Trùng Sinh Năm 80: Nuôi Sói Con
Chương 462
Y Nhân Vi Hoa
2024-09-18 20:40:48
Mao Thục Cầm gật đầu: “Bắt được rồi, dám chọc vào người nhà họ Mao chúng ta, em sẽ bắt chúng phải chết!”
Bà ta rất thích Hình Dĩnh, tính cách đứa bé này rất hợp tính bà ta.
Giờ nó tự nhiên chết, sao bà ta có thể ngồi yên được?
“Chị muốn giết bọn chúng!” Mao Mẫn Lan gào lên.
Hình Văn Minh túm lấy tay vợ mình, đáy mắt âm trầm.
…
Cố Cẩm cũng đã nhận được tin An Minh Tế bị bắt, là Alen tự mình tới nói cho cô.
Từ tối qua đến giờ cô còn chưa chợp mắt được, vẫn luôn sầu não vì vấn đề giữa hai người.
Khi biết chuyện, đầu óc hỗn loạn của cô nhanh chóng tỉnh táo lại, vội vã hành động.
“Biết là nhân viên của cục cảnh sát nào không?”
Alen lập tức nói: “Bọn họ thuộc thế lực nhà họ Doãn.”
“Bây giờ anh lập tức triệu tập người, tôi về phòng thay đồ, chúng ta đi đón Tiểu An.”
“Cô Cố, người ở bên ngoài cả rồi, chúng ta có thể xuất phát bất cứ lúc nào.”
Khi Alen biết thiếu chủ bị bắt, anh ta đã tập hợp người, thậm chí còn chuẩn bị cả vũ khí hạng nặng.
Cố Cẩm nghe vậy, lập tức về phòng thay đồ.
Cho dù An Minh Tế giết người thật, nhưng không phải ai cũng có thể bắt. Hơn nữa, tối qua cậu không hề ra tay.
Cô biết với thực lực của cậu, nếu không phải cậu tự nguyện thì chẳng ai ép được cậu hết. Nhưng cô vẫn lo lắng, cô sợ cậu bị thiệt thòi.
Cố Cẩm nhanh chóng thay đồ, sau đó gọi điện cho gia tộc Vạn Sĩ.
Cô nhớ lại luồng khí đen trên người Alen vừa rồi, nó mang sát ý nồng đậm. Với tác phong của gia tộc Darwin, cô biết rõ nhóm Alen muốn làm gì. Bọn họ nhất định sẽ dùng vũ khí để nói chuyện.
Cố Cẩm không thể để họ làm vậy, sẽ tổn thương đến người vô tội.
Nếu là những phần tử xấu xa, cô sẽ tán thành hành động ấy.
Nhưng đây là cục cảnh sát, tốt nhất không nên thấy máu thì hơn.
Tuy nhiên phải dưới tiền đề là An Minh Tế bình yên vô sự.
Nếu không, cô không biết mình sẽ làm gì.
Cố Cẩm thay đồ xong liền ra khỏi nhà với Alen.
Ra ngoài cô mới biết Alen đã chuẩn bị sẵn sàng hết rồi.
Trước mấy chục chiếc xe là từng hộ vệ trang bị đầy đủ vũ trang, vẻ mặt nghiêm túc, ai nấy đều tỏa ra sát khí.
Thậm chí ngay cả xe thiết giáp cũng được dùng tới, chỉ trừ nơi quân sự trọng yếu ra, người bình thường chẳng mấy ai được thấy nó.
Còn có cả mấy chiếc xe tải được phủ vải xanh, đây là xe đựng vũ khí hạng nặng của gia tộc Darwin nghiên cứu ra.
Mí mắt Cố Cẩm không khỏi giật giật, cảm thấy bọn Alen đang ngang nhiên phát ra tín hiệu chiến tranh.
“Cô Cố, mời!”
Alen đi tới trước một chiếc xe, tự mình mở cửa cho cô.
Cho dù đánh nhau thật thì đã sao, Cố Cẩm chỉ quan tâm Tiểu An của cô.
Cô nhanh chóng lên xe.
Người bên ngoài cũng lần lượt hành động.
Xe ô tô, xe thiết giáp, xe tải hùng dũng lăn bánh rời đi.
Sát khí trên khuôn mặt Alen nồng nặc tới mức không thể nào che giấu được.
