Trùng Sinh Năm 80: Nuôi Sói Con
Chương 589
Y Nhân Vi Hoa
2024-09-18 20:40:48
Vấn đề lớn nhất của Cầu Cường Hải là về mặt tâm lý.
Cầu Cường Hải không chịu được bị Cố Cẩm ép hỏi, anh ta đã nói hết những vấn đề về tâm lý của mình cho cô.
Khi biết, Cố Cẩm và Cố Gia Kiệt đều kinh ngạc, bởi vì bình thường họ không nhìn ra Cầu Cường Hải có vấn đề gì.
Phải nói là anh ta che giấu quá kỹ.
Cố Mẫn Mẫn bĩu môi không cãi nữa.
Cầu Cường Hải đè nén đau khổ, trên mặt là sự bất lực và đau lòng.
Hai người như vậy mà bảo trong lòng không có nhau thì ai tin.
Cố Cẩm thở dài: “Hai người chỉ bị bệnh thôi, theo chị thấy không có vấn đề gì lớn, anh Hải mắc tâm bệnh thì cần tâm dược trị. Mẫn Mẫn không thể kéo dài phẫu thuật nữa, chị đã bảo anh Kiệt chuẩn bị trong thời gian gần nhất rồi, lần này em không được cãi, chị biết em lo lắng chuyện gì, em sợ phẫu thuật thất bại. Nhưng có chị ở đây, chắc chắn em sẽ bình an!”
Cầu Cường Hải và Cố Mẫn Mẫn im lặng.
Cố Cẩm nói tiếp: “Nhân lúc tôi còn ở Kinh Thành, hôm nay tôi nói thẳng luôn, mấy người giày vò nhau lâu như vậy không mệt à?”
Ba ánh mắt cùng nhìn về phía cô.
Cố Cẩm thả lỏng người, cong môi nở nụ cười sâu xa: “Hôm nay anh Kiệt cũng ở đây, anh Hải, Mẫn Mẫn, hai người cho một thời hạn đi, định giày vò nhau bao lâu nữa?”
Cố Mẫn Mẫn dịch mông, đứng ngồi không yên.
Sắc mặt Cầu Cường Hải tối xuống, im lặng không nói.
Cố Cẩm cười khẩy: “Nếu hai người không có ý với nhau thì sau này đừng gặp mặt nữa, hai người không thấy mệt nhưng chúng tôi thấy mệt thay hai người!”
“Chị Cẩm!” Cố Mẫn Mẫn sốt sắng.
Cầu Cường Hải cũng ngẩng đầu lộ ra vẻ mặt phức tạp và bi thương.
Tiếng thở dài của Cố Gia Kiệt vang khắp căn phòng.
Anh ta xoa trán, mệt mỏi nói: “Mẫn Mẫn, anh trai em không phải người cổ hủ, nếu em muốn ở bên anh Hải thì anh sẽ không ngăn cản em, em không cần suy nghĩ nhiều làm gì, cũng không cần phải lo ba mẹ.”
“Anh!” Cố Mẫn Mẫn nghẹn ngào.
Cố Gia Kiệt nhìn Cầu Cường Hải: “Anh Hải, chúng ta quen biết nhiều năm, cùng say, cùng đau, cùng khóc, cùng vui vẻ, tôi rất rõ con người của anh. Nếu anh thích em gái tôi thì hôm nay tôi giao nó cho anh, nếu anh không thích thì chúng ta vẫn tiếp tục làm anh em, nhưng sau này hai người đừng gặp nhau nữa. Hôm nay tôi chỉ đợi một câu của anh thôi, anh có muốn Mẫn Mẫn không?”
Cầu Cường Hải động đậy hầu kết, cố kìm nén không nhìn Cố Mẫn Mẫn.
Anh ta khàn khàn trả lời: “Tôi không muốn ép cô ấy.”
Cố Cẩm chạm vào Cố Mẫn Mẫn: “Em thấy bị ép không?”
“Không!” Cố Mẫn Mẫn trả lời dứt khoát.
Cố Cẩm và Cố Gia Kiệt nhìn nhau, cùng đánh giá hai người còn lại.
Thấy vẻ mặt hai người không giữ được bình tĩnh nữa, cô lấy từ trong túi ra hơn mười bình đan dược.
“Anh Hải, trước đó tôi và anh Kiệt không muốn nhúng tay vào chuyện của hai người, bởi vì chuyện tình cảm không phải ai cũng xen vào được. Nhưng thấy hai người cứ giày vò nhau lâu như thế mà còn chưa có kết quả, tôi cũng thấy bực bội thay, nếu cứ kéo dài thì đến chết vẫn vậy.”
Cầu Cường Hải cười khổ: “Cô nói thế làm tôi thấy lạ quá.”
Cầu đại công tử đã bao giờ bị ai dạy dỗ đâu, thậm chí còn là người nhỏ hơn anh ta rất nhiều nữa chứ, nhưng anh ta không cãi lại được lời của Cố Cẩm.
“Lạ cũng phải nhịn!”
Cố Cẩm lườm anh ta, đẩy đan dược về phía anh ta: “Đây là Cố Bản Bồi Nguyên đan và Dưỡng Hồn đan, có thể điều dưỡng thân thể anh, trên đó có ghi liều lượng dùng, tin tôi, tâm bệnh của anh là Mẫn Mẫn, chỉ cần bước ra một bước là chẳng sao nữa.”
Cầu Cường Hải nhìn chằm chằm đống đan dược kia, tay không khỏi ma sát vào nhau.
Anh ta chưa nói gì, Cố Mẫn Mẫn đã nhanh chóng ôm hết lên đặt vào lòng anh ta.
Cô ấy đỏ mặt, nói: “Anh dùng đi, em không muốn lo lắng anh đi trước em một bước, vứt em ở lại trên đời này một mình!”
Nói xong, cô ấy chạy như bay về phòng ngủ.
Cầu Cường Hải suy nghĩ rất lâu mới hiểu ý của Cố Mẫn Mẫn.
Lúc anh ta hoàn hồn thì Cố Cẩm đã rời đi từ bao giờ.
Cố Gia Kiệt đang nhìn chằm chằm anh ta bằng ánh mắt vi diệu, đó không phải ánh mắt nhìn anh em mình, mà là ánh mắt hài lòng của mẹ vợ khi nhìn con rể.
Nghĩ thế, da gà da vịt Cầu Cường Hải nổi hết cả lên, không khỏi rùng mình.
Cố Gia Kiệt đứng dậy, vỗ vãi anh ta: “Anh Hải, hôm nay tôi còn có việc ở công ty nên cần tăng ca, thật ra Mẫn Mẫn… thôi, tùy hai người…”
Nói được một nửa anh ta không nói nữa, khiến Cầu Cường Hải tò mò muốn chết.
Anh ta nhìn Cố Gia Kiệt cầm áo khoác và công văn rời đi.
Cầu Cường Hải rũ mắt nhìn các loại chai lọ trong lòng mình, vẻ mặt hoang mang và trống rỗng.
Bỗng cửa phòng bị đẩy ra.
Cố Gia Kiệt quay lại, nghiêm túc đi về phía anh ta.
“Anh Hải, tôi thấy có chuyện này anh nên biết.”
“Chuyện gì?” Rất ít khi Cầu Cường Hải thấy Cố Gia Kiệt nghiêm túc thế này.
“Lúc còn nhỏ, Mẫn Mẫn ở quê gặp chuyện không may, nó từng bị một tên đồ tể bắt nạt, nếu anh ngại, tôi chỉ sợ không thể giữ anh lại đây.”
Cố Gia Kiệt nghĩ đi nghĩ lại cũng cảm thấy không nên giấu. Cho nên, anh ta quay lại nói cho Cầu Cường Hải, song không hề nhìn thấy cửa phòng Cố Mẫn Mẫn mở ra một khe hở.
Theo tiếng nói của anh ta, cửa phòng khe khẽ đóng lại, không ai phát hiện.
Sắc mặt Cầu Cường Hải âm trầm: “Bị bắt nạt? Có ý gì?”
Cố Gia Kiệt nuốt nước bọt, di chuyển tầm nhìn, khó khăn nói: “Chính là ý anh đang nghĩ.”
Phòng khách rơi vào im lặng rất lâu.
Lúc chờ đợi, sắc mặt Cố Gia Kiệt càng ngày càng xấu.
Không chờ Cầu Cường Hải trả lời, anh ta đã nói: “Anh Hải, nếu anh không thể chấp nhận thì tối nay tôi sợ không tiếp đãi anh được rồi.”
Sau này, anh ta cũng sẽ không để hai người gặp lại nhau nữa.
Cầu Cường Hải không chịu được bị Cố Cẩm ép hỏi, anh ta đã nói hết những vấn đề về tâm lý của mình cho cô.
Khi biết, Cố Cẩm và Cố Gia Kiệt đều kinh ngạc, bởi vì bình thường họ không nhìn ra Cầu Cường Hải có vấn đề gì.
Phải nói là anh ta che giấu quá kỹ.
Cố Mẫn Mẫn bĩu môi không cãi nữa.
Cầu Cường Hải đè nén đau khổ, trên mặt là sự bất lực và đau lòng.
Hai người như vậy mà bảo trong lòng không có nhau thì ai tin.
Cố Cẩm thở dài: “Hai người chỉ bị bệnh thôi, theo chị thấy không có vấn đề gì lớn, anh Hải mắc tâm bệnh thì cần tâm dược trị. Mẫn Mẫn không thể kéo dài phẫu thuật nữa, chị đã bảo anh Kiệt chuẩn bị trong thời gian gần nhất rồi, lần này em không được cãi, chị biết em lo lắng chuyện gì, em sợ phẫu thuật thất bại. Nhưng có chị ở đây, chắc chắn em sẽ bình an!”
Cầu Cường Hải và Cố Mẫn Mẫn im lặng.
Cố Cẩm nói tiếp: “Nhân lúc tôi còn ở Kinh Thành, hôm nay tôi nói thẳng luôn, mấy người giày vò nhau lâu như vậy không mệt à?”
Ba ánh mắt cùng nhìn về phía cô.
Cố Cẩm thả lỏng người, cong môi nở nụ cười sâu xa: “Hôm nay anh Kiệt cũng ở đây, anh Hải, Mẫn Mẫn, hai người cho một thời hạn đi, định giày vò nhau bao lâu nữa?”
Cố Mẫn Mẫn dịch mông, đứng ngồi không yên.
Sắc mặt Cầu Cường Hải tối xuống, im lặng không nói.
Cố Cẩm cười khẩy: “Nếu hai người không có ý với nhau thì sau này đừng gặp mặt nữa, hai người không thấy mệt nhưng chúng tôi thấy mệt thay hai người!”
“Chị Cẩm!” Cố Mẫn Mẫn sốt sắng.
Cầu Cường Hải cũng ngẩng đầu lộ ra vẻ mặt phức tạp và bi thương.
Tiếng thở dài của Cố Gia Kiệt vang khắp căn phòng.
Anh ta xoa trán, mệt mỏi nói: “Mẫn Mẫn, anh trai em không phải người cổ hủ, nếu em muốn ở bên anh Hải thì anh sẽ không ngăn cản em, em không cần suy nghĩ nhiều làm gì, cũng không cần phải lo ba mẹ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Anh!” Cố Mẫn Mẫn nghẹn ngào.
Cố Gia Kiệt nhìn Cầu Cường Hải: “Anh Hải, chúng ta quen biết nhiều năm, cùng say, cùng đau, cùng khóc, cùng vui vẻ, tôi rất rõ con người của anh. Nếu anh thích em gái tôi thì hôm nay tôi giao nó cho anh, nếu anh không thích thì chúng ta vẫn tiếp tục làm anh em, nhưng sau này hai người đừng gặp nhau nữa. Hôm nay tôi chỉ đợi một câu của anh thôi, anh có muốn Mẫn Mẫn không?”
Cầu Cường Hải động đậy hầu kết, cố kìm nén không nhìn Cố Mẫn Mẫn.
Anh ta khàn khàn trả lời: “Tôi không muốn ép cô ấy.”
Cố Cẩm chạm vào Cố Mẫn Mẫn: “Em thấy bị ép không?”
“Không!” Cố Mẫn Mẫn trả lời dứt khoát.
Cố Cẩm và Cố Gia Kiệt nhìn nhau, cùng đánh giá hai người còn lại.
Thấy vẻ mặt hai người không giữ được bình tĩnh nữa, cô lấy từ trong túi ra hơn mười bình đan dược.
“Anh Hải, trước đó tôi và anh Kiệt không muốn nhúng tay vào chuyện của hai người, bởi vì chuyện tình cảm không phải ai cũng xen vào được. Nhưng thấy hai người cứ giày vò nhau lâu như thế mà còn chưa có kết quả, tôi cũng thấy bực bội thay, nếu cứ kéo dài thì đến chết vẫn vậy.”
Cầu Cường Hải cười khổ: “Cô nói thế làm tôi thấy lạ quá.”
Cầu đại công tử đã bao giờ bị ai dạy dỗ đâu, thậm chí còn là người nhỏ hơn anh ta rất nhiều nữa chứ, nhưng anh ta không cãi lại được lời của Cố Cẩm.
“Lạ cũng phải nhịn!”
Cố Cẩm lườm anh ta, đẩy đan dược về phía anh ta: “Đây là Cố Bản Bồi Nguyên đan và Dưỡng Hồn đan, có thể điều dưỡng thân thể anh, trên đó có ghi liều lượng dùng, tin tôi, tâm bệnh của anh là Mẫn Mẫn, chỉ cần bước ra một bước là chẳng sao nữa.”
Cầu Cường Hải nhìn chằm chằm đống đan dược kia, tay không khỏi ma sát vào nhau.
Anh ta chưa nói gì, Cố Mẫn Mẫn đã nhanh chóng ôm hết lên đặt vào lòng anh ta.
Cô ấy đỏ mặt, nói: “Anh dùng đi, em không muốn lo lắng anh đi trước em một bước, vứt em ở lại trên đời này một mình!”
Nói xong, cô ấy chạy như bay về phòng ngủ.
Cầu Cường Hải suy nghĩ rất lâu mới hiểu ý của Cố Mẫn Mẫn.
Lúc anh ta hoàn hồn thì Cố Cẩm đã rời đi từ bao giờ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Gia Kiệt đang nhìn chằm chằm anh ta bằng ánh mắt vi diệu, đó không phải ánh mắt nhìn anh em mình, mà là ánh mắt hài lòng của mẹ vợ khi nhìn con rể.
Nghĩ thế, da gà da vịt Cầu Cường Hải nổi hết cả lên, không khỏi rùng mình.
Cố Gia Kiệt đứng dậy, vỗ vãi anh ta: “Anh Hải, hôm nay tôi còn có việc ở công ty nên cần tăng ca, thật ra Mẫn Mẫn… thôi, tùy hai người…”
Nói được một nửa anh ta không nói nữa, khiến Cầu Cường Hải tò mò muốn chết.
Anh ta nhìn Cố Gia Kiệt cầm áo khoác và công văn rời đi.
Cầu Cường Hải rũ mắt nhìn các loại chai lọ trong lòng mình, vẻ mặt hoang mang và trống rỗng.
Bỗng cửa phòng bị đẩy ra.
Cố Gia Kiệt quay lại, nghiêm túc đi về phía anh ta.
“Anh Hải, tôi thấy có chuyện này anh nên biết.”
“Chuyện gì?” Rất ít khi Cầu Cường Hải thấy Cố Gia Kiệt nghiêm túc thế này.
“Lúc còn nhỏ, Mẫn Mẫn ở quê gặp chuyện không may, nó từng bị một tên đồ tể bắt nạt, nếu anh ngại, tôi chỉ sợ không thể giữ anh lại đây.”
Cố Gia Kiệt nghĩ đi nghĩ lại cũng cảm thấy không nên giấu. Cho nên, anh ta quay lại nói cho Cầu Cường Hải, song không hề nhìn thấy cửa phòng Cố Mẫn Mẫn mở ra một khe hở.
Theo tiếng nói của anh ta, cửa phòng khe khẽ đóng lại, không ai phát hiện.
Sắc mặt Cầu Cường Hải âm trầm: “Bị bắt nạt? Có ý gì?”
Cố Gia Kiệt nuốt nước bọt, di chuyển tầm nhìn, khó khăn nói: “Chính là ý anh đang nghĩ.”
Phòng khách rơi vào im lặng rất lâu.
Lúc chờ đợi, sắc mặt Cố Gia Kiệt càng ngày càng xấu.
Không chờ Cầu Cường Hải trả lời, anh ta đã nói: “Anh Hải, nếu anh không thể chấp nhận thì tối nay tôi sợ không tiếp đãi anh được rồi.”
Sau này, anh ta cũng sẽ không để hai người gặp lại nhau nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro