Trùng Sinh Năm 80: Nuôi Sói Con

Vừa Đến, Gặp Cả...

Y Nhân Vi Hoa

2024-09-18 20:40:48

“Cảm ơn chị A Cẩm...”

An Minh Tế vừa ăn vừa cảm ơn.

Mọi người trong nhà họ Cố đều ăn một cách sung sướng, thậm chí có thể nói là vẫn còn thòm thèm, ngay cả khuôn mặt của ông lão cũng tràn đầy rạng rỡ.

Ông lão ăn cay được, và ông rất hài lòng với món thịt lợn nấu cay này.

Cố Cẩm làm cơm tối, nên việc dọn dẹp bát đũa là do bác gái và em họ làm, còn cô đưa cậu nhóc về phòng ôn bài.

Sau khi An Minh Tế ngủ, vào khoảng thời gian như đêm qua Cố Gia Kiệt lại gõ cửa.

“Tiểu Cẩm, đến giờ rồi.”

Cố Cẩm đã chuẩn bị xong từ lâu, cô mặc chiếc áo khoác cũ màu đỏ sậm, dùng khăn vải che mặt chỉ lộ ra đôi mắt, ôm một túi vải hoa đựng tiền lẻ trên tay rồi ra mở cửa.

Ngoài cửa Cố Gia Kiệt, Lưu Bình Nguyên và Ngũ Chí Nhân đều đang đợi cô.

“Đi thôi.”

Cố Cẩm thuận tay vác cái sọt tre lên vai.

Ba người họ đi ra khỏi cổng nhà họ Cố, ngoài cổng có hai cái xe đạp buộc thịt lợn rừng bên trên.

Ngũ Chí Nhân ngồi sau xe Lưu Bình Nguyên.

Anh ta nhỏ giọng hỏi: “Em gái, em đeo cái gì thế?”

“Cút, ai là em gái mày!”

Cố Cẩm còn chưa nói gì, Cố Gia Kiệt đã giành trước.

Ngũ Chí Nhân sờ mũi, tủi thân nói: “Trong đây tao lớn nhất, sao tao không thể gọi con bé là em gái?”

Cố Gia Kiệt lên xe, quay đầu: “Mày muốn có em gái thì tự đi mà tìm! Đây là em gái tao, đừng có gọi lung tung!”

Cố Cẩm cười: “Được rồi, trong sọt tre là nhân sâm trên núi, chúng ta xuất phát thôi.”

Cô không định giấu ba người họ, trước đây họ đều đã biết cô hỏi giá nhân sâm.

Cố Gia Kiệt hừ lạnh với thằng bạn định dành em gái với mình, đạp bàn đạp chở Cố Cẩm đi về phía trước.

Ngũ Chí Nhân thấy thế, bèn giành xe đạp với Lưu Bình Nguyên đuổi theo sau.

Anh ta đạp hồng hộc, dường như muốn vượt qua Cố Gia Kiệt ở đằng trước.

...

Bốn người quen đường quen ngõ đến chợ đen, bày quầy hàng ở chỗ cũ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cố Cẩm đặt túi vải đựng tiền lẻ vào trong tay anh họ.

Anh ta lại đưa túi đến trước mặt Ngũ Chí Nhân và Lưu Bình Nguyên: “Thập Cẩm, Nguyên Tử, chúng mày trông coi ở đây, tao đưa Tiểu Cẩm đi gặp mấy người hôm qua.”

Ngũ Chí Nhân đang lấy dao và cân nên không cầm được, Lưu Bình Nguyên cầm lấy, gật đầu: “Hai người chú ý an toàn.”

Cố Gia Kiệt vẫy tay, kéo Cố Cẩm đi về phía trước.

Đi được một đoạn, Cố Gia Kiệt lại gần cô, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Cẩm, em có nhân sâm?”

“Vâng, sáng nay em đào trên núi đấy.”

Vừa nghe cô nói vậy, Cố Gia Kiệt đã lo lắng: “Em không sợ gặp nguy hiểm à? Nhỡ gặp phải dã thú thì sao?”

Cố Cẩm: “Không sao, không đi vào chỗ sâu. Em biết ở bìa rừng có một nơi toàn nhân sâm tự nhiên nên mới đi đào.”

Nghe cô nói vậy, Cố Gia Kiệt mới yên tâm.

Trước đấy, con trai út nhà họ Đỗ mới qua đời vì lợn rừng trong núi, chỗ đó thực sự quá nguy hiểm.

Em họ còn là con gái, nếu gặp phải dã thú thì chắc chắn không tránh khỏi.

Cố Gia Kiệt: “Bây giờ anh đưa em đi tìm một người gọi là anh Đại Lực. Người này rất phóng khoáng ở chợ đen, toàn bộ chỗ này đều do anh ta quản lý.”

Hôm qua, lúc anh ta nghe ngóng giá nhâm sâm, biết người tên Đại Lực này có chút bản lĩnh. Anh ta còn nói, nếu có nhân sâm thì có thể tới tìm anh ta, giá cả dễ thương lượng.