Nếu thiếu chủ nhà họ có chút ít tổn thương nào, hôm nay anh ta sẽ khuấy loạn cả Kinh Thành lên.
Alen nghĩ vậy, mà Cố Cẩm cũng nghĩ như thế.
Tất cả lương thiện của cô đều chỉ dành cho một người, chính là An Minh Tế.
Nếu cậu có mệnh hệ gì, cô chắc chắn sẽ đại khai sát giới.
An Minh Tế là sự cứu rỗi kiếp trước kiếp này của cô.
…
An Minh Tế và Trâu Ngạn Bằng đang… uống trà trong cục cảnh sát.
Sau khi hai người tới thì lần lượt bị đưa vào hai phòng thẩm vấn.
Người thẩm vấn An Minh Tế chính là người đàn ông trung niên trước đấy.
Người này họ Giang, là đội trưởng, cùng thẩm vấn với ông ta là anh cảnh sát trẻ bị cậu dọa khi nãy.
Anh cảnh sát trẻ đặt tách trà xuống cái bàn nhỏ trước mặt An Minh Tế.
“Trà của cậu.”
An Minh Tế rũ mắt nhìn tách trà, lòng thầm nói cậu được mời tới uống trà thật.
Trước đó Kiều Văn Minh, Tấn Bạch và Trâu Ngạn Bằng có bàn luận về cuộc sống của nhau.
Đừng trông Kiều Văn Minh xuất thân dòng dõi thư hương mà lầm, cậu ta không phải người dễ đối phó.
Chú hai cậu ta thường được cảnh sát mời đi uống trà, cũng thường mời cục trưởng của cục cảnh sát nào đó tới văn phòng giao lưu nói chuyện.
Hình như là có một vụ án mua bán trái phép văn vật cần chú hai cậu ta phối hợp.
Cụ thể thì An Minh Tế không rõ lắm, cậu chỉ biết lúc này cậu cũng được mời tới uống trà.
Chỉ là đãi ngộ rõ ràng không được tốt như chú hai của Kiều Văn Minh.
Cảnh sát trẻ ngồi cạnh đội trưởng Giang, cầm bút và mở sổ ghi chép ra.
Đội trưởng Giang nhìn An Minh Tế với vẻ ngạo nghễ: “Thành thật khai ra, tối qua cậu đã làm gì ở quán karaoke của Cổ Ngọc Kiệt? Tại sao lại giết người, họ có thù oán gì với cậu, nói hết những chuyện cậu biết ra!”
An Minh Tế lười biếng dựa vào cái ghế nhỏ, khuôn mặt thiếu niên phủ một lớp sương lạnh, ánh mắt sắc bén xen lẫn sát khí nhìn đội trưởng Giang.
Lúc này, cậu đã không còn vẻ ôn hòa nho nhã như trước nữa.
Đội trưởng Giang cảm thấy bị khinh thường, ông ta đập mạnh xuống bàn.
Quát lên: “Điều chỉnh cái thái độ cho tôi!”
An Minh Tế vẫn ngạo nghễ như cũ.
Chỉ nghe cậu chậm rãi nói: “Gọi người đứng đầu ra đây, mấy người còn chưa đủ tư cách nói chuyện với tôi.”
Cậu biết có kẻ đứng sau giở trò.
Tối qua, lúc cậu và Trâu Ngạn Bằng tới thì đã sớm đuổi hết người đi.
Trừ người của cậu ra, không ai biết Cổ Ngọc Kiệt, Hình Dĩnh và đám người nước Oải kia chết thế nào.
Mà người phí hết sức lực hãm hại họ như thế, trừ cha Hình Dĩnh cùng nhà họ Doãn có quan hệ thân thiết với chúng ra, cậu không đoán được ai khác nữa.
Đội trưởng Giang nghe vậy, sắc mặt trầm xuống.
“Chúng tôi chính là người quyết định ở đây, bây giờ cậu phạm tội thì ngoan ngoãn khai ra đi! Đừng có giở mấy trò vô dụng!”
An Minh Tế nở nụ cười châm chọc, cậu gác chân lên, rũ mắt xuống không nhìn hai kẻ kia.
“Xem ra không dạy cậu một bài học thì cậu vẫn coi chỗ này là nơi từ thiện rồi!”
