Trùng Sinh Năm 80: Nuôi Sói Con
Chương 590
Y Nhân Vi Hoa
2024-09-18 20:40:48
“Kẻ đó là ai?” Cầu Cường Hải lạnh lẽo nói.
Cố Gia Kiệt quay đầu nhìn người đàn ông sắc mặt trắng bệch trên sofa. Anh ta là con cháu dòng dõi thư hương, bây giờ còn mang dòng máu hoàng tộc, càng là như vậy thì càng quý trọng những thứ kia.
Cố Gia Kiệt tưởng anh Hải sẽ nhượng bộ, nhưng nhìn sắc mặt âm trầm và sát ý kia, anh ta lại cảm thấy mình nghĩ sai.
“Đã chết.”
Sao anh ta có thể cho kẻ như vậy sống trên cõi đời này.
“Đúng là đáng tiếc quá.” Vẻ mặt Cầu Cường Hải đầy khát máu.
Nếu kẻ đó rơi vào tay anh ta thì chắc chắn anh ta sẽ băm vằm kẻ đó ra thành trăm nghìn mảnh.
Anh ta nghiêm túc nhìn Cố Gia Kiệt, gằn từng câu từng chữ: “Mẫn Mẫn là của tôi, cả cuộc đời còn lại của của cô ấy đều thuộc về tôi!”
Cầu Cường Hải đứng dậy đi về phía phòng ngủ của Cố Mẫn Mẫn.
Thân thể căng thẳng của Cố Gia Kiệt thả lỏng.
Cố Gia Kiệt nhìn bóng lưng Cầu Cường Hải, sau đó rời đi.
Hai tay Cầu Cường Hải ôm chai lọ nên không gõ cửa, anh ta chỉ đứng bên ngoài, cưng chiều gọi: “Mẫn Mẫn?”
“Cửa không khóa, vào đi.”
Trong vòng vang lên giọng nói Cố Mẫn Mẫn.
Cầu Cường Hải dùng hai ngón tay xoay tay nắm cửa.
Cửa phòng được mở ra.
Cảnh tượng trong phòng đập vào mắt anh ta, sắc mặt Cầu Cường Hải khẽ thay đổi, hầu kết lên xuống, dường như đang nuốt cái gì đó.
Dù là Cầu Cường Hải đã đi qua nhiều bụi hoa thì cũng không chịu nổi mà đỏ mắt.
Cố Mẫn Mẫn ngồi cạnh giường, mặc một bộ đồ ngủ sexy, lộ ra bờ vai trắng nõn, đôi mắt quyến rũ như yêu tinh.
Cảnh đẹp như vậy quá sức trêu chọc lòng người, Cầu Cường Hải không biết phải làm gì mới đúng. Anh ta biết mình nên quay lưng đi hoặc rời khỏi đây, nhưng đôi mắt anh ta không thể rời khỏi người cô ấy.
Cố Mẫn Mẫn thế này quá quyến rũ.
Cô ấy cong môi, hai tay bất an quấn lấy nhau, nhưng mặt cô ấy lại bình tĩnh vô cùng.
Cô ấy khẽ mở miệng: “Anh Hải, vừa nãy em đã nghe thấy hết những lời anh trai em nói rồi.”
Ngọn lửa xung quanh Cầu Cường Hải như bị một chậu nước lạnh dập tắt.
Giọng nói khàn khàn dè dặt vang lên: “Mẫn Mẫn...”
Cố Mẫn Mẫn ngắt lời anh ta: “Anh Hải, thật ra năm đó em còn nhỏ, không hiểu chuyện, sau này em lớn rồi mới biết tên súc sinh kia chưa từng cướp đoạt sự trong sạch của em, em tưởng... tưởng như vậy là không sạch sẽ nữa.”
“…” Cầu Cường Hải kinh ngạc trợn mắt: “Ý em là?”
Cố Mẫn Mẫn gật đầu: “Em vẫn còn trong sạch.”
Cầu Cường Hải đặt đống chai lọ trên bàn, đóng cửa rồi bước nhanh tới, anh ta ôm cô ấy vào lòng.
“Anh không quan tâm, anh chỉ đau lòng em, sau này có anh ở đây, sẽ không ai bắt nạt được em nữa.”
Cố Mẫn Mẫn vươn tay ôm eo anh ta: “Anh cũng không ư?”
“Ừm, anh cũng không bắt nạt em.”
Thế nhưng rất nhanh anh ta đã bị vả mặt.
Cố Mẫn Mẫn đã chuẩn bị từ lâu, cô ấy đã không còn là con nít nữa.
Mấy hôm nữa sẽ phẫu thuật, trước đó, cô ấy muốn giao mình cho anh Hải.
Tối nay chính là thời cơ tốt nhất.
Dạo này sức khỏe Cầu Cường Hải rất yếu, anh ta không định làm gì cô ấy cả. Cho dù ôm người đẹp vào lòng, anh ta vẫn chỉnh sửa quần áo xộc xệch lại cho cô.
Cố Mẫn Mẫn lại phản nghịch, nhanh chóng cởi bỏ quần áo gây trở ngại, quyết định của cô ấy sẽ không dễ thay đổi.
“Mẫn Mẫn, em…” Anh ta muốn nói, em còn nhỏ.
Nhưng Cố Mẫn Mẫn đã trưởng thành từ lâu, thật sự không nhỏ nữa.
Cố Mẫn Mẫn nhướn mày: “Anh Hải, em biết sức khỏe anh không tốt.”
Cô ấy kéo tay anh ta ngồi xuống giường.
“Thế nên cứ để em.”
Nói xong, Cố Mẫn Mẫn tắt đèn.
Với Cầu Cường Hải mà nói, chuyện này chẳng khác gì tra tấn anh ta.
Anh ta thấy dù Cố Mẫn Mẫn bị động hay chủ động thì anh ta đều không chịu được.
Anh ta là người bình thường, trừ sức khỏe hơi yếu ra thì những chỗ khác đều đạt tiêu chuẩn.
Nếu còn nhịn nữa thì anh ta xuất gia làm hòa thượng cho rồi.
Lúc Cố Mẫn Mẫn lúng túng chinh phạt khắp nơi, tình hình bỗng thay đổi.
Kẻ địch trông thì yếu ớt chứ thực ra lại mạnh mẽ vô cùng.
Khí thế kẻ địch vô cùng hung hăng, không thể ngăn cản.
Tiếng tù và cuồng nhiệt vang lên, khói bay khắp nơi, kẻ địch lao tới, gầm thét, chiến đấu.
Cứ như đây là cuộc chiến cuối cùng trong đời anh ta.
Cuộc chiến tranh ác liệt giống như một cơn sóng thần phun trào, sức chiến đấu đã đạt đến giới hạn.
Tiếng nức nở, gào thét vang lên, cả giường rung động kịch liệt.
Cho tới hơn nửa đêm, tiếng trống kèn kêu gọi rút lui, tất cả khôi phục bình tĩnh.
Đêm tối, hai tiếng thở dốc vô cùng rõ ràng.
Cầu Cường Hải ôm cô gái vào lòng, kích động tới mức cả thân thể đều run lên.
Trái tim được an ủi, khiến anh ta trở nên nhu hòa.
Tất cả triệu chứng bực bội, hậm hực đều biến mất.
Có lẽ Cố Cẩm nói đúng, tâm bệnh của anh ta là Cố Mẫn Mẫn.
Khi chân chính có được cô ấy, bệnh của anh ta sẽ tự động được chữa khỏi.
Người trong lòng chậm rãi bò lên, lộ ra một cái đầu.
Cố Mẫn Mẫn tố cáo: “Anh Hải, anh bắt nạt em, anh đã nói sẽ không bắt nạt em mà.”
Cầu Cường Hải cười: “Cô nhóc ngốc, đó không gọi là bắt nạt.”
Anh ta vươn tay lau giọt mồ hôi trên trán cô ấy, dịu dàng nói: “Đó là yêu em, anh thương em còn chẳng hết, sao lại bắt nạt em chứ.”
Nghĩ tới chuyện vừa rồi, Cầu Cường Hải bỗng thấy khát, còn có chút rục rịch trong lòng.
“Anh nói gì cũng có lý hết! Gì cũng nhường anh tất.”
Cố Mẫn Mẫn quay lưng lại với anh ta.
Trước đó cô ấy đã tới giới hạn, thậm chí cô ấy còn xin tha nhưng anh ta lại không tha cho cô ấy, cứ muốn cô ấy phải mất mặt.
(Editor: ôi, hai người còn kịch liệt hơn cả couple chính đó :v
Mình cũng đọc gần hết truyện roài, thì thấy phần sau tác giả k còn đề cập đến cặp này nữa. Nghĩa là, đến đây chúng ta coi như đã kết thúc một couple phụ nhen, hai người có tình cảm trắc trở nhất lại hạ màn sớm nhất...
Phần sau truyện sẽ là quá trình tìm lại chính mình của couple chính, sẽ hay vô cùng luôn, tui còn đang rung rinh đây này )
Cố Gia Kiệt quay đầu nhìn người đàn ông sắc mặt trắng bệch trên sofa. Anh ta là con cháu dòng dõi thư hương, bây giờ còn mang dòng máu hoàng tộc, càng là như vậy thì càng quý trọng những thứ kia.
Cố Gia Kiệt tưởng anh Hải sẽ nhượng bộ, nhưng nhìn sắc mặt âm trầm và sát ý kia, anh ta lại cảm thấy mình nghĩ sai.
“Đã chết.”
Sao anh ta có thể cho kẻ như vậy sống trên cõi đời này.
“Đúng là đáng tiếc quá.” Vẻ mặt Cầu Cường Hải đầy khát máu.
Nếu kẻ đó rơi vào tay anh ta thì chắc chắn anh ta sẽ băm vằm kẻ đó ra thành trăm nghìn mảnh.
Anh ta nghiêm túc nhìn Cố Gia Kiệt, gằn từng câu từng chữ: “Mẫn Mẫn là của tôi, cả cuộc đời còn lại của của cô ấy đều thuộc về tôi!”
Cầu Cường Hải đứng dậy đi về phía phòng ngủ của Cố Mẫn Mẫn.
Thân thể căng thẳng của Cố Gia Kiệt thả lỏng.
Cố Gia Kiệt nhìn bóng lưng Cầu Cường Hải, sau đó rời đi.
Hai tay Cầu Cường Hải ôm chai lọ nên không gõ cửa, anh ta chỉ đứng bên ngoài, cưng chiều gọi: “Mẫn Mẫn?”
“Cửa không khóa, vào đi.”
Trong vòng vang lên giọng nói Cố Mẫn Mẫn.
Cầu Cường Hải dùng hai ngón tay xoay tay nắm cửa.
Cửa phòng được mở ra.
Cảnh tượng trong phòng đập vào mắt anh ta, sắc mặt Cầu Cường Hải khẽ thay đổi, hầu kết lên xuống, dường như đang nuốt cái gì đó.
Dù là Cầu Cường Hải đã đi qua nhiều bụi hoa thì cũng không chịu nổi mà đỏ mắt.
Cố Mẫn Mẫn ngồi cạnh giường, mặc một bộ đồ ngủ sexy, lộ ra bờ vai trắng nõn, đôi mắt quyến rũ như yêu tinh.
Cảnh đẹp như vậy quá sức trêu chọc lòng người, Cầu Cường Hải không biết phải làm gì mới đúng. Anh ta biết mình nên quay lưng đi hoặc rời khỏi đây, nhưng đôi mắt anh ta không thể rời khỏi người cô ấy.
Cố Mẫn Mẫn thế này quá quyến rũ.
Cô ấy cong môi, hai tay bất an quấn lấy nhau, nhưng mặt cô ấy lại bình tĩnh vô cùng.
Cô ấy khẽ mở miệng: “Anh Hải, vừa nãy em đã nghe thấy hết những lời anh trai em nói rồi.”
Ngọn lửa xung quanh Cầu Cường Hải như bị một chậu nước lạnh dập tắt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giọng nói khàn khàn dè dặt vang lên: “Mẫn Mẫn...”
Cố Mẫn Mẫn ngắt lời anh ta: “Anh Hải, thật ra năm đó em còn nhỏ, không hiểu chuyện, sau này em lớn rồi mới biết tên súc sinh kia chưa từng cướp đoạt sự trong sạch của em, em tưởng... tưởng như vậy là không sạch sẽ nữa.”
“…” Cầu Cường Hải kinh ngạc trợn mắt: “Ý em là?”
Cố Mẫn Mẫn gật đầu: “Em vẫn còn trong sạch.”
Cầu Cường Hải đặt đống chai lọ trên bàn, đóng cửa rồi bước nhanh tới, anh ta ôm cô ấy vào lòng.
“Anh không quan tâm, anh chỉ đau lòng em, sau này có anh ở đây, sẽ không ai bắt nạt được em nữa.”
Cố Mẫn Mẫn vươn tay ôm eo anh ta: “Anh cũng không ư?”
“Ừm, anh cũng không bắt nạt em.”
Thế nhưng rất nhanh anh ta đã bị vả mặt.
Cố Mẫn Mẫn đã chuẩn bị từ lâu, cô ấy đã không còn là con nít nữa.
Mấy hôm nữa sẽ phẫu thuật, trước đó, cô ấy muốn giao mình cho anh Hải.
Tối nay chính là thời cơ tốt nhất.
Dạo này sức khỏe Cầu Cường Hải rất yếu, anh ta không định làm gì cô ấy cả. Cho dù ôm người đẹp vào lòng, anh ta vẫn chỉnh sửa quần áo xộc xệch lại cho cô.
Cố Mẫn Mẫn lại phản nghịch, nhanh chóng cởi bỏ quần áo gây trở ngại, quyết định của cô ấy sẽ không dễ thay đổi.
“Mẫn Mẫn, em…” Anh ta muốn nói, em còn nhỏ.
Nhưng Cố Mẫn Mẫn đã trưởng thành từ lâu, thật sự không nhỏ nữa.
Cố Mẫn Mẫn nhướn mày: “Anh Hải, em biết sức khỏe anh không tốt.”
Cô ấy kéo tay anh ta ngồi xuống giường.
“Thế nên cứ để em.”
Nói xong, Cố Mẫn Mẫn tắt đèn.
Với Cầu Cường Hải mà nói, chuyện này chẳng khác gì tra tấn anh ta.
Anh ta thấy dù Cố Mẫn Mẫn bị động hay chủ động thì anh ta đều không chịu được.
Anh ta là người bình thường, trừ sức khỏe hơi yếu ra thì những chỗ khác đều đạt tiêu chuẩn.
Nếu còn nhịn nữa thì anh ta xuất gia làm hòa thượng cho rồi.
Lúc Cố Mẫn Mẫn lúng túng chinh phạt khắp nơi, tình hình bỗng thay đổi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kẻ địch trông thì yếu ớt chứ thực ra lại mạnh mẽ vô cùng.
Khí thế kẻ địch vô cùng hung hăng, không thể ngăn cản.
Tiếng tù và cuồng nhiệt vang lên, khói bay khắp nơi, kẻ địch lao tới, gầm thét, chiến đấu.
Cứ như đây là cuộc chiến cuối cùng trong đời anh ta.
Cuộc chiến tranh ác liệt giống như một cơn sóng thần phun trào, sức chiến đấu đã đạt đến giới hạn.
Tiếng nức nở, gào thét vang lên, cả giường rung động kịch liệt.
Cho tới hơn nửa đêm, tiếng trống kèn kêu gọi rút lui, tất cả khôi phục bình tĩnh.
Đêm tối, hai tiếng thở dốc vô cùng rõ ràng.
Cầu Cường Hải ôm cô gái vào lòng, kích động tới mức cả thân thể đều run lên.
Trái tim được an ủi, khiến anh ta trở nên nhu hòa.
Tất cả triệu chứng bực bội, hậm hực đều biến mất.
Có lẽ Cố Cẩm nói đúng, tâm bệnh của anh ta là Cố Mẫn Mẫn.
Khi chân chính có được cô ấy, bệnh của anh ta sẽ tự động được chữa khỏi.
Người trong lòng chậm rãi bò lên, lộ ra một cái đầu.
Cố Mẫn Mẫn tố cáo: “Anh Hải, anh bắt nạt em, anh đã nói sẽ không bắt nạt em mà.”
Cầu Cường Hải cười: “Cô nhóc ngốc, đó không gọi là bắt nạt.”
Anh ta vươn tay lau giọt mồ hôi trên trán cô ấy, dịu dàng nói: “Đó là yêu em, anh thương em còn chẳng hết, sao lại bắt nạt em chứ.”
Nghĩ tới chuyện vừa rồi, Cầu Cường Hải bỗng thấy khát, còn có chút rục rịch trong lòng.
“Anh nói gì cũng có lý hết! Gì cũng nhường anh tất.”
Cố Mẫn Mẫn quay lưng lại với anh ta.
Trước đó cô ấy đã tới giới hạn, thậm chí cô ấy còn xin tha nhưng anh ta lại không tha cho cô ấy, cứ muốn cô ấy phải mất mặt.
(Editor: ôi, hai người còn kịch liệt hơn cả couple chính đó :v
Mình cũng đọc gần hết truyện roài, thì thấy phần sau tác giả k còn đề cập đến cặp này nữa. Nghĩa là, đến đây chúng ta coi như đã kết thúc một couple phụ nhen, hai người có tình cảm trắc trở nhất lại hạ màn sớm nhất...
Phần sau truyện sẽ là quá trình tìm lại chính mình của couple chính, sẽ hay vô cùng luôn, tui còn đang rung rinh đây này )
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro