Trùng Sinh Năm 80: Nuôi Sói Con

Tao Muốn Đứa Co...

Y Nhân Vi Hoa

2024-09-18 20:40:48

Những người này chỉ nói mồm chứ không ra tay, chỉ có Lưu Tuyền trông còn giống một nhân vật có máu mặt, tên Sáu què kia rõ ràng đang ra vẻ.

Sáu què trầm mặt xuống, cắn răng: “Tao bắt buộc phải lấy một phần lợi ích ở con phố này, nếu không không thể giải thích với mọi người!”

“Nửa phần cũng không có!” Lưu Tuyền cười khẩy.

Hắn ta liếc mắt một vòng rồi dừng trên người Cố Cẩm.

Tuy Cố Cẩm không cười nhưng đôi mắt cong cong kia lại rất rõ ràng.

Sáu què cũng nhìn qua.

Gã thấy một đứa con gái ăn mặc kín mít, lưng thẳng tắp đang đứng ở trong góc sân.

Tuy không nhìn thấy khuôn mặt cô ra sao, nhưng đôi mắt mang ý cười kia rất đẹp. Chắc chắn là một cô gái có nhan sắc, nhất là kiểu người đàn ông đã gặp qua vô số người như Sáu què, nhìn cái biết luôn.

Thấy hai lão đại đều nhìn qua, chân Cố Gia Kiệt mềm nhũn.

Nhưng rất nhanh, anh ta đã nhận ra họ nhìn em gái mình.

Anh ta không biết lấy dũng khí ở đâu mà đứng chắn trước mặt cô, hình như muốn dùng thân mình để chắn ánh mắt của đám người kia.

Sáu què nở nụ cười chế giễu, nói với người sau lưng mình: “Dẫn đứa con gái kia qua đây cho tao!”

“Vâng, anh Sáu.”

Hai người đàn ông mặc sơ mi hoa đứng ra, đi về phía Cố Cẩm và Cố Gia Kiệt.

Lúc họ tới gần, Cố Gia Kiệt đã sắp khóc tới nơi: “Tiểu Cẩm, phải làm sao đây?”

Ánh nhìn của tên Sáu què cộng với giọng nói ác độc của gã đều khiến Cố Cẩm ghê tởm muốn nôn.

Nghe thấy giọng nói run run của anh họ, Cố Cẩm nhỏ giọng nói: “Không sao đâu, đừng sợ.”

Đại Lực đi tới bên cạnh Lưu Tuyền nói nhỏ bên tai hắn ta mục đích hai anh em Cố Cẩm tới.

Hai tên đàn em của Sáu què đi tới gần, một người vượt qua Cố Gia Kiệt, cười hề hề: “Em gái, anh Lục của bọn anh bảo cô em qua đó.”

Cố Cẩm ngẩng đầu nhìn gã, nắm chặt dây thừng buộc sọt tre, bước ra trước.

“Tiểu Cẩm!” Cố Gia Kiệt giơ tay kéo cô lại.

Cố Cẩm lại an ủi anh ta lần nữa: “Không sao đâu.”

“Anh đi với em!”

Cố Gia Kiệt không biết tí nữa sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng anh ta sẽ không để em họ mình bị đám người này bắt lạt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sau khi Lưu Tuyền biết thân phận hai người này thì ánh mắt bắt đầu đánh giá họ.

Cố Cẩm và Cố Gia Kiệt đi vào đám người, nhưng hai người lại đứng về phía của Lưu Tuyền.

Sáu què híp mắt, giơ tay chỉ cô: “Tháo khăn che mặt xuống.”

Giọng điệu ra lệnh khiến người ta chán ghét.

Cố Cẩm hờ hững liếc gã, vẻ chế giễu và khinh bỉ nơi đáy mắt vô cùng rõ ràng.

Hành vi này đã chọc giận Sáu què, vốn dĩ gã đã mất mặt trước Lưu Tuyền rồi. Giờ phút này còn bị một đứa con gái khinh thường nữa, gã nhất thời tức điên: “Đồ khốn nạn! Dám khinh thường tao!”

Một giọng nói dễ nghe vang lên: “Ông là ai?”

Khóe môi dưới khăn che mặt Cố Cẩm cong lên một độ cong chế nhạo.

“Ha ha ha...”

Lưu Tuyền thấy cô nói vậy, liền cười lớn.

Hắn ta híp mắt nhìn Sáu què: “Sáu què, hai người này có tao bảo vệ, tao khuyên mày đừng có ý đồ gì!”

“Lưu Tuyền, hôm nay cái gì mày cũng chiếm cảm, mày không cho tao được thoải mái thì cũng phải trả chút gì đó chứ.”

Sáu què nhìn chằm chằm Cố Cẩm, trên mặt lộ vẻ gian manh.

Trên người gã trời sinh đã có vẻ âm u khiến người khác thấy ghét.

Lưu Tuyền không cười nữa: “Mày muốn gì?”

