Trùng Sinh Năm 80: Nuôi Sói Con

Chương 461

Y Nhân Vi Hoa

2024-09-18 20:40:48

“Không, tôi quay lại lấy chút đồ, tí nữa sẽ đi.”

Trâu Ngạn Bằng để thẻ ngân hàng trong lớp, tối qua dùng hết tiền mặt để trả viện phí cho Viên Hân, giờ cần tới ngân hàng rút tiền.

Biết cậu ta đến bệnh viên, Kiều Văn Minh và Tấn Bạch nhanh chóng ăn cơm.

“Bọn tôi ăn xong rồi, đi thôi.”

Bốn người đi về phía phòng học.

Trước tòa nhà giảng đường có rất nhiều người, còn thấy cả xe cảnh sát.

Bốn người đứng ở xa, không hiểu tình hình bây giờ.

Bỗng có người nhìn thấy bọn họ.

“Họ ở kia.” Người đó hét to.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía này.

Trong mắt các học sinh toàn là nghi ngờ và sợ hãi.

Không hề còn dáng vẻ ngưỡng mộ, đố kỵ, yêu thích như trước nữa.

Mấy cảnh sát nghe thấy vậy liền lập tức đi về phía bốn thiếu niên.

Bọn họ vừa đi vừa lấy còng số tám ra.

“Ai là Trâu Ngạn Bằng và An Minh Tế?” Người đàn ông trung niên với vẻ mặt nghiêm nghị đứng trước mặt bốn người, hỏi.

Trâu Ngạn Bằng và An Minh Tế nhìn nhau, Trâu Ngạn Bằng hơi biến sắc, còn An Minh Tế vẫn rất bình tĩnh.

Kiều Văn Minh và Tấn Bạch lại chẳng hiểu ra làm sao, thế nhưng rất nhanh họ đã nghĩ tới chuyện Viên Hân bị bắt cóc.

Chẳng lẽ trong chuyện này có ẩn tình gì?

“Là tôi, có chuyện gì?” An Minh Tế bước lên một bước, nở nụ cười như có như không.

Cậu là người bắt mắt nhất trong bốn người họ.

Mấy cảnh sát thấy cậu bình tĩnh, khí chất cao quý như một công tử thế gia thì nhất thời không có hành động gì.

Họ nhìn thế nào cũng thấy cậu không giống một trong những hung thủ giết hơn mười mạng người hôm qua.

Thế nhưng, người đàn ông trung niên vừa nãy lại nhanh chóng tới gần An Minh Tế.

Người của gia tộc Darwin trong bóng tối thấy vậy, lập tức hiện thân, xông về phía cậu.

An Minh Tế khẽ lắc đầu với họ.

Họ lập tức dừng lại.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cuối cùng người đàn ông trung niên vẫn đeo cái còng số tám lên tay cậu.

Ông ta ngẩng đầu lạnh lùng nhìn An Minh Tế, hỏi: “Cậu tên gì?”

An Minh Tế cúi đầu nhìn thứ trên tay mình, rồi lại ngẩng đầu nhìn người đàn ông, khẽ cong khóe môi lên.

Nếu cậu muốn phản kháng, người này không phải là đối thủ của cậu.

Xung quanh có nhiều học sinh, cậu không muốn dẫn tới hoảng loạn, cho nên mới phối hợp.

An Minh Tế không trả lời, Trâu Ngạn Bằng bước lên một bước: “Tôi là Trâu Ngạn Bằng, cậu ấy là An Minh Tế, chúng tôi không hề phạm pháp. Bây giờ còn đang ở trường, mấy người ngang nhiên đối xử với học sinh như thế, không sợ cấp trên xử phạt sao?”

Trâu Ngạn Bằng không hề biết tối qua đã xảy ra chuyện gì, nên lúc này mới tự tin như thế.

Người đàn ông trung niên cũng còng Trâu Ngạn Bằng lại.

Ông ta cười khẩy: “Hừ! Hai cậu có liên quan tới vụ án hình sự quan trọng, dính líu đến hơn mười mạng người, thế mà còn dám nói mình vô tội? Đi với chúng tôi một chuyến!”

An Minh Tế và Trâu Ngạn Bằng nhìn nhau, một người mê man, một người vẫn bình thản.

Cho tới khi có cảnh sát giơ tay muốn đẩy họ vì thấy họ không động đậy.

An Minh Tế như có mắt sau lưng, nhanh chóng tránh ra.

Cậu liếc người kia, lạnh lùng mở miệng: “Đừng đụng vào tôi!”

Cảnh sát trẻ tuổi giật mình, khi thấy ánh nhìn lạnh lẽo của cậu, anh ta không khỏi nuốt nước miếng.

Thân thủ nhanh quá.

Cứ như một cái bóng lướt qua vậy.

Người trong cục cảnh sát bọn họ không có ai nhanh bằng thiếu niên này.

Cậu thiếu niên này đúng là thâm tàng bất lộ!

Còn Trâu Ngạn Bằng không may mắn như thế.

Cậu ta bị người ta đẩy mạnh một cái, suýt thì ngã ra đất.

“Lề mề gì đó, đi nhanh lên!” Người đàn ông trung niên quát to.

Người xung quanh càng ngày càng nhiều, An Minh Tế và Trâu Ngạn Bằng nhấc chân đi về phía xe cảnh sát.

“Đợi đã!” Kiều Văn Minh bỗng lên tiếng.

Vừa rồi cậu ta còn đang sững sờ, bỗng chốc hai người bạn trở thành hung thủ giết người, còn bị cảnh sát đưa đi trước bao nhiêu người.

Nếu đi, chỉ sợ sẽ gây ra ảnh hưởng cực lớn với họ, có khi còn phải chịu khổ nữa.

Cậu ta không thể nhìn cảnh sát đưa hai người bạn của mình đi được.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bị người khác cản trở công vụ, người đàn ông trung niên nổi điên.

Ông ta móc súng, chỉ về phía Kiều Văn Minh: “Nếu còn dám cản trở, tôi sẽ coi cậu là đồng phạm mà bắt luôn!”

“Các người không thể đưa bạn tôi đi như thế được, nếu oan uổng người tốt, ai bồi thường danh dự cho họ?!”

“Bọn họ giết hơn mười mạng người! Danh dự? Cả đời này họ đừng hòng có cái đó!” Người đàn ông trung niên trợn mắt, âm trầm nhìn Kiều Văn Minh.

An Minh Tế nói với cậu ta: “Không sao đâu, đừng lo!”

“Hừ!” Người đàn ông trung niên hừ lạnh, dường như có địch ý rất lớn với An Minh Tế và Trâu Ngạn Bằng.



Nhà họ Doãn.

Hình Văn Minh cùng vợ Mao Mẫn Lan đang khóc lóc thảm thiết trong đại sảnh nhà họ Doãn.

Song chỉ nghe thấy tiếng khóc chứ không hề thấy nước mắt của họ.

Có lẽ nước mắt đã cạn rồi.

Doãn nhị phu nhân Mao Thục Cầm thấy chị và anh rể khóc thảm thiết như vậy liền rất đau lòng.

Tối qua, cháu gái Hình Dĩnh của bà ta bị giết vô cùng thê thảm.

Sau khi được cảnh sát thông báo, ai cũng ngây dại.

Cũng may có nhân chứng chứng kiến, nhận ra hung thủ là học sinh trường trung học số 1.

Doãn nhị phu nhân đã lợi dụng thế lực nhà họ Doãn để phái người đi bắt hung thủ.

“Reng reng reng...”

Điện thoại bàn vang lên.

Hình Văn Minh và Mao Mẫn Lan ngừng khóc, nhìn chằm chằm điện thoại.

Người hầu đi tới nghe máy.

“Để tôi.” Doãn nhị phu nhân biết là ai, bà ta tự mình đi đến nghe.

“Phu nhân, chúng tôi đã bắt được người, bây giờ đang ở trong cục cảnh sát.”

Đó là người đàn ông trung niên đã bắt An Minh Tế và Trâu Ngạn Bằng.

“Được! Đội trưởng Giang, chúng tôi sẽ qua ngay!” Đáy mắt bà ta tràn đầy sát ý.

Bà ta cúp điện thoại, hai vợ chồng Hình Văn Minh đứng dậy.

Mao Mẫn Lan bắt lấy tay bà ta, hỏi: “Thục Cầm, sao rồi, có phải đã bắt được rồi không?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trùng Sinh Năm 80: Nuôi Sói Con

Số ký tự: 0