Trùng Sinh Năm 80: Nuôi Sói Con
Tháng Ngày Vui...
Y Nhân Vi Hoa
2024-09-18 20:40:48
Khi đến huyện, Cố Cẩm rút ba ngàn đồng, đưa hai ngàn cho anh họ, còn lại thì cô giữ lấy.
Ba người mua ít đồ rồi mới lên xe trở về.
Buổi chiều, lúc về tới nhà, Cố Gia Kiệt vác một túi bột mì, Cố Cẩm thì xách mắm muối, dầu ăn còn có cả một vài đồ dùng sinh hoạt.
Như cốc đánh răng, bàn chải đánh răng, kem dưỡng, phích nước...
Tất cả những thứ này đều mua cho cậu nhóc, phích để cậu tiện uống nhiều nước nóng, kem dưỡng để bôi tay, tay của trẻ con cần phải dưỡng cẩn thận, sau khi mặt lành hẳn rồi bôi sau.
Vừa vào sân, họ đang nghe thấy tiếng cười của Trần Hồng trong phòng.
Ba người vào nhà đặt đồ xuống, mới biết hôm nay Trần Hồng tới tìm trường thôn, gần như đã giải quyết xong.
Trưởng thôn vừa ra mặt, nhà họ Trần đã ngay lập tức đuổi góa phụ Trần về nhà mẹ đẻ, nói là từ tới từ chỗ nào thì về chỗ nấy, nhà họ không có một đứa con dâu phá của thế này.
Về năm mươi đồng kia, nhà họ Trần cũng không chịu nổi.
Trần Hồng cho mọi người xem tờ giấy mà Cố Cẩm lấy từ bệnh viện, trưởng thôn xem tất cả các khoản sao kê, xác nhận đó là sự thật thì yêu cầu nhà họ Trần nhanh chóng gom tiền, nhà họ bắt buộc phải trả số tiền này.
Hai nhà khác cũng nói không có tiền.
Nhưng không phải không có thì có thể không trả.
Trần Hồng chẳng phải dạng vừa, chỉ cần không phải đối đầu với bà mẹ chồng nổi tiếng đanh đá kia, bà ta đều xử được hết.
Cuối cùng dưới uy nghiêm của trưởng thôn, cùng với sự đanh đá của Trần Hồng, bà ta đã lấy được sáu mươi đồng.
Mỗi nhà đều trả hai mươi đồng, ba mươi đồng còn lại sẽ trả sau.
Chuyện khiến bà ta hả dạ nhất chính là góa phụ Trần.
Cái ả đàn bà thấy đàn ông là không bước nổi kia, cuối cùng cũng cút ra khỏi thôn.
Trần Hồng là một người thù dai, có lần góa phù Trần giả vờ ngã để nhào vào lòng chồng bà ta.
Chuyện này, bà ta vẫn nhớ mãi.
Chỉ cần trong tay bà ta vẫn còn giấy nợ thì người phụ nữ kia cũng đừng hòng muốn quay lại thôn Thanh Sơn.
Nếu quay lại, bà ta sẽ cầm giấy nợ đến nhà họ Trần.
Nghe chuyện bác gái đi đòi nợ xong, Cố Cẩm yên tâm dẫn cậu nhóc về phòng.
Cô biết sau này lũ trẻ con trong thôn sẽ không dám bắt nạt cậu nhóc nhà cô nữa.
Mấy người góa phụ Trần chính là bài học cho họ.
Muốn đụng vào đứa trẻ nhà cô thì phải xem nhà họ có bao nhiêu tiền đã.
...
Nhà ông Hai Lưu.
Vợ ông Hai Lưu vừa từ bên ngoài về đã vội vàng vào bếp múc một gáo nước trong thùng lên uống.
Trên mặt bà ta vẫn còn vẻ hoảng sợ, chuyện hôm qua bà ta đã nghe thấy người ta bàn tán.
Lúc này bà ta cảm thấy vô cùng may mắn khi không dẫn Đại Bằng tới nhà họ Cố, nếu không chắc chắn bà ta cũng sẽ là một trong những người nợ năm mươi đồng kia.
Vợ ông Hai Lưu vỗ ngực đi vào trong phòng ngủ.
Không được, bà ta phải đi nằm nghỉ một lúc.
Nếu không phải hôm qua Đại Bằng về muộn, chắc chắn bà ta đã dắt nó đến nhà họ Cố rồi.
Nếu đi thật, vậy bà ta cũng sẽ nợ họ năm mươi đồng, để chồng bà ta biết được chắc chắn sẽ đánh chết bà ta.
....
Cố Gia Kiệt đi rồi.
Anh ta dẫn Lưu Bình Nguyên, Ngũ Chí Nhân và đem theo hai ngàn đồng của Cố Cẩm rời khỏi thôn Thanh Sơn.
Ba người lên tàu hỏa đi tới phía Nam mua bán đồ chơi.
Trước khi đi, Cố Gia Kiệt bảo Trần Hồng rằng mình lên huyện tìm việc làm.
Sau khi anh ta đi, nhà họ Cố vẫn bình thường như trước, ngoài việc thỉnh thoảng Trần Hồng lại lẩm bẩm đôi câu.
Nửa tháng trôi qua thật nhanh.
Cố Cẩm dẫn cậu nhóc ra ngoài, phát hiện lũ trẻ con trong thôn đều tránh họ thật xa.
Nhất là khi nhìn thấy cậu nhóc bên cạnh cô, trong mắt chúng có một tia sợ hãi.
Vừa nhìn là cô đã biết chúng bị cha mẹ dạy dỗ không ít.
Ở dưới quê, việc dạy con cái ngoài bạt tai ra thì chính là chổi lông gà.
Từ lúc này, lũ trẻ con trong thôn bắt đầu né tránh cậu nhóc.
Cố Cẩm hỏi An Minh Tế là có thấy cô đơn không.
An Minh Tế trả lời không, cậu cảm thấy bây giờ rất tốt, trước đó bọn trẻ con bắt nạt cậu như cơm bữa, cậu chỉ hận không thể tránh xa chúng.
Cố Cẩm cảm thấy vừa bất lực, vừa đau lòng.
Nếu cô sống lại sớm hơn, có lẽ cậu nhóc đã không phải chịu khổ như vậy rồi.
Cố Cẩm đau lòng ôm cậu lên, nói với cậu rằng cố chịu thêm hai tháng nữa. Khi đó họ sẽ tới thành phố Vạn Hải học, ở nơi đó có rất nhiều bạn bè chơi với cậu.
Mấy hôm sau, Cố Cẩm phát hiện gần đây cô trở thành đề tài bàn tán trong thôn.
Chuyện này không liên quan tới cậu nhóc, là nhắm vào cô.
Không biết bắt đầu từ khi nào, cũng không biết là ai nói, họ đồn Cố Cẩm có quan hệ bất chính với lưu manh trên huyệt, đồn cô không còn trong trắng từ lâu.
Cố Cẩm là người biết chuyện này muộn nhất, tuy cô thỉnh thoảng đưa cậu nhóc ra ngoài nhưng phần lớn thời gian cô đều ở tại nhà ôn bài cùng cậu, thời gian còn lại thì tìm hiểu những món ăn có giá trị dinh dưỡng cao để bồi bổ cho cậu.
Người đầu tiên trong nhà biết là Trần Hồng, bà ta tức tới nỗi mắng hết những kẻ lắm mồm trong thôn.
Sau khi Cố Cẩm phát hiện cũng chẳng để ý lắm, cô vẫn nấu canh cho An Minh Tế như bình thường.
Nửa tháng nay, vết thương trên người cậu nhóc đã khỏi gần hết, ngay cả mặt cũng bắt đầu có chút thịt.
Cô quyết định tiếp tục bồi bổ cho cậu, chờ khi nào cậu khỏe hẳn sẽ tu luyện Huyền Thiên Quyết.
Hôm nay Cố Cẩm lại vào bếp nấu cơm cho An Minh Tế.
Ông Cố, bác trai, bác gái và Cố Mẫn Mẫn thấy cô vào bếp đều lộ ra vẻ mong chờ.
Không vì cái gì khác, chỉ vì cô nấu ăn rất ngon.
Họ biết là nhờ phúc của An Minh Tế, Cố Cẩm nấu gì cho cậu đều sẽ nấu một phần cho cả nhà.
Tuy cô không nấu mấy món sơn hào hải vị gì, song cho dù là rau xào thôi, nó cũng đủ sắc hương vị, thơm ngon vô cùng.
Nhất là canh cô hầm, tuyệt hơn cả chữ tuyệt, gần đây người trong nhà đều tăng mấy cân, tất cả là vì tài nghệ nấu nướng của cô quá cao.
Đây có lẽ là tháng ngày vui vẻ cuối cùng của họ.
Bỏ hết tất cả nguyên liệu đã chuẩn bị vào trong nồi, đổ thêm ba bát nước. Sau khi nước sôi thì cho sườn, nhân sâm cắt miếng, thêm hai quả trứng gà, cuối cùng là đậy nắp hầm lửa nhỏ.
Mười lăm phút sau, mùi thơm của canh sườn bay ra ngoài, thơm khắp sân nhà họ Cố.
Đến giờ ăn, Cố Cẩm đi gọi ông nội, bác trai, bác gái ra ăn cơm, sau đó về phòng gọi cậu nhóc đang chăm chỉ ôn tập.
“Tiểu An, rửa tay ăn cơm thôi.” Cô còn chưa tới, nhưng giọng nói đã tới trước.
“Vâng, em đến đây ạ.” Cậu nhóc vui vẻ trả lời.
Cố Cẩm vào phòng, thấy cậu đang rửa tay trước chậu rửa mặt rồi.
Cô liếc nhìn quyển sách trên giường cùng với vở ghi chép toàn chữ là chữ, chỉ trong một buổi sáng, cậu nhóc này đã học được nửa quyển sách.
Ba người mua ít đồ rồi mới lên xe trở về.
Buổi chiều, lúc về tới nhà, Cố Gia Kiệt vác một túi bột mì, Cố Cẩm thì xách mắm muối, dầu ăn còn có cả một vài đồ dùng sinh hoạt.
Như cốc đánh răng, bàn chải đánh răng, kem dưỡng, phích nước...
Tất cả những thứ này đều mua cho cậu nhóc, phích để cậu tiện uống nhiều nước nóng, kem dưỡng để bôi tay, tay của trẻ con cần phải dưỡng cẩn thận, sau khi mặt lành hẳn rồi bôi sau.
Vừa vào sân, họ đang nghe thấy tiếng cười của Trần Hồng trong phòng.
Ba người vào nhà đặt đồ xuống, mới biết hôm nay Trần Hồng tới tìm trường thôn, gần như đã giải quyết xong.
Trưởng thôn vừa ra mặt, nhà họ Trần đã ngay lập tức đuổi góa phụ Trần về nhà mẹ đẻ, nói là từ tới từ chỗ nào thì về chỗ nấy, nhà họ không có một đứa con dâu phá của thế này.
Về năm mươi đồng kia, nhà họ Trần cũng không chịu nổi.
Trần Hồng cho mọi người xem tờ giấy mà Cố Cẩm lấy từ bệnh viện, trưởng thôn xem tất cả các khoản sao kê, xác nhận đó là sự thật thì yêu cầu nhà họ Trần nhanh chóng gom tiền, nhà họ bắt buộc phải trả số tiền này.
Hai nhà khác cũng nói không có tiền.
Nhưng không phải không có thì có thể không trả.
Trần Hồng chẳng phải dạng vừa, chỉ cần không phải đối đầu với bà mẹ chồng nổi tiếng đanh đá kia, bà ta đều xử được hết.
Cuối cùng dưới uy nghiêm của trưởng thôn, cùng với sự đanh đá của Trần Hồng, bà ta đã lấy được sáu mươi đồng.
Mỗi nhà đều trả hai mươi đồng, ba mươi đồng còn lại sẽ trả sau.
Chuyện khiến bà ta hả dạ nhất chính là góa phụ Trần.
Cái ả đàn bà thấy đàn ông là không bước nổi kia, cuối cùng cũng cút ra khỏi thôn.
Trần Hồng là một người thù dai, có lần góa phù Trần giả vờ ngã để nhào vào lòng chồng bà ta.
Chuyện này, bà ta vẫn nhớ mãi.
Chỉ cần trong tay bà ta vẫn còn giấy nợ thì người phụ nữ kia cũng đừng hòng muốn quay lại thôn Thanh Sơn.
Nếu quay lại, bà ta sẽ cầm giấy nợ đến nhà họ Trần.
Nghe chuyện bác gái đi đòi nợ xong, Cố Cẩm yên tâm dẫn cậu nhóc về phòng.
Cô biết sau này lũ trẻ con trong thôn sẽ không dám bắt nạt cậu nhóc nhà cô nữa.
Mấy người góa phụ Trần chính là bài học cho họ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Muốn đụng vào đứa trẻ nhà cô thì phải xem nhà họ có bao nhiêu tiền đã.
...
Nhà ông Hai Lưu.
Vợ ông Hai Lưu vừa từ bên ngoài về đã vội vàng vào bếp múc một gáo nước trong thùng lên uống.
Trên mặt bà ta vẫn còn vẻ hoảng sợ, chuyện hôm qua bà ta đã nghe thấy người ta bàn tán.
Lúc này bà ta cảm thấy vô cùng may mắn khi không dẫn Đại Bằng tới nhà họ Cố, nếu không chắc chắn bà ta cũng sẽ là một trong những người nợ năm mươi đồng kia.
Vợ ông Hai Lưu vỗ ngực đi vào trong phòng ngủ.
Không được, bà ta phải đi nằm nghỉ một lúc.
Nếu không phải hôm qua Đại Bằng về muộn, chắc chắn bà ta đã dắt nó đến nhà họ Cố rồi.
Nếu đi thật, vậy bà ta cũng sẽ nợ họ năm mươi đồng, để chồng bà ta biết được chắc chắn sẽ đánh chết bà ta.
....
Cố Gia Kiệt đi rồi.
Anh ta dẫn Lưu Bình Nguyên, Ngũ Chí Nhân và đem theo hai ngàn đồng của Cố Cẩm rời khỏi thôn Thanh Sơn.
Ba người lên tàu hỏa đi tới phía Nam mua bán đồ chơi.
Trước khi đi, Cố Gia Kiệt bảo Trần Hồng rằng mình lên huyện tìm việc làm.
Sau khi anh ta đi, nhà họ Cố vẫn bình thường như trước, ngoài việc thỉnh thoảng Trần Hồng lại lẩm bẩm đôi câu.
Nửa tháng trôi qua thật nhanh.
Cố Cẩm dẫn cậu nhóc ra ngoài, phát hiện lũ trẻ con trong thôn đều tránh họ thật xa.
Nhất là khi nhìn thấy cậu nhóc bên cạnh cô, trong mắt chúng có một tia sợ hãi.
Vừa nhìn là cô đã biết chúng bị cha mẹ dạy dỗ không ít.
Ở dưới quê, việc dạy con cái ngoài bạt tai ra thì chính là chổi lông gà.
Từ lúc này, lũ trẻ con trong thôn bắt đầu né tránh cậu nhóc.
Cố Cẩm hỏi An Minh Tế là có thấy cô đơn không.
An Minh Tế trả lời không, cậu cảm thấy bây giờ rất tốt, trước đó bọn trẻ con bắt nạt cậu như cơm bữa, cậu chỉ hận không thể tránh xa chúng.
Cố Cẩm cảm thấy vừa bất lực, vừa đau lòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu cô sống lại sớm hơn, có lẽ cậu nhóc đã không phải chịu khổ như vậy rồi.
Cố Cẩm đau lòng ôm cậu lên, nói với cậu rằng cố chịu thêm hai tháng nữa. Khi đó họ sẽ tới thành phố Vạn Hải học, ở nơi đó có rất nhiều bạn bè chơi với cậu.
Mấy hôm sau, Cố Cẩm phát hiện gần đây cô trở thành đề tài bàn tán trong thôn.
Chuyện này không liên quan tới cậu nhóc, là nhắm vào cô.
Không biết bắt đầu từ khi nào, cũng không biết là ai nói, họ đồn Cố Cẩm có quan hệ bất chính với lưu manh trên huyệt, đồn cô không còn trong trắng từ lâu.
Cố Cẩm là người biết chuyện này muộn nhất, tuy cô thỉnh thoảng đưa cậu nhóc ra ngoài nhưng phần lớn thời gian cô đều ở tại nhà ôn bài cùng cậu, thời gian còn lại thì tìm hiểu những món ăn có giá trị dinh dưỡng cao để bồi bổ cho cậu.
Người đầu tiên trong nhà biết là Trần Hồng, bà ta tức tới nỗi mắng hết những kẻ lắm mồm trong thôn.
Sau khi Cố Cẩm phát hiện cũng chẳng để ý lắm, cô vẫn nấu canh cho An Minh Tế như bình thường.
Nửa tháng nay, vết thương trên người cậu nhóc đã khỏi gần hết, ngay cả mặt cũng bắt đầu có chút thịt.
Cô quyết định tiếp tục bồi bổ cho cậu, chờ khi nào cậu khỏe hẳn sẽ tu luyện Huyền Thiên Quyết.
Hôm nay Cố Cẩm lại vào bếp nấu cơm cho An Minh Tế.
Ông Cố, bác trai, bác gái và Cố Mẫn Mẫn thấy cô vào bếp đều lộ ra vẻ mong chờ.
Không vì cái gì khác, chỉ vì cô nấu ăn rất ngon.
Họ biết là nhờ phúc của An Minh Tế, Cố Cẩm nấu gì cho cậu đều sẽ nấu một phần cho cả nhà.
Tuy cô không nấu mấy món sơn hào hải vị gì, song cho dù là rau xào thôi, nó cũng đủ sắc hương vị, thơm ngon vô cùng.
Nhất là canh cô hầm, tuyệt hơn cả chữ tuyệt, gần đây người trong nhà đều tăng mấy cân, tất cả là vì tài nghệ nấu nướng của cô quá cao.
Đây có lẽ là tháng ngày vui vẻ cuối cùng của họ.
Bỏ hết tất cả nguyên liệu đã chuẩn bị vào trong nồi, đổ thêm ba bát nước. Sau khi nước sôi thì cho sườn, nhân sâm cắt miếng, thêm hai quả trứng gà, cuối cùng là đậy nắp hầm lửa nhỏ.
Mười lăm phút sau, mùi thơm của canh sườn bay ra ngoài, thơm khắp sân nhà họ Cố.
Đến giờ ăn, Cố Cẩm đi gọi ông nội, bác trai, bác gái ra ăn cơm, sau đó về phòng gọi cậu nhóc đang chăm chỉ ôn tập.
“Tiểu An, rửa tay ăn cơm thôi.” Cô còn chưa tới, nhưng giọng nói đã tới trước.
“Vâng, em đến đây ạ.” Cậu nhóc vui vẻ trả lời.
Cố Cẩm vào phòng, thấy cậu đang rửa tay trước chậu rửa mặt rồi.
Cô liếc nhìn quyển sách trên giường cùng với vở ghi chép toàn chữ là chữ, chỉ trong một buổi sáng, cậu nhóc này đã học được nửa quyển sách.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro