Trùng Sinh Năm 80: Nuôi Sói Con

Chương 404

Y Nhân Vi Hoa

2024-09-18 20:40:48

Nghĩ tới đây, Trâu Ngạn Bằng dịu dàng nhìn Chân Linh Linh.

Cậu ta nắm lấy tay cô ta, hỏi: “Sao lại không ăn?”

Chân Linh Linh vốn dĩ còn đang hoảng hốt bất an, giờ nghe thấy giọng nói dịu dàng của cậu ta thì thả lỏng xuống.

Cô ta giả vờ bất an, tỏ ra đáng thương: “Em còn tưởng anh giận em.”

Trâu Ngạn Bằng nghịch ngón tay cô ta, cười khẽ: “Tại sao anh lại giận chứ?”

Chân Linh Linh cắn răng, tủi thân nói: “Bạn của anh cứ nhìn em, em tưởng anh ấy có ý kiến với em nên luôn quan sát anh ấy, em sợ anh vì thế mà không vui.”

Nụ cười của Trâu Ngạn Bằng càng tươi hơn: “Linh Linh, em nghĩ gì vậy, trong lòng em, anh là người nhỏ nhen vậy sao?”

“Không, không phải, em không nghĩ như vậy.” Chân Linh Linh nhanh chóng phản bác.

Trâu Ngạn Bằng vuốt tóc cô ta: “Được rồi, ăn đi, tí nữa anh đưa em tới một nơi.”

Sự bất an của Chân Linh Linh không còn bữa, khẩu vị cũng đã quay lại.

Hai người ăn xong, cùng rời khỏi quán trà.

Sau đó, Trâu Ngạn Bằng đưa cô ta tới khách sạn Sanno.

Nhìn khách sạn sang trọng trước mặt, hình như Chân Linh Linh hiểu ra gì đó.

Vẻ mặt đơn thuần của cô ta lộ ra sự bất an, xấu hổ, và bài xích.

Cô ta cắn môi, hỏi: “Tại… tại sao anh lại đưa em tới đây?”

Trâu Ngạn Bằng nghiêng đầu nhìn sắc mặt ngượng ngùng của cô ta, cong môi nở nụ cười lạnh.

Trong khoảng thời gian qua lại với Chân Linh Linh, cậu ta đã tiêu tốn rất nhiều vật chất, tiền bạc, tinh lực.

Cậu ta tự nhận mình mắt mù!

Nhưng không thể cứ để một đứa con gái chơi xỏ thế được.

Cô ta sẽ phải trả giá vì những gì mình làm.

Cậu ta đã từng không nỡ chạm vào cô ta.

Nhưng bây giờ thì khác, dù là vì lòng tự tôn của đàn ông hay sự thất vọng lúc này, cậu ta cũng phải làm gì đó.

Nụ cười lạnh lẽo lướt qua trên khuôn mặt Trâu Ngạn Bằng, rồi thay vào đó là vẻ ấm áp dịu dàng.

“Linh Linh, anh có xin nghỉ buổi chiều, nên không về trường nữa, muốn ở cùng em thêm một chút.”

Chân Linh Linh ngẩng đầu nhìn cậu ta, vẻ bài xích trong mắt vô cùng rõ ràng.

Mặt Trâu Ngạn Bằng không thay đổi, nhưng đáy lòng lại không ngừng cười lạnh.

Cậu ta nhíu mày hỏi: “Em không muốn à?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chân Linh Linh lắc đầu, giọt lệ trên khóe mắt rơi xuống, cứ như rất đau lòng khi không được tôn trọng.

“Em không muốn thì thôi.” Trâu Ngạn Bằng thả tay cô ta ra.

Giọng nói cậu ta tràn đầy vẻ mệt mỏi: “Xem ra em thật sự không thích anh, chẳng lẽ em có gì đó với An Minh Tế?”

Câu cuối cùng là câu thăm dò, Trâu Ngạn Bằng nhìn chằm chằm Chân Linh Linh.

Anh ta đã nhìn thấy sự hoảng loạn và chột dạ trong đáy mắt cô ta.

Nếu trước đó còn ôm một tia hi vọng, thì bây giờ, trái tim cậu ta đã hoàn toàn lạnh lẽo.

Trong đầu Chân Linh Linh nhanh chóng toan tính.

Bởi vì trước đó bị An Minh Tế thu hút nên đáy lòng cô ta mới có chút suy nghĩ.

Thế nhưng, thái độ bài xích và hơi thở lạnh lẽo của cậu khiến cô ta hiểu ra muốn hấp dẫn sự chú ý cậu là điều không thể.

Khó khăn lắm cô ta mới nắm được Trâu Ngạn Bằng trong tay, nếu bây giờ thừa nhận, rất có thể họ sẽ không còn quan hệ gì hết.

Nghĩ tới đây, Chân Linh Linh ngẩng đầu, túm chặt tay Trâu Ngạn Bằng, tỏ ra vừa tủi thân vừa chấp nhận: “Em không hề, em thích anh mà!”