Đội trưởng Giang đứng dậy đi về phía An Minh Tế.
Ông ta bẻ tay, dường như muốn dùng hình với cậu.
Bà ta rất thích Hình Dĩnh, tính cách đứa bé này rất hợp tính bà ta.
Giờ nó tự nhiên chết, sao bà ta có thể ngồi yên được?
“Chị muốn giết bọn chúng!” Mao Mẫn Lan gào lên.
Hình Văn Minh túm lấy tay vợ mình, đáy mắt âm trầm.
…
Cố Cẩm cũng đã nhận được tin An Minh Tế bị bắt, là Alen tự mình tới nói cho cô.
Từ tối qua đến giờ cô còn chưa chợp mắt được, vẫn luôn sầu não vì vấn đề giữa hai người.
Khi biết chuyện, đầu óc hỗn loạn của cô nhanh chóng tỉnh táo lại, vội vã hành động.
“Biết là nhân viên của cục cảnh sát nào không?”
Alen lập tức nói: “Bọn họ thuộc thế lực nhà họ Doãn.”
“Bây giờ anh lập tức triệu tập người, tôi về phòng thay đồ, chúng ta đi đón Tiểu An.”
“Cô Cố, người ở bên ngoài cả rồi, chúng ta có thể xuất phát bất cứ lúc nào.”
Khi Alen biết thiếu chủ bị bắt, anh ta đã tập hợp người, thậm chí còn chuẩn bị cả vũ khí hạng nặng.
Cố Cẩm nghe vậy, lập tức về phòng thay đồ.
Cho dù An Minh Tế giết người thật, nhưng không phải ai cũng có thể bắt. Hơn nữa, tối qua cậu không hề ra tay.
Cô biết với thực lực của cậu, nếu không phải cậu tự nguyện thì chẳng ai ép được cậu hết. Nhưng cô vẫn lo lắng, cô sợ cậu bị thiệt thòi.
Cố Cẩm nhanh chóng thay đồ, sau đó gọi điện cho gia tộc Vạn Sĩ.
Cô nhớ lại luồng khí đen trên người Alen vừa rồi, nó mang sát ý nồng đậm. Với tác phong của gia tộc Darwin, cô biết rõ nhóm Alen muốn làm gì. Bọn họ nhất định sẽ dùng vũ khí để nói chuyện.
Cố Cẩm không thể để họ làm vậy, sẽ tổn thương đến người vô tội.
Nếu là những phần tử xấu xa, cô sẽ tán thành hành động ấy.
Nhưng đây là cục cảnh sát, tốt nhất không nên thấy máu thì hơn.
Tuy nhiên phải dưới tiền đề là An Minh Tế bình yên vô sự.
Nếu không, cô không biết mình sẽ làm gì.
Cố Cẩm thay đồ xong liền ra khỏi nhà với Alen.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ra ngoài cô mới biết Alen đã chuẩn bị sẵn sàng hết rồi.
Trước mấy chục chiếc xe là từng hộ vệ trang bị đầy đủ vũ trang, vẻ mặt nghiêm túc, ai nấy đều tỏa ra sát khí.
Thậm chí ngay cả xe thiết giáp cũng được dùng tới, chỉ trừ nơi quân sự trọng yếu ra, người bình thường chẳng mấy ai được thấy nó.
Còn có cả mấy chiếc xe tải được phủ vải xanh, đây là xe đựng vũ khí hạng nặng của gia tộc Darwin nghiên cứu ra.
Mí mắt Cố Cẩm không khỏi giật giật, cảm thấy bọn Alen đang ngang nhiên phát ra tín hiệu chiến tranh.
“Cô Cố, mời!”
Alen đi tới trước một chiếc xe, tự mình mở cửa cho cô.
Cho dù đánh nhau thật thì đã sao, Cố Cẩm chỉ quan tâm Tiểu An của cô.
Cô nhanh chóng lên xe.
Người bên ngoài cũng lần lượt hành động.
Xe ô tô, xe thiết giáp, xe tải hùng dũng lăn bánh rời đi.
Sát khí trên khuôn mặt Alen nồng nặc tới mức không thể nào che giấu được.
Nếu thiếu chủ nhà họ có chút ít tổn thương nào, hôm nay anh ta sẽ khuấy loạn cả Kinh Thành lên.