Cố Cẩm vâng một tiếng, đi theo Cố Gia Kiệt tới một con đường hẻo lánh, rẽ vào một ngôi nhà.

Nhìn trước ngó sau thấy không có ai, Cố Gia Kiệt đi lên gõ cửa.

“Ai đấy?” Bên trong vang lên tiếng nói quen thuộc.

“Anh Đại Lực, là em, Kiệt Tử đây.”

Có tiếng bước chân từ bên trong truyền ra, cửa mở, một người đàn ông cao gầy xuất hiện trong tầm mắt hai người.

Cố Gia Kiệt kéo một miếng vải che mặt xuống.

Đối phương nhướn mày: “Là cậu à, có chuyện gì thế?”

“Không phải hôm qua anh Đại Lực nói rồi à? Nếu mà có nhân sâm thì tới tìm anh, nên em mới tới.” Cố Gia Kiệt nở nụ cười xán lạn.

Người đàn ông liếc Cố Gia Kiệt rồi lại nhìn Cố Cẩm che kín mít sau lưng, anh ta nhường đường: “Vào đi rồi nói.”

“Được ạ.”

Cố Gia Kiệt dẫn Cố Cẩm vào trong sân.

Đi vào mới phát hiện bên trong có mười mấy người, trong đó có một người đàn ông trọc đầu trông rất đô con, đang nằm trên ghế, tay kẹp một điếu thuốc.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đối phương đang nhả khói, mắt híp lại nhìn chằm chằm ba người bước vào.

Đối diện gười đàn ông trọc đầu là một người đàn ông gầy đen ngồi trên ghế cao.

Hơn chục người này đang ngồi trong cục diện giằng co.

Cố Gia Kiệt và Cố Cẩm nhìn nhau, trong mắt lướt qua tia khó hiểu.

Đại Lực nói: “Hai người đứng sang một bên chờ lát, tí nữa anh Tuyền giải quyết chuyện xong lại xem nhân sâm sau.”

“Vâng, anh cứ bận đi.”

Cố Gia Kiệt mỉm cười, còn trong lòng đang chửi thầm.

Anh ta chỉ hận không thể cách xa khung cảnh này, nếu biết trong sân đang có chuyện, vậy chắc chắn anh ta sẽ không dẫn em họ tới.

“Sáu què này, không có chuyện gì thì về nhà tắm rửa rồi đi ngủ đi.” Người đàn ông đầu trọc nói.

Người đàn ông gầy cười khẩy: “Lưu Tuyền, chuyện hôm nay chưa giải quyết xong, chúng ta ai cũng đừng hòng sống yên ổn.”

“Phụt! Cũng không xem mày có đức hạnh gì, lại còn muốn địa bàn của tao? Lưu Tuyền tao lăn lộn ở huyện này bao nhiêu năm, mày vừa tới đã phá hỏng quy tắc. Tao chưa ra tay là nể mặt mày lắm rồi, đừng có không biết điều!”

Sắc mặt Sáu què âm trầm: “Con đường này mày chiếm lâu quá rồi, tao đến xin một miếng bánh cũng không quá đáng!”

“Cứng mỏ!”

Lưu Tuyền đầu trọc đứng dậy vươn vai.

“Hôm nay tao nói thẳng, mày muốn một miếng bánh là không thể nào. Mày vừa đứng vững ở đây, muốn ra tay với ai cũng đừng có ra tay trên đầu tao. Cũng không nghe ngóng thử sao Lưu Tuyền tao đi theo ai!”

“Tao không cần biết người sau lưng mày là ai! Hôm nay tao không đại biểu một mình tao, mà là đại biểu hàng xóm láng giềng ở con phố này!”

Lưu Tuyền vứt đầu thuốc xuống đất, dùng chân nghiền nát, lạnh lùng nói với Sáu què: “Ăn nói vớ vẩn!”

Sáu què đứng dậy: “Mày đừng có quá quắt!”

Đại Lực cùng anh em đứng sau Lưu Tuyền, vẻ mặt hung hăng: “Muốn đánh nhau à?!”

Người sau lưng Sáu què cũng tiến lên: “Đánh thì đánh!”

Người Lưu Tuyền nói: “Có giỏi thì chúng mày qua đây!”

“Qua thì qua, bố mày dùng gạch đập vỡ đầu chúng mày...”

Cố Gia Kiệt đổ mồ hôi đầy đầu, Cố Cẩm sau lưng không nhịn được cười, nhưng tất nhiên là cô không cười ra tiếng.

Khóe môi sau khăn che mặt khẽ cong lên, nếu có thể, cô còn muốn chuyển một cái ghế ngồi hóng kịch.

Không ngờ ở thời đại này, hai bên đánh nhau lại hài hước như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trùng Sinh Năm 80: Nuôi Sói Con

Số ký tự: 0