Trâu Ngạn Bằng nhìn chằm chằm cô ta, hỏi: “Thích nhường nào?”

“Dù anh muốn làm gì, em cũng bằng lòng!” Chân Linh Linh khẳng định nói.

Trâu Ngạn Bằng cười sâu xa.

Cậu ta ôm eo Chân Linh Linh, hai người bước vào khách sạn.

Sau khi nhận thẻ phòng từ lễ tân, hai người đi thang máy lên lầu.



Tả Ngạn Thủy Tạ.

Cố Cẩm ngồi trong phòng khách, đang xem bản thiết kế mới nhất của Quốc Sắc Thiên Hương.

Nghe thấy tiếng chuông cửa, suy nghĩ của cô bị cắt ngang, quay đầu nhìn Cassie đi mở cửa.

“Thiếu chủ, cậu về rồi.”

Nghe thấy là An Minh Tế về, Cố Cẩm đặt bản thiết kế trong tay xuống bàn.

An Minh Tế vừa đi vào đã thấy Cố Cẩm mặc quần áo ở nhà ngồi trên sofa.

“A Cẩm.” Giọng thiếu niên dịu dàng, cậu đi tới, ngồi bên cạnh cô.

“Sao hôm nay em về sớm thế?”

An Minh Tế nửa thật nửa giả nói: “Em nhớ chị, nên về với chị.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cố Cẩm bật cười: “Chị tin cái đầu em ấy.”

Cô không tin lời cậu nói, nếu không có chuyện gì, cậu sẽ không về sớm như thế, hơn nữa đáy mắt thiếu niên có lộ ra vẻ u sầu.

An Minh Tế không phản bác, cậu dựa vào lưng ghế, nói: “A Cẩm, chị có nhớ một người tên Hình Dĩnh không?”

“Hình Dĩnh?” Cố Cẩm nhíu mày, có ấn tượng với cái tên này.

Nói tới Hình Dĩnh, Cố Cẩm nhớ gia tộc cô ta cũng có thế lực nhất định ở thành phố Vạn Hải, cha cô ta là phó thị trưởng.

Đáng tiếc quá tham lam, muốn đoạt vị trí thị trưởng mà không tiếc giết chết Cầu Cường Hải.

Năm đó tai nạn xe của Cầu Cường Hải là do cha của Hình Dĩnh gây nên.

Hai cha con nhà này đúng là việc xấu gì cũng làm, cả hai đều dính đến mạng người.

Không ngờ nhiều năm trôi qua, Cố Cẩm lại nghe thấy cái tên Hình Dĩnh trong miệng An Minh Tế.

Cô nhíu mày lại: “Sao bỗng nhiên em lại nhắc tới cô ta? Em gặp cô ta à?”

An Minh Tế gật đầu: “Trưa nay em thấy cô ta bắt nạt một nữ sinh trường em, trông cô ta có hơi quen mặt.”

Cố Cẩm cười khẩy: “Năm đó cô ta bắt nạt không ít người, giờ vẫn chưa sửa được cái tật cũ.”

Cố Cẩm không để tâm chuyện Hình Dĩnh xuất hiện, trong lòng cô chỉ thấy ngập tràn sự chán ghét với người này.

Cô nhìn thấy rất nhiều nữ sinh có khí tràng khác nhau, nhưng chỉ trên người Hình Dĩnh là có khí tràng màu đen đậm đặc.

Màu đen chính là kẻ ác, dính tới mạng người.

Mạng người càng nhiều, màu đen sẽ càng đậm.

Tuổi còn nhỏ mà không coi mạng người ra gì, lòng dạ độc ác, sớm muộn gì cũng gặp báo ứng.

Cố Cẩm không hỏi chuyện sau đó, chỉ cần cô ta không đụng tới cô, cô sẽ không chủ động ra tay.

An Minh Tế thấy cô ghét bỏ, liền không tiếp tục chủ đề này nữa.

Nghĩ tới bạn gái của Trâu Ngạn Bằng, An Minh Tế cầm cốc nước ép Cassie mang tới lên, nhấp một ngụm.

Cố Cẩm bỗng hỏi: “Em ăn trưa chưa?”

“Ăn rồi ạ.”

An Minh Tế đặt cốc nước lên bàn, nhìn thấy bản thiết kế sườn xám của Quốc Sắc Thiên Hương.

“Quốc Sắc Thiên Hương lại ra mẫu mới rồi ư?”

Cố Cẩm: “Ừm, mẫu mới cho mùa đông năm nay, mấy ngày nữa sẽ quyết định.”

An Minh Tế: “Vậy chị phải về Vạn Hải à?”

“Ừ, năm nay khác mọi năm, có rất nhiều chi tiết cần bàn.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trùng Sinh Năm 80: Nuôi Sói Con

Số ký tự: 0