Alen nghĩ vậy, mà Cố Cẩm cũng nghĩ như thế.
Tất cả lương thiện của cô đều chỉ dành cho một người, chính là An Minh Tế.
Nếu cậu có mệnh hệ gì, cô chắc chắn sẽ đại khai sát giới.
An Minh Tế là sự cứu rỗi kiếp trước kiếp này của cô.
…
An Minh Tế và Trâu Ngạn Bằng đang… uống trà trong cục cảnh sát.
Sau khi hai người tới thì lần lượt bị đưa vào hai phòng thẩm vấn.
Người thẩm vấn An Minh Tế chính là người đàn ông trung niên trước đấy.
Người này họ Giang, là đội trưởng, cùng thẩm vấn với ông ta là anh cảnh sát trẻ bị cậu dọa khi nãy.
Anh cảnh sát trẻ đặt tách trà xuống cái bàn nhỏ trước mặt An Minh Tế.
“Trà của cậu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
An Minh Tế rũ mắt nhìn tách trà, lòng thầm nói cậu được mời tới uống trà thật.
Trước đó Kiều Văn Minh, Tấn Bạch và Trâu Ngạn Bằng có bàn luận về cuộc sống của nhau.
Đừng trông Kiều Văn Minh xuất thân dòng dõi thư hương mà lầm, cậu ta không phải người dễ đối phó.
Chú hai cậu ta thường được cảnh sát mời đi uống trà, cũng thường mời cục trưởng của cục cảnh sát nào đó tới văn phòng giao lưu nói chuyện.
Hình như là có một vụ án mua bán trái phép văn vật cần chú hai cậu ta phối hợp.
Cụ thể thì An Minh Tế không rõ lắm, cậu chỉ biết lúc này cậu cũng được mời tới uống trà.
Chỉ là đãi ngộ rõ ràng không được tốt như chú hai của Kiều Văn Minh.
Cảnh sát trẻ ngồi cạnh đội trưởng Giang, cầm bút và mở sổ ghi chép ra.
Đội trưởng Giang nhìn An Minh Tế với vẻ ngạo nghễ: “Thành thật khai ra, tối qua cậu đã làm gì ở quán karaoke của Cổ Ngọc Kiệt? Tại sao lại giết người, họ có thù oán gì với cậu, nói hết những chuyện cậu biết ra!”
An Minh Tế lười biếng dựa vào cái ghế nhỏ, khuôn mặt thiếu niên phủ một lớp sương lạnh, ánh mắt sắc bén xen lẫn sát khí nhìn đội trưởng Giang.
Lúc này, cậu đã không còn vẻ ôn hòa nho nhã như trước nữa.
Đội trưởng Giang cảm thấy bị khinh thường, ông ta đập mạnh xuống bàn.
Quát lên: “Điều chỉnh cái thái độ cho tôi!”
An Minh Tế vẫn ngạo nghễ như cũ.
Chỉ nghe cậu chậm rãi nói: “Gọi người đứng đầu ra đây, mấy người còn chưa đủ tư cách nói chuyện với tôi.”
Cậu biết có kẻ đứng sau giở trò.
Tối qua, lúc cậu và Trâu Ngạn Bằng tới thì đã sớm đuổi hết người đi.
Trừ người của cậu ra, không ai biết Cổ Ngọc Kiệt, Hình Dĩnh và đám người nước Oải kia chết thế nào.
Mà người phí hết sức lực hãm hại họ như thế, trừ cha Hình Dĩnh cùng nhà họ Doãn có quan hệ thân thiết với chúng ra, cậu không đoán được ai khác nữa.
Đội trưởng Giang nghe vậy, sắc mặt trầm xuống.
“Chúng tôi chính là người quyết định ở đây, bây giờ cậu phạm tội thì ngoan ngoãn khai ra đi! Đừng có giở mấy trò vô dụng!”
An Minh Tế nở nụ cười châm chọc, cậu gác chân lên, rũ mắt xuống không nhìn hai kẻ kia.
“Xem ra không dạy cậu một bài học thì cậu vẫn coi chỗ này là nơi từ thiện rồi!”
Đội trưởng Giang đứng dậy đi về phía An Minh Tế.
Ông ta bẻ tay, dường như muốn dùng hình với cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro