Trùng Sinh Năm 80: Nuôi Sói Con

Chương 436

Y Nhân Vi Hoa

2024-09-18 20:40:48

Cố Cẩm nhanh chóng viết chi phiếu rồi đưa cho Lão Tân.

Ông ta run rẩy nhận lấy, hưng phấn đưa cho người ta đi kiểm tra thật giả.

Một tiếng sau.

Lão Tân tươi cười dẫn thuộc hạ đến chuyển mấy viên đá mà Cố Cẩm đã chọn ra.

Cho dù mua thì cũng cần cắt nó ra.

Trong hội trường đã có người đang cắt đá.

Trên đài cắt đá, nhân viên cắt đang cắt một viên đá có màu sắc không tệ.

Cố Cẩm chỉ nhìn một cái rồi nói với An Minh Tế không có chút hứng thú nào: “Đây là một viên đá không.”

Tai Lão Tân động đậy, đang muốn hỏi tại sao Cố Cẩm lại chắc chắn như thế.

Nhưng nhìn thiếu niên như một con sói hung dữ canh chừng bên cạnh cô, cuối cùng ông ta vẫn quyết định ngậm miệng.

Trong lòng ông ta cảm thấy người này vô cùng nguy hiểm.

Song, ông ta không hỏi không có nghĩa là Cầu Cường Hải không hỏi.

Anh ta quay đầu hỏi Cố Cẩm: “Chắc chắn vậy sao?”

Sau khi xem lại một lần viên đá không có chút linh khí nào kia, cô khẳng định nói: “Ừm, bên trong không có gì hết.”

Cầu Cường Hải biết năng lực kỳ lạ của cô, anh ta không hề nghi ngờ.

Có rất nhiều người mong chờ viên đá này có ra ngọc hay không nên đều nhìn nó chằm chằm.

Rất nhanh, nhân viên cắt đá đã cắt xong.

Bên trong là đá, ngay cả chút phỉ thúy nho nhỏ cũng không có.

“Hu hu hu…”

Chỉ thấy người đàn ông trung niên dưới đài cắt đá ngồi bệt xuống đất gào khóc.

Mọi người hiểu ra đây chính là người mua viên đá thô này.

Xem ra ông ta mất rất nhiều tiền, nếu không đã không tuyệt vọng tới vậy.

Lão Tân thấy cảnh hỗn loạn bèn vẫy tay với thuộc hạ canh giữ cách đó không xa.

Những người kia lập tức đi tới kéo người đàn ông trung niên kia đi.

Ba người Cố Cẩm không hề có chút thương tiếc nào.

Mỗi một người đều phải trả giá cho hành vi của mình.

Bọn họ yên lặng chờ đợi.

Cắt đá cũng phải xếp hàng, trước họ còn có ba viên đá đang chờ cắt nữa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lão Tân sợ họ mỏi chân nên mang ghế đến cho họ ngồi.

Ba viên đá tiếp theo, có một viên có phỉ thúy bằng một bàn tay, có một viên có phỉ thúy bằng một ngón tay cái, viên còn lại chính là viên rỗng họ thấy trước đó.

Rất nhanh đã tới lượt năm viên đá của Cố Cẩm mua.

Nhân viên cắt đá thuần thục cắt.

Vào lần cắt đầu tiên đã xuất hiện màu sắc rực rỡ.

“Ra rồi!”

“Là phỉ thúy tím cực phẩm!”

“Trời ạ! Không ngờ lại là phỉ thúy tím cực phẩm!”

“Bốp bốp bốp!”

Tiếng kinh ngạc, tiếng vỗ tay truyền vào tai nhóm Cố Cẩm.

Bọn họ ngẩng đầu nhìn lên trên đài.

Chỉ thấy nhân viên cắt đá vô cùng hứng khởi, hai mắt anh ta lộ ra ánh sáng chấn động và kinh ngạc.

Lão Tân cũng nhìn thấy, ông ta kích động tới mức cả người run lên.

“Phỉ thúy tím, thế mà lại là phỉ thúy tím!”

Hôm nay là ngày đầu tiên, nếu truyền ra ngoài, vậy hội giao dịch năm nay sẽ kiếm bội tiền.

Người quen Lão Tân đi về phía ông ta, hỏi thăm người mua được phỉ thúy tím cực phẩm là ai.

Lão Tân nhìn ba người Cố Cẩm, thấy họ không có ý ngăn cản mới nói: “Là mấy vị tinh mắt này.”

Mọi người đồng loạt đi về phía nhóm Cố Cẩm.

Mấy người Alen thấy vậy bèn tiến lên ngăn cản họ.

Lần này tới Nam Miến, thuộc hạ mà Alen mang đến đều là dị năng giả. Trên người họ tỏa ra khí tràng áp bách, khiến bước chân mọi người dừng lại.

Nhưng dưới sức hấp dẫn của phỉ thúy tím cực phẩm, một người trong đó nói: “Chào các vị, tôi là người phụ trách cửa hàng châu báu XXX, định mua viên đá thô còn chưa cắt xong này với giá tám trăm ngàn, không biết ý các vị thế nào?”

“Phụt! Tám trăm ngàn mà đòi mua phỉ thúy cực phẩm, đúng là vớ vẩn.” Có người châm chọc.

Người nói đầu tiên cảm thấy bất mãn: “Viên đá này còn chưa cắt ra hoàn toàn, ai biết thể tích bên trong lớn thế nào.”

“Cho dù nhỏ tới đâu thì cũng trên cái giá tám trăm ngàn rất nhiều! Tôi trả một triệu!”

“Tôi trả một triệu năm mươi ngàn!”

“Tôi! Tôi trả một triệu một trăm ngàn!”

“Tôi trả một triệu năm trăm ngàn!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cố Cẩm nhướn mày, hờ hững mở miệng: “Không bán.”

Tuy giọng cô rất nhỏ, nhưng có thêm linh lực nên mỗi một người có mặt đều nghe thấy rõ ràng.

Tiếng đấu giá kịch liệt nhất thời dừng lại.

Cố Cẩm nhìn về phía nhân viên cắt đá: “Tiếp tục cắt đi.”

“Vâng.”

Quá trình cắt sau đó, nhân viên cắt vô cùng cẩn thận.

Tất cả mọi người đều tới nhìn.

Sau khi cắt xong, một viên đá phỉ thúy cực phẩm màu sắc óng ánh rực rỡ xuất hiện trước mặt mọi người.

Viên phỉ thúy này lớn bằng một bàn tay người trưởng thành.

Phỉ thúy màu tím có chất lượng thượng thừa này rất hiếm thấy, mọi người đều được mãn nhãn rồi.

Nhưng mấy người Cố Cẩm không định bán, nên bọn họ chỉ có thể thở dài.

Hội đấu giá mở được một viên phỉ thúy màu tím cực phẩm đã khiến không ít người rục rịch.

Bọn họ càng mong chờ hơn với cơ hội có thể giàu có trong một đêm.

Sau khi cắt xong, phỉ thúy được đưa tới chỗ nhóm Cố Cẩm.

Rất nhanh trên đài lại chuẩn bị cắt thêm một viên đá to bằng chậu rửa mặt.

Sau khi biết người sở hữu viên đá này chính là người trước đó cắt ra phỉ thúy tím, nhân viên cắt đá cố nén hưng phấn mà cẩn thận cắt.

Dao cắt ra một đường trên viên đá.

Một đao thấy ngọc.

Lần này là một viên phỉ thúy đỏ vô cùng tươi sáng.

“Trời ơi! Là phỉ thúy đỏ!”

“Thế mà lại là phỉ thúy đỏ!!”

“Đây… đây chính là phỉ thúy đỏ cực phẩm sao?!”

“Hội giao dịch năm nay đúng là danh bất hư truyền, liên tục hai lần cắt ra được hai phỉ thúy cực phẩm…”

Mọi người mồm năm miệng mười, bọn họ đã không thể kiềm chế nổi nữa, trong lòng vô cùng kích động, chỉ hận không thể ngay lập tức chọn ra hai viên đá thô có thể sẽ có phỉ thúy.

Cầu Cường Hải không khỏi ngồi thẳng người dậy.

Anh ta nhìn về phía Cố Cẩm với vẻ bội phục: “Cô may thật.”

“Tất nhiên.” Cố Cẩm không hề khiêm tốn.

Lão Tân nói mấy câu với người quen, sau đó đi tới trước mặt Cố Cẩm: “Bà chủ, không biết cô có bán viên phỉ thúy đỏ này không? Có người ra giá ba triệu để mua nó.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trùng Sinh Năm 80: Nuôi Sói Con

Số ký tự: 0