“Bố mày muốn nó!” Sáu què chỉ Cố Cẩm.

Thấy ánh mắt muốn có bằng được của gã, trên mặt Lưu Tuyền lướt qua một tia chán ghét: “Ai mà không biết trên tay Sáu què mày dính máu người, phụ nữ chết trên tay mày cũng không được hai bàn tay rồi!”

Sáu què là tên côn đồ mới xuất hiện ở huyện. Người này bản tính tàn ác, làm chuyện xấu xa đã đành, quan trọng là tay gã còn dính máu người, hơn nữa còn toàn là máu phụ nữ.

Ngoài bản tính ác độc ra, gã còn là một kẻ háo sắc.

Hơn nữa, thủ đoạn giày vò cũng rất thảm thiết, vô cùng biến thái.

Sáu què cũng không thèm phản bác, thừa nhận ý đồ của mình với Cố Cẩm: “Tao muốn đứa con gái này! Bố đây chơi chết nó!”

Cố Gia Kiệt tức đến mức nắm chặt tay, mắt đỏ bừng khi nghe họ nói về em gái mình như một món đồ.

Không phải anh ta có tình cảm sâu nặng gì với Cố Cẩm mà vì anh ta là đàn ông. Cố Cẩm là em họ của anh ta, giờ đây anh ta không có năng lực, chỉ có thể để mặc đám người này bắt nạt, trong lòng thấy không cam tâm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cố Cẩm không nhận ra chỗ kỳ lạ của anh ta, lúc này cuối cùng cô cũng phát hiện ánh mắt của Sáu què vô cùng quen thuộc.

Đó là ánh mắt thỉnh thoảng sẽ lộ ra khi nhìn cô của người chồng biến thái kiếp trước.

Nhưng vì cô là người nhà họ Chân cũng là khuôn mặt của nhà họ Lưu, nên gã mới không ra tay với cô, chỉ tìm phụ nữ bên ngoài hưởng thụ cái cảm giác biến thái khi dày vò họ.

Kiếp trước vì chuyện này mà Cố Cẩm đã rất hoảng loạn, sợ hãi, không thể ngủ ngon.

Cho đến trước khi bị tử hình, ở trong tù, Cố Cẩm mới hoàn toàn thoát khỏi ám ảnh nhà họ Lưu mang lại cho cô.

Những ngày trước khi tử hình là những ngày tháng yên ổn nhất của cô, đúng là vừa buồn cười vừa đáng thương.

Lúc này lại bắt gặp ánh mắt buồn nôn đó, cả người Cố Cẩm run lên, chỉ hận không thể xé nát gã kia.

Lưu Tuyền nghe thấy mấy lời vô sỉ của Sáu què, biến sắc: “Người của tao, mày đừng hòng...”

Hắn ta còn chưa nói xong, một bóng người đã lướt qua trước mặt.

Sáu què vốn còn đang đứng yên dưới đất, giờ bỗng đụng mạnh vào tường trong sân rồi gã ngã xuống, xương cốt phát ra tiếng vỡ giòn tan.

Cảm nhận được cơn đau đớn trên người, gã hét toáng lên: “A a a!”

Không biết Cố Cẩm đứng đó từ bao giờ, lúc này cô thu chân về, khăn che mặt rơi xuống một nửa.

Ngũ quan trong sáng non nớt, còn có vẻ quyến rũ, đôi mắt đẹp đảo qua, lộ ra ánh sáng diễm lệ.

Vẻ đẹp này không hề tương xứng với bộ đồ cô đang mặc, đáng lẽ cô phải là một con chim hoàng yến được người người cưng chiều, hưởng thụ vinh hoa phú quý mới phải.

Cho dù cô ăn mặc quê mùa nhưng vẫn đủ để khiến tất cả cánh đàn ông ở đây phải kinh ngạc.

Trong đêm, đôi mắt Cố Cẩm như chứa đầy những vì sao sáng long lanh lấp lánh.

Cô làm lơ ánh mắt của tất cả bọn họ, đi từng bước về trước tới trước mặt Sáu què.

Sáu què ôm ngực, cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình như bị đảo lộn.

“...Mày muốn làm gì?” Trong mắt gã hiện lên vẻ cảnh giác.

“Chẳng lẽ không phải là ông muốn làm gì sao?”

Cố Cẩm đi tới trước mặt gã, nhìn chằm chằm khuôn mặt xấu xí kia, cô bóp cổ gã nhấc gã lên cao.

Cảm giác khó thở từ từ ập đến, cuối cùng Sáu què cũng sợ run người.

Cố Cẩm lạnh lùng nhìn gã, sức trên tay càng mạnh hơn.

Hành động này của cô không chỉ khiến Sáu què sợ, mà ngay cả đám Lưu Tuyền cũng bị sốc.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trùng Sinh Năm 80: Nuôi Sói Con

Số ký tự: 0