Trùng Sinh Năm 80: Nuôi Sói Con
Không Yên Tâm C...
Y Nhân Vi Hoa
2024-09-18 20:40:48
“Nhóc Cẩm, sao hôm nay cháu dậy sớm thế?
Trần Hồng đứng ở cửa, mang vẻ mặt khó tin.
Không phải vì bình thường cô lười, mà là nhiều năm qua cô chưa bao giờ làm bữa sáng.
Nghe thấy giọng nói của bác gái, Cố Cẩm quay đầu nói thật: “Bác sĩ bảo sức khỏe của Tiểu An không tốt, nên cháu dậy sớm nấu canh cho nó uống.”
Nghe vậy vẻ kinh ngạc trên mặt bà ta không còn nữa, trong lòng cảm thấy phức tạp.
Nuôi con nhóc này nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên thấy nó đối xử tốt với một người như thế.
Nhận nuôi con sói nhỏ kia, còn coi nó như cục vàng cục bạc, mang đi bệnh viện khám hết hơn một trăm đồng, bây giờ còn dậy sớm nấu cơm cho nó.
Trần Hồng đi vào, ngửi thấy mùi canh thịt trong bếp, bụng sôi lên sùng sục.
Nhưng bà ta sẽ không giành ăn với trẻ con.
Bà ta đi tới cạnh Cố Cẩm, nhìn bếp lò vẫn còn đang đun.
“Cháu nấu gì thế, có đủ cho cả nhà ăn không? Không đủ thì bác làm thêm.”
Cố Cẩm đứng dậy vỗ bột mì dính trên người, nói: “Không cần đâu ạ, cháu nấu một nồi cháo, bảy tám cái bánh trứng rau dại, còn có năm sáu quả trứng gà, trong nồi vẫn còn mấy cái bánh bao chay đủ rồi ạ.”
Nghe đến chữ không cần, sắc mặt Trần Hồng tốt lên nhiều.
Nhưng sau đó, khi thấy động tác phủi quần áo và những lời sau đó của cô, đáy mắt bà ta thay đổi, quay đầu nhìn một túi bột mì.
Quả nhiên, túi bột mì trống không, còn bị vứt dưới đất.
Cố Cẩm nhìn theo tầm mắt bà ta rồi nói: “Trong nhà thiếu không ít đồ, sau khi ăn xong cháu sẽ tới hợp tác xã mua một túi bột mì, còn có cả dầu ăn, mắm, muối cũng phải mua rồi.”
Nói xong, cô đi ra ngoài.
“Bác có nói gì đâu...” Trần Hồng lầm bầm.
Cố Cẩm có nghe thấy, nhưng cô không hề dừng chân lại.
Trong lòng cô đang nghĩ, có lẽ cậu nhóc đã tỉnh rồi.
Khi về phòng, cô thấy An Minh Tế đang ngồi trên giường dụi mắt.
“Đừng dụi!”
Cố Cẩm vội lên tiếng.
Trên mặt cậu nhóc toàn vết thương, nhất là vết xanh tím to đùng ở xung quanh mắt.
An Minh Tế lập tức dừng lại, đau đến mức xuýt xoa, vẻ mơ màng trong mắt bị ánh nước thay thế.
Cố Cẩm cầm lọ thuốc bôi trên bàn lên, ngồi xuống giường: “Chị đã bảo em đừng dụi rồi, tay nhanh nhảu quá đấy.”
“Em quên mất.” Cậu bé tủi thân nói.
Cố Cẩm nghe mà tim mềm nhũn.
Cô bôi thuốc lên mặt cậu: “Có hơi đau, em nhịn chút nhé.”
Vết thương trước đó còn chưa lành, giờ lại thêm vết thương mới, không biết bao giờ mới khỏi được nữa.
Không phải Cố Cẩm không nghĩ tới việc cho cậu nhóc uống nước suối trong không gian để bệnh tình cậu đỡ hơn.
Nhưng sau khi uống nước suối thì sẽ rất đau, cô sợ cậu để lại di chứng gì đó.
Cố Cẩm bôi thuốc xong, đóng chặt kín nắp nọ thuốc lại nói: “Được rồi, mau dậy thay quần áo đi, chị đưa em đi ăn đồ ngon.”
An Minh Tế ngoan ngoan mặc quần áo, là bộ mà cô mua cho cậu hôm qua.
Thấy cậu mặc quần áo mới, Cố Cẩm đi tới chỗ vali cách đó không xa, lấy bộ đồ mua cho Cố Mẫn Mẫn ra.
Đó là một chiếc váy kẻ caro màu đỏ, còn có một đôi giày da, một đôi tất trắng.
Cố Cẩm đưa cậu nhóc đi rửa tay, rồi ôm quần áo đi ra ngoài.
Ông nội, bác trai, anh em họ đều đã dậy, hôm nay khó lắm cả nhà mới tụ tập đông đủ.
Thấy em họ đứng ở cạnh giếng, Cố Cẩm gọi: “Mẫn Mẫn.”
Cố Mẫn Mẫn đang rửa mặt, nghe thấy tiếng gọi thì quay đầu nhìn.
Cố Cẩm lắc bộ váy mới trong tay cô: “Tới đây, chị mua váy mới cho em nè, mau mặc thử đi.”
Vừa nghe thấy có váy mới, Cố Mẫn Mẫn đã vứt khăn mặt chạy qua.
Sau khi đưa quần áo trong tay cho cô bé, Cố Cẩm chào ông nội và bác cả của mình, rồi dẫn cậu nhóc vào bếp.
Khi cả nhà ngồi vào bàn ăn, cơm nước đã bưng lên, Cố Mẫn Mẫn vừa thay quần áo xong chạy vào.
Cô bé mặc một chiếc váy kẻ caro màu đỏ, đi tất trắng và đi giày da trông rất năng động.
“Ôi! Váy của Mẫn Mẫn đẹp quá đi!”
Trước đó, Trần Hồng có nghe Cố Cẩm nói mua quần áo mới cho con gái của mình, nhưng bà ta không ngờ lại đẹp như vậy.
Nhìn bộ váy kẻ caro này xem, bà ta chưa thấy cô bé nào trong thôn mặc bao giờ, tây thật đấy!
Cố Đức Xương nhìn con gái thay đổi, vẻ mặt rất kinh ngạc.
Chỉ có ông Cố và Cố Gia Kiệt cúi đầu ăn cơm, chẳng nhìn lấy một cái.
Ông cụ thì tuổi đã lớn, không thưởng thức được thời trang bây giờ.
Còn Cố Gia Kiệt đã nhìn thấy lúc ở trung tâm thương mại, không còn thấy mới mẻ và ngạc nhiên nữa.
Cố Mẫn Mẫn vui vẻ chết đi được, ngay cả lúc ăn cơm cũng phải cẩn thận dè dặt, chỉ sợ làm bẩn đồ.
Cả nhà ăn cơm quây quần đông đủ, không ai nhắc tới chuyện hôm qua cả.
Ăn cơm xong, Trần Hồng nói với ông Cố chuyện ba tờ giấy nợ hôm qua Cố Cẩm đưa cho bà ta.
Bà ta ấp úng nói: “Con muốn mời trưởng thôn giải quyết chuyện này, dù sao đó cũng là tiền nhóc Cẩm bỏ ra.”
Ông Cố nhìn Cố Cẩm cùng với An Minh Tế ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cô.
Vết thương trên mặt cậu bé rõ ràng hơn nhiều so với hôm qua.
“Chuyện này con cứ xem mà làm.”
Ông lão đứng dậy rời đi, đây đã được coi là bày tỏ thái độ rồi, nghĩa là Trần Hồng muốn làm gì thì làm.
Ông lão vừa đi, Cố Cẩm cũng dẫn cậu nhóc rời khỏi.
Cố Gia Kiệt và Cố Mẫn Mẫn cũng chuồn theo.
“Tiểu Cẩm!”
Cố Gia Kiệt gọi Cố Cẩm.
Cô nhìn dáng vẻ của anh ta muốn nói lại thôi, cô nói với cậu bé bên cạnh mình: “Em về phòng trước đi.”
An Minh Tế ngoan ngoãn về phòng, còn cô thì đi về phía Cố Gia Kiệt.
Cô đã đoán được anh ta muốn nói gì rồi, song vẫn muốn đối phương tự nói ra.
“Hôm nay anh định đi tìm Nguyên Tử và Thập Cẩm nói chuyện đi tới phía Nam. Hai người họ đều không phải chăm sóc gia đình, chắc hai ngày tới sẽ xuất phát luôn.
“Được ạ, chiều chúng ta đi lên huyện lấy tiền, cũng tiện mua vé xe luôn.”
Cố Gia Kiệt cười nói: “Vậy bây giờ anh đi tìm hai người họ luôn đây.”
Thấy dáng vẻ kích động của anh ta, Cố Cẩm hất một gáo nước lạnh: “Anh đã nói chuyện đi phía Nam với bác gái chưa?”
“...Chưa.”
Anh ta vốn dĩ không hề muốn nói chuyện này với mẹ.
Nhìn vẻ mặt của anh ta là biết anh ta muốn giấu giếm gia đình, Cố Cẩm không đồng ý nói: “Anh muốn đi xa thì phải nói cho gia đình biết một tiếng.”
“Chuyện này tính sau, không phải em không biết tính tình của mẹ anh. Nếu mẹ biết, chắc chắn sẽ gây chuyện.”
Nói xong, anh ta chạy ra ngoài, không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.
....
Buổi trưa, Cố Gia Kiệt mặt mày hứng khởi đi về, vào phòng của Cố Cẩm.
Không lâu sau, hai người dắt theo cậu nhóc ra ngoài, ba người lên thị trấn, sau đó bắt xe lên huyện.
Vì chuyện hôm qua nên Cố Cẩm không yên tâm về cậu bé ở nhà một mình.
Trần Hồng đứng ở cửa, mang vẻ mặt khó tin.
Không phải vì bình thường cô lười, mà là nhiều năm qua cô chưa bao giờ làm bữa sáng.
Nghe thấy giọng nói của bác gái, Cố Cẩm quay đầu nói thật: “Bác sĩ bảo sức khỏe của Tiểu An không tốt, nên cháu dậy sớm nấu canh cho nó uống.”
Nghe vậy vẻ kinh ngạc trên mặt bà ta không còn nữa, trong lòng cảm thấy phức tạp.
Nuôi con nhóc này nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên thấy nó đối xử tốt với một người như thế.
Nhận nuôi con sói nhỏ kia, còn coi nó như cục vàng cục bạc, mang đi bệnh viện khám hết hơn một trăm đồng, bây giờ còn dậy sớm nấu cơm cho nó.
Trần Hồng đi vào, ngửi thấy mùi canh thịt trong bếp, bụng sôi lên sùng sục.
Nhưng bà ta sẽ không giành ăn với trẻ con.
Bà ta đi tới cạnh Cố Cẩm, nhìn bếp lò vẫn còn đang đun.
“Cháu nấu gì thế, có đủ cho cả nhà ăn không? Không đủ thì bác làm thêm.”
Cố Cẩm đứng dậy vỗ bột mì dính trên người, nói: “Không cần đâu ạ, cháu nấu một nồi cháo, bảy tám cái bánh trứng rau dại, còn có năm sáu quả trứng gà, trong nồi vẫn còn mấy cái bánh bao chay đủ rồi ạ.”
Nghe đến chữ không cần, sắc mặt Trần Hồng tốt lên nhiều.
Nhưng sau đó, khi thấy động tác phủi quần áo và những lời sau đó của cô, đáy mắt bà ta thay đổi, quay đầu nhìn một túi bột mì.
Quả nhiên, túi bột mì trống không, còn bị vứt dưới đất.
Cố Cẩm nhìn theo tầm mắt bà ta rồi nói: “Trong nhà thiếu không ít đồ, sau khi ăn xong cháu sẽ tới hợp tác xã mua một túi bột mì, còn có cả dầu ăn, mắm, muối cũng phải mua rồi.”
Nói xong, cô đi ra ngoài.
“Bác có nói gì đâu...” Trần Hồng lầm bầm.
Cố Cẩm có nghe thấy, nhưng cô không hề dừng chân lại.
Trong lòng cô đang nghĩ, có lẽ cậu nhóc đã tỉnh rồi.
Khi về phòng, cô thấy An Minh Tế đang ngồi trên giường dụi mắt.
“Đừng dụi!”
Cố Cẩm vội lên tiếng.
Trên mặt cậu nhóc toàn vết thương, nhất là vết xanh tím to đùng ở xung quanh mắt.
An Minh Tế lập tức dừng lại, đau đến mức xuýt xoa, vẻ mơ màng trong mắt bị ánh nước thay thế.
Cố Cẩm cầm lọ thuốc bôi trên bàn lên, ngồi xuống giường: “Chị đã bảo em đừng dụi rồi, tay nhanh nhảu quá đấy.”
“Em quên mất.” Cậu bé tủi thân nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Cẩm nghe mà tim mềm nhũn.
Cô bôi thuốc lên mặt cậu: “Có hơi đau, em nhịn chút nhé.”
Vết thương trước đó còn chưa lành, giờ lại thêm vết thương mới, không biết bao giờ mới khỏi được nữa.
Không phải Cố Cẩm không nghĩ tới việc cho cậu nhóc uống nước suối trong không gian để bệnh tình cậu đỡ hơn.
Nhưng sau khi uống nước suối thì sẽ rất đau, cô sợ cậu để lại di chứng gì đó.
Cố Cẩm bôi thuốc xong, đóng chặt kín nắp nọ thuốc lại nói: “Được rồi, mau dậy thay quần áo đi, chị đưa em đi ăn đồ ngon.”
An Minh Tế ngoan ngoan mặc quần áo, là bộ mà cô mua cho cậu hôm qua.
Thấy cậu mặc quần áo mới, Cố Cẩm đi tới chỗ vali cách đó không xa, lấy bộ đồ mua cho Cố Mẫn Mẫn ra.
Đó là một chiếc váy kẻ caro màu đỏ, còn có một đôi giày da, một đôi tất trắng.
Cố Cẩm đưa cậu nhóc đi rửa tay, rồi ôm quần áo đi ra ngoài.
Ông nội, bác trai, anh em họ đều đã dậy, hôm nay khó lắm cả nhà mới tụ tập đông đủ.
Thấy em họ đứng ở cạnh giếng, Cố Cẩm gọi: “Mẫn Mẫn.”
Cố Mẫn Mẫn đang rửa mặt, nghe thấy tiếng gọi thì quay đầu nhìn.
Cố Cẩm lắc bộ váy mới trong tay cô: “Tới đây, chị mua váy mới cho em nè, mau mặc thử đi.”
Vừa nghe thấy có váy mới, Cố Mẫn Mẫn đã vứt khăn mặt chạy qua.
Sau khi đưa quần áo trong tay cho cô bé, Cố Cẩm chào ông nội và bác cả của mình, rồi dẫn cậu nhóc vào bếp.
Khi cả nhà ngồi vào bàn ăn, cơm nước đã bưng lên, Cố Mẫn Mẫn vừa thay quần áo xong chạy vào.
Cô bé mặc một chiếc váy kẻ caro màu đỏ, đi tất trắng và đi giày da trông rất năng động.
“Ôi! Váy của Mẫn Mẫn đẹp quá đi!”
Trước đó, Trần Hồng có nghe Cố Cẩm nói mua quần áo mới cho con gái của mình, nhưng bà ta không ngờ lại đẹp như vậy.
Nhìn bộ váy kẻ caro này xem, bà ta chưa thấy cô bé nào trong thôn mặc bao giờ, tây thật đấy!
Cố Đức Xương nhìn con gái thay đổi, vẻ mặt rất kinh ngạc.
Chỉ có ông Cố và Cố Gia Kiệt cúi đầu ăn cơm, chẳng nhìn lấy một cái.
Ông cụ thì tuổi đã lớn, không thưởng thức được thời trang bây giờ.
Còn Cố Gia Kiệt đã nhìn thấy lúc ở trung tâm thương mại, không còn thấy mới mẻ và ngạc nhiên nữa.
Cố Mẫn Mẫn vui vẻ chết đi được, ngay cả lúc ăn cơm cũng phải cẩn thận dè dặt, chỉ sợ làm bẩn đồ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cả nhà ăn cơm quây quần đông đủ, không ai nhắc tới chuyện hôm qua cả.
Ăn cơm xong, Trần Hồng nói với ông Cố chuyện ba tờ giấy nợ hôm qua Cố Cẩm đưa cho bà ta.
Bà ta ấp úng nói: “Con muốn mời trưởng thôn giải quyết chuyện này, dù sao đó cũng là tiền nhóc Cẩm bỏ ra.”
Ông Cố nhìn Cố Cẩm cùng với An Minh Tế ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cô.
Vết thương trên mặt cậu bé rõ ràng hơn nhiều so với hôm qua.
“Chuyện này con cứ xem mà làm.”
Ông lão đứng dậy rời đi, đây đã được coi là bày tỏ thái độ rồi, nghĩa là Trần Hồng muốn làm gì thì làm.
Ông lão vừa đi, Cố Cẩm cũng dẫn cậu nhóc rời khỏi.
Cố Gia Kiệt và Cố Mẫn Mẫn cũng chuồn theo.
“Tiểu Cẩm!”
Cố Gia Kiệt gọi Cố Cẩm.
Cô nhìn dáng vẻ của anh ta muốn nói lại thôi, cô nói với cậu bé bên cạnh mình: “Em về phòng trước đi.”
An Minh Tế ngoan ngoãn về phòng, còn cô thì đi về phía Cố Gia Kiệt.
Cô đã đoán được anh ta muốn nói gì rồi, song vẫn muốn đối phương tự nói ra.
“Hôm nay anh định đi tìm Nguyên Tử và Thập Cẩm nói chuyện đi tới phía Nam. Hai người họ đều không phải chăm sóc gia đình, chắc hai ngày tới sẽ xuất phát luôn.
“Được ạ, chiều chúng ta đi lên huyện lấy tiền, cũng tiện mua vé xe luôn.”
Cố Gia Kiệt cười nói: “Vậy bây giờ anh đi tìm hai người họ luôn đây.”
Thấy dáng vẻ kích động của anh ta, Cố Cẩm hất một gáo nước lạnh: “Anh đã nói chuyện đi phía Nam với bác gái chưa?”
“...Chưa.”
Anh ta vốn dĩ không hề muốn nói chuyện này với mẹ.
Nhìn vẻ mặt của anh ta là biết anh ta muốn giấu giếm gia đình, Cố Cẩm không đồng ý nói: “Anh muốn đi xa thì phải nói cho gia đình biết một tiếng.”
“Chuyện này tính sau, không phải em không biết tính tình của mẹ anh. Nếu mẹ biết, chắc chắn sẽ gây chuyện.”
Nói xong, anh ta chạy ra ngoài, không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.
....
Buổi trưa, Cố Gia Kiệt mặt mày hứng khởi đi về, vào phòng của Cố Cẩm.
Không lâu sau, hai người dắt theo cậu nhóc ra ngoài, ba người lên thị trấn, sau đó bắt xe lên huyện.
Vì chuyện hôm qua nên Cố Cẩm không yên tâm về cậu bé ở nhà một mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro