu biết A Cẩm còn có hai người em cùng cha cùng mẹ nữa.
Cô gái có mấy phần tương tự A Cẩm này cũng họ Chân, chỉ sợ chính là em gái ruột của A Cẩm.
Nghĩ tới họ bỗng dưng gặp nhau, trong lòng An Minh Tế cảm thấy khó chịu.
Cậu biết A Cẩm rất ghét cha mẹ ruột, lúc nhắc tới họ, đáy mắt cô lúc nào cũng toát lên vẻ lạnh lùng.
Từ trước tới giờ, An Minh Tế chưa bao giờ để mình phải chịu uất ức cả.
Trước khi đồ uống được đưa lên, cậu đứng dậy nói với Trâu Ngạn Bằng: “Tôi còn có việc, đi trước đây.”
Trâu Ngạn Bằng còn đang chìm đắm trong suy nghĩ bạn gái mình hình như thích anh em tốt của mình, nghe cậu nói xong, cậu ta lập tức hoàn hồn: “Hả? Đồ uống còn chưa lên mà cậu đã đi rồi à? Có chuyện gì thế?”
An Minh Tế bình tĩnh trả lời: “Về nhà.”
Cậu muốn về nhà kể với A Cẩm chuyện hôm nay gặp được.
Lần này, Trâu Ngạn Bằng không ngăn cản.
Cậu ta biết nhà An Minh Tế ở gần đây.
An Minh Tế đi ra khỏi quán trà, nhìn đối diện có đỗ mấy chiếc xe, cậu nhấc chân đi qua đó.
Alen nhìn thấy thiếu chủ đi ra, anh ta lập tức xuống xe, mở cửa cho cậu, cung kính gọi: “Thiếu chủ.”
An Minh Tế ừ một tiếng, ngồi lên xe: “Về nhà.”
Mấy chiếc xe sang trọng nhanh chóng lăn bánh.
Sau khi cậu đi không lâu, Kiều Văn Minh với Tấn Bạch cũng chuồn mất.
Giờ chỉ còn mỗi Trâu Ngạn Bằng và Chân Linh Linh.
Nhân viên phục vụ đã bưng trà bánh lên.
Chân Linh Linh nhìn đống đồ ăn trước mặt, không có chút khẩu vị nào.
Cô ta cảm giác được tâm trạng không vui của Trâu Ngạn Bằng, đáy lòng có hơi bất an, nhớ lại những hành vi cử chỉ của mình trước đó.
Gia thế của Trâu Ngạn Bằng cao hơn Chân Linh Linh rất nhiều, cho nên cô ta mới nhìn trúng cậu ta.
Để tránh bị liên hôn, gả cho nhà họ Lưu, hai năm nay cô ta đã nghĩ ra rất nhiều con đường.
Cô ta không có cơ hội tiếp xúc với con cháu thế gia ở vị trí quá cao, duy chỉ có Trâu Ngạn Bằng là nằm trong tầm với.
Nhưng hôm nay cô ta lại mắc một sai lầm, giờ cô ta mới nhận ra hành vi nhìn chằm chằm An Minh Tế ngu xuẩn cỡ nào.
Trâu Ngạn Bằng âm trầm nhìn Chân Linh Linh, đáy mắt lóe lên vẻ thất vọng.
Cậu ta cũng từng là công tử ăn chơi dạo qua nhiều bụi hoa, chưa bao giờ từ chối những cô gái chủ động cầu ôm ấp nào.
Từ sau khi quen biết Chân Linh Linh, cậu ta đã bị vẻ trong sáng không giả tạo của cô ta thu hút.
Thậm chí còn vì cô ta mà “kiềm chế bản thân”, không còn lăng nhăng nữa.
Cho tới bây giờ, cậu ta mới biết tất cả chỉ là một trò cười.
Cậu ta nhìn thấy lúc An Minh Tế xuất hiện, trong ánh mắt Chân Linh Linh nhìn cậu ta chỉ toàn là tính kế.
Trước đó cậu ta mắt mù nhường nào mới coi một đứa con gái tâm cơ như này là bảo bối cơ chứ.
Nói thật, đáy lòng Trâu Ngạn Bằng thất vọng, nhưng cũng không có quá nhiều phẫn nộ và đau lòng.
Có lẽ tình cảm này cũng không sâu nặng như cậu ta tưởng.
Cậu ta cười ha ha: “Không phải Minh Tế ghét em đâu, ai cậu ta cũng thế, sau này quen là được.”
Chân Linh Linh mím môi, vẫn thấy không vui.
Nhưng cô ta cứ nhìn An Minh Tế chằm chằm.
Kiều Văn Minh, Tấn Bạch đều nhìn thấy hết, đôi mắt họ trở nên sâu thẳm, âm thầm nhìn nhau.
Chỉ có Trâu Ngạn Bằng là không hề cảm nhận được.
Trâu Ngạn Bằng nắm tay bạn gái, yêu thương hỏi: “Em đã ăn cơm chưa?”
Chân Linh Linh lắc đầu: “Chưa, em tới gặp anh nên vẫn chưa ăn trưa.”
“Ôi! Vậy mau gọi đồ ăn thôi, nếu Linh Linh đói bệnh ra đấy, anh sẽ đau lòng chết mất!”
Trâu Ngạn Bằng vẫy tay với nhân viên phục vụ cách đó không xa, người đó lập tức mỉm cười đi tới.
Anh ta đặt menu lên bàn, cung kính hỏi: “Xin chào, mấy cậu muốn gọi gì ạ?”
Trâu Ngạn Bằng đưa menu cho Chân Linh Linh: “Em muốn ăn gì cứ gọi đi!”
Chân Linh Linh nhìn trộm An Minh Tế đối diện.
Thế nhưng cậu vẫn chẳng thèm để ý tới cô ta, trong lòng cô ta vừa bực vừa không cam lòng.
Dựa vào hành vi cử chỉ cùng khí chất của cậu, chắc chắn là thân thế không nhỏ.
Nếu biết Trâu Ngạn Bằng có một người bạn như vậy, cô ta đã không đồng ý làm bạn gái cậu ta nhanh như thế.
Chân Linh Linh thu tầm mắt lại, đáy lòng bực bội.
Cô ta tùy tiện chỉ vài món, sau đó đưa menu cho Trâu Ngạn Bằng.
Trâu Ngạn Bằng gọi đồ uống mà ba người bạn của mình thích, rồi đưa menu lại cho nhân viên phục vụ: “Xong rồi, làm phiền nhanh lên một chút, chúng tôi đang vội.”
“Vâng, xin mấy cậu chờ một lát.”
Lúc này, An Minh Tế bỗng ngẩng đầu nghiêm túc đánh giá Chân Linh Linh.
Lúc gặp cô ta, cậu bỗng có một cảm giác quen thuộc kỳ lạ.
Thế nhưng, ánh nhìn lộ liễu của cô ta khiến cậu thấy vô cùng phản cảm.
Nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng cậu cũng hiểu tại sao cô gái này lại cho cậu cảm giác quen thuộc kỳ lạ rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bởi vì khuôn mặt của Chân Linh Linh có mấy phần giống với A Cẩm
Chân Linh Linh cũng nhận ra An Minh Tế đang nhìn mình.
Cô ta ngoan ngoãn mỉm cười với cậu, đôi mắt hơi cong lên, xinh đẹp động lòng người.
Đáng tiếc trong đôi mắt này che giấu quá nhiều thứ phức tạp.
Có tính kế, hư vinh, lẳng lơ đa tình…
Cuối cùng Trâu Ngạn Bằng cũng phát hiện điều kỳ lạ.
Hình như bạn gái mình rất hay chú ý tới An Minh Tế, thậm chí còn làm ra vẻ ngại ngùng, rất giống lúc bọn họ đang mập mờ, chưa xác định quan hệ trước kia.
Trâu Ngạn Bằng bộc trực, nhưng cậu ta không hề ngốc.
Cậu ta thu tay đang cầm tay Chân Linh Linh về, đánh giá An Minh Tế và bạn gái mình.
Bỗng cậu ta cười hỏi: “Sao vậy? Hai người quen nhau à?”
Nhất thời sắc mặt Chân Linh Linh trở nên hoảng hốt, nhưng cô ta đã che giấu rất nhanh. Cô ta nghiêng đầu, mỉm cười ngoan ngoãn: “Không ạ, chỉ là hơi tò mò về người bạn em mới gặp lần đầu này của anh thôi.”
An Minh Tế đã rời mắt, cậu gần như đã đoán được thân phận của Chân Linh Linh.
Cha mẹ ruột của Cố Cẩm ở Kinh Thành, trong nhà làm buôn bán nhỏ, hình như cũng họ Chân.
Mấy năm nay, nhà họ Chân vẫn luôn muốn kéo gần quan hệ với A Cẩm, mỗi lần tới ngày lễ tết là thái độ càng ân cần hơn, muốn nhận A Cẩm về.
Thế nhưng A Cẩm chưa bao giờ nể mặt họ, thậm chí còn chẳng muốn gặp.
Cho dù An Minh Tế chưa gặp người nhà họ Chân, nhưng cậu vẫn biết sự tồn tại của họ.
Cậu biết A Cẩm còn có hai người em cùng cha cùng mẹ nữa.
Cô gái có mấy phần tương tự A Cẩm này cũng họ Chân, chỉ sợ chính là em gái ruột của A Cẩm.
Nghĩ tới họ bỗng dưng gặp nhau, trong lòng An Minh Tế cảm thấy khó chịu.
Cậu biết A Cẩm rất ghét cha mẹ ruột, lúc nhắc tới họ, đáy mắt cô lúc nào cũng toát lên vẻ lạnh lùng.
Từ trước tới giờ, An Minh Tế chưa bao giờ để mình phải chịu uất ức cả.
Trước khi đồ uống được đưa lên, cậu đứng dậy nói với Trâu Ngạn Bằng: “Tôi còn có việc, đi trước đây.”
Trâu Ngạn Bằng còn đang chìm đắm trong suy nghĩ bạn gái mình hình như thích anh em tốt của mình, nghe cậu nói xong, cậu ta lập tức hoàn hồn: “Hả? Đồ uống còn chưa lên mà cậu đã đi rồi à? Có chuyện gì thế?”
An Minh Tế bình tĩnh trả lời: “Về nhà.”
Cậu muốn về nhà kể với A Cẩm chuyện hôm nay gặp được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lần này, Trâu Ngạn Bằng không ngăn cản.
Cậu ta biết nhà An Minh Tế ở gần đây.
An Minh Tế đi ra khỏi quán trà, nhìn đối diện có đỗ mấy chiếc xe, cậu nhấc chân đi qua đó.
Alen nhìn thấy thiếu chủ đi ra, anh ta lập tức xuống xe, mở cửa cho cậu, cung kính gọi: “Thiếu chủ.”
An Minh Tế ừ một tiếng, ngồi lên xe: “Về nhà.”
Mấy chiếc xe sang trọng nhanh chóng lăn bánh.
Sau khi cậu đi không lâu, Kiều Văn Minh với Tấn Bạch cũng chuồn mất.
Giờ chỉ còn mỗi Trâu Ngạn Bằng và Chân Linh Linh.
Nhân viên phục vụ đã bưng trà bánh lên.
Chân Linh Linh nhìn đống đồ ăn trước mặt, không có chút khẩu vị nào.
Cô ta cảm giác được tâm trạng không vui của Trâu Ngạn Bằng, đáy lòng có hơi bất an, nhớ lại những hành vi cử chỉ của mình trước đó.
Gia thế của Trâu Ngạn Bằng cao hơn Chân Linh Linh rất nhiều, cho nên cô ta mới nhìn trúng cậu ta.
Để tránh bị liên hôn, gả cho nhà họ Lưu, hai năm nay cô ta đã nghĩ ra rất nhiều con đường.
Cô ta không có cơ hội tiếp xúc với con cháu thế gia ở vị trí quá cao, duy chỉ có Trâu Ngạn Bằng là nằm trong tầm với.
Nhưng hôm nay cô ta lại mắc một sai lầm, giờ cô ta mới nhận ra hành vi nhìn chằm chằm An Minh Tế ngu xuẩn cỡ nào.
Trâu Ngạn Bằng âm trầm nhìn Chân Linh Linh, đáy mắt lóe lên vẻ thất vọng.
Cậu ta cũng từng là công tử ăn chơi dạo qua nhiều bụi hoa, chưa bao giờ từ chối những cô gái chủ động cầu ôm ấp nào.
Từ sau khi quen biết Chân Linh Linh, cậu ta đã bị vẻ trong sáng không giả tạo của cô ta thu hút.
Thậm chí còn vì cô ta mà “kiềm chế bản thân”, không còn lăng nhăng nữa.
Cho tới bây giờ, cậu ta mới biết tất cả chỉ là một trò cười.
Cậu ta nhìn thấy lúc An Minh Tế xuất hiện, trong ánh mắt Chân Linh Linh nhìn cậu ta chỉ toàn là tính kế.
Trước đó cậu ta mắt mù nhường nào mới coi một đứa con gái tâm cơ như này là bảo bối cơ chứ.
Nói thật, đáy lòng Trâu Ngạn Bằng thất vọng, nhưng cũng không có quá nhiều phẫn nộ và đau lòng.
Có lẽ tình cảm này cũng không sâu nặng như cậu ta tưởng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro