Trùng Sinh Năm 80: Nuôi Sói Con

Chương 437

Y Nhân Vi Hoa

2024-09-18 20:40:48

Cố Cẩm híp mắt nhìn lướt qua người đàn ông trẻ tuổi vừa nói chuyện với Lão Tân.

Trên người đối phương tỏa ra khí tràng màu trắng nhàn nhạt, sắc mặt có dính vận xui, nhưng có thể nhìn ra đây là một người tướng mạo đoan chính.

Cô hỏi: “Người này có quan hệ gì với ông?”

Lão Tân xấu hổ nói: “Đây là một người bạn của tôi, trong nhà buôn bán châu báu, gần đây gặp chút phiền phức trong việc kinh doanh của gia tộc nên mới chạy tới đây thử vận may. Nếu cô muốn bán viên phỉ thúy đỏ kia, giá cả có thể thương lượng.”

Cố Cẩm nâng cằm, cô biết viên phỉ thúy đỏ kia còn chưa cắt ra hết, nhưng giá của nó đã vượt xa ba triệu rồi.

Lần tới Nam Miến này là để tìm Đế Vương Lục cho An Phượng, cô không có ý định kiếm chác gì ở đây cả.

Cô mua năm viên đá thô kia chỉ vì muốn dạy dỗ ông chủ của hội giao dịch này.

Bây giờ có thể giúp người khác, tất nhiên cô rất sẵn lòng.

Có điều giá mà đối phương đưa ra có hơi thấp thật.

An Minh Tế dịu dàng nói: “Nếu A Cẩm không muốn bán thì mặc kệ đi, cần gì phải do dự.”

Cố Cẩm hoàn hồn.

Cô nở nụ cười tươi với cậu: “Bán đi, chị thấy người này rất chính trực, chỉ là gần đây hình như gặp vận vui, coi như làm việc thiện đi.”

“Chị vui là được.” An Minh Tế cưng chiều nói.

Cố Cẩm giơ bốn ngón tay với Lão Tân: “Bốn triệu, hỏi xem người bạn của ông có mua không.”

“Mua! Mua!” Lão Tân vội gật đầu thay bạn mình.

Cố Cẩm như cười như không nhìn ông ta: “Bảo nhân viên cắt đá tiếp tục đi, dù viên phỉ thúy đỏ kia lớn thế nào, tôi cũng sẽ bán cho anh ta với giá này.”

“Được!” Lão Tân đi về phía người bạn của mình.

Hai người nói chuyện một lúc, người đàn ông trẻ tuổi nhìn về phía Cố Cẩm rồi gật đầu với cô.

Lão Tân lập tức bảo nhân viên cắt tiếp.

Trong quá trình này, tất cả mọi người đều không dám thở mạnh.

Người bạn của Lão Tân cũng nhìn chằm chằm đài cắt đá, sắc mặt kích động và mong chờ, còn có sắc đỏ không bình thường.

Nửa tiếng sau.

Viên đá thô to bằng chậu rửa mặt đã cắt xong, lộ ra một viên phỉ thúy đỏ to bằng hai phần ba quả bóng rổ.

“Viên phỉ thúy đỏ to như thế đúng là hiếm thấy!”

“Có thể được nhìn thấy nó, đời này đáng giá rồi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Giá của nó chắc phải vài chục triệu ấy nhỉ?!”

“Đâu chỉ có thế! Nếu mài nhẵn điêu khắc thành trang sức, vòng tay thì còn gấp mấy lần nữa.”

“Không biết người sở hữu nó là ai, may mắn quá đi mất!”

“Chắc người này phải dùng hết may mắn cả đời rồi ấy chứ.”

Mọi người vừa ngưỡng mộ vừa ghen tỵ, còn có cả kích động nữa.

Mà người kích động nhất phải kể đến người bạn của Lão Tân.

Vốn dĩ anh ta định dựa vào quan hệ của Lão Tân hỏi mua viên đá thô không biết có thể cứu được anh ta hay không, ai ngờ lại có một niềm vui bất ngờ lớn như thế.

Người đàn ông trẻ tuổi kích động đi về phía Cố Cẩm.

An Minh Tế nghiêng đầu, đôi mắt sắc bén nhìn về phía anh ta.

Cậu biết A Cẩm có thiện cảm với người đàn ông này, nếu không sẽ không bán giá thấp cho anh ta.

Hơn thế nữa, anh ta còn liên tục nhìn chằm chằm A Cẩm của cậu, khiến cậu rất không vui.

Tang Tử Thu - người đàn ông trẻ tuổi vô ý đụng vào ánh mắt như sói của An Minh Tế, nhất thời anh ta cả kinh, cảm xúc kích động tan biến không còn chút gì.

Anh ta thu lại tầm mắt, nhịp tim đập nhanh vô cùng.

Ánh mắt của thiếu niên này khiến anh ta thấy sợ hãi.

“Bốp!”

Lão Tân vỗ mạnh sau lưng anh ta một cái.

Ông ta kích động nói nhỏ: “Phỉ thúy đỏ đã được tôi đưa ra phía sau rồi, thằng nhóc cậu hôm nay may mắn lắm đấy!”

Tang Tử Thu cũng cảm thấy hôm nay mình đã gặp được quý nhân.

Gần đây việc kinh doanh của gia tộc không được như ý, anh ta cũng chỉ tới thử vận may, ai ngờ lại có niềm vui bất ngờ này.

Anh ta muốn tự mình cảm ơn Cố Cẩm, trước đó anh ta nhìn thấy Lão Tân nói chuyện với cô.

Thế nhưng sau khi đối diện với ánh mắt sắc bén của thiếu niên cạnh cô, anh ta lại không dám đi nữa.

Tang Tử Thu đưa chi phiếu bốn triệu cho Lão Tân, nhờ ông ta bày tỏ lòng biết ơn của anh ta với cô, sau đó rời khỏi nơi này dưới sự bảo vệ của vệ sĩ.

Hôm nay có được viên phỉ thúy đỏ đã là thu hoạch lớn nhất rồi, anh ta không tham lam nữa, mà chọn đưa phỉ thúy đỏ về nước.

Rất nhanh trên đài cắt đá lại có một viên đá được đưa tới.

Mọi người vây xem chỉ tăng chứ không giảm.

Lần này vẫn khiến mọi người phải kinh hãi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vẫn là phỉ thúy đỏ, tuy không lớn như viên trước nhưng cũng to bằng nắm tay người trưởng thành.

Người xem vẫn cứ kích động như hai lần trước.

Tiếp đó là Tinh Thủy Lam và phỉ thúy vàng, người xem ai nấy đều vừa ngưỡng mộ vừa ghen tỵ.

Bọn họ đã không còn sự chấn động như trước nữa, hai mắt tỏa ra ánh sáng lấp lánh đầy chờ mong.

Chuyện cắt được liên tiếp năm viên phỉ thúy chính là niềm vui lớn nhất trong hội giao dịch năm nay.

Chắc chắn sau hôm nay sẽ có không ít người đến để thử vận may.

Lão Tân biết đá thô đỉnh cấp có tám chín mươi phần trăm sẽ cho ra ngọc, nhưng không ngờ lại cắt ra phỉ thúy cực phẩm như vậy.

Ông ta vừa kích động vừa thấy vinh hạnh.

Sau hôm nay, trước khi hội giao dịch kết thúc, khách khứa tới đây chắc chắn sẽ đông nghìn nghịt.

Đáng tiếc ông chủ không ở đây, nếu không có thể kết giao với nhóm người Cố Cẩm.

Nghĩ tới viên đá thô đấu giá mà Cố Cẩm nhìn trúng, trong lòng Lão Tân không khỏi mong đợi.

Viên đá được cô nhìn trúng, chắc chắn là cực phẩm.

Sau khi cắt xong năm viên đá thì đã là buổi chiều.

Cách thời gian đấu giá viên đá Cố Cẩm nhìn trúng còn mấy tiếng nữa.

Cầu Cường Hải đứng dậy: “Hai người đói không? Hay chúng ta ra ngoài ăn gì đó nhé?”

“Được…” Cố Cẩm đúng là thấy đói rồi.

An Minh Tế không nói gì, cậu đứng dậy cho thấy thái độ của mình.

Ba người rời khỏi hội giao dịch dưới sự bảo vệ của nhóm người Alen.

Bọn họ không phải người bình thường, có thể cảm nhận được mấy tầm mắt không thân thiện, đong đầy tính kế ở sau lưng.

Cầu Cường Hải vươn vai, cảm thán: “Thời gian tiếp theo sợ là không được yên ổn rồi.”

Cố Cẩm và An Minh Tế nghe ra ẩn ý trong đó.

Cố Cẩm mỉm cười: “Chỉ cần họ có gan, tôi sẽ dạy họ cách làm người.”

Cầu Cường Hải trêu: “Thế mà tôi lại có chút đồng cảm với họ là sao nhỉ?”

Anh ta cảm thấy những kẻ nhắm vào Cố Cẩm và An Minh Tế đúng là không có mắt.

Cứ thấy hai người họ còn trẻ mà nổi lòng tham, chứ không hề biết họ thừa sức hủy cả Nam Miến này.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trùng Sinh Năm 80: Nuôi Sói Con

Số ký tự